Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Edit: Linhlady
Thế giới này rõ ràng khác với thế giới cô sinh sống.
Cuộc sống nơi đây không giống Mạc Vân Quả không thể nói tới, nhưng đêm nay phòng phát sóng trực tiếp nói lại nhắc nhở Mạc Vân Quả, thế giới này không giống.
Mạc Vân Quả vẫn luôn xem nhẹ, đó là hình thành số hiệu.
Lấy phép tính đặc thù, tạo thành đủ loại ngôn ngữ kỳ quái, cái đó thường gọi là số hiệu.
Mà phép tính ở thế giới này, rõ ràng khác với phép tính ở thế giới của cô.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mạc Vân Quả xem không hiểu, cái gọi là phép tính, cũng là một loại quy luật riêng.
Mà quy luật này, giống nhau rất khó để cho người lần đầu tiên tiếp xúc tìm được.
Tới với loại phép tính kỳ quái vì sao lại len lỏi đến thế giới của Mạc Vân Quả, đó lại là một câu chuyện khác.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện Mạc Vân Quả thở dài nhẹ nhõm một hơi, ít nhất cô đã biết, Bạch Hiên cùng với cái thực nghiệm kia không có quan hệ.
Bạch Hiên dừng động tác trong tay, hôm nay một bộ phận đã làm xong, thời gian kế tiếp hẳn là nghỉ ngơi.
Bạch Hiên bế lên Mạc Vân Quả, đi vào phòng tắm.
Sau đó......
Lại là một mảnh mosaic.
"Bao nhiêu năm sau, hồi tưởng lại một đoạn này, chỉ có một mảnh mosaic."
"Luận bị mosaic chi phối sợ hãi......"
"Kinh! Đêm khuya đông đảo khán giả không ngủ được, nguyên nhân lại là......"
"Lầu trên 6666666"
"Ha ha lúc này trong lòng tiểu Quả Quả cũng bất mãn đi. "
Mỗ nam nhìn đến một mảnh mosaic, vừa lòng gật gật đầu, ╭(╯^╰)╮ hắn mới sẽ không để Thân Thân nhìn thân thể ai khác ngoài hắn đâu!
Mạc Vân Quả đối với chuyện trước mắt xuất hiện một đoàn sương mù nghiễm nhiên đã thành thói quen, cô ngoan ngoãn để cho Bạch Hiên xoa nắn, giúp mình tắm.
Bạch Hiên ngâm một lúc sau, đứng lên lau khô thân thể, sau đó nằm đến trên giường ngủ.
Hắn vẫn luôn ôm Mạc Vân Quả không buông ta tay, giống như cả thế giới hắn chỉ có mình cô.
Như vậy cuối cùng cũng đến chủ nhật, cũng là ngày Đào Ngải Linh lại đây.
Ngày này, Đào Ngải Linh căn chuẩn thời gian giúp Bạch Hiên đưa bữa sáng đến.
Đào Ngải Linh nhìn thấy chàng trai cười ôn nhu, trên tay ôm một con chó nhỏ màu đen, trên mặt tràn đầy đau lòng.
Chàng trai nhà mình không thấy, đây cũng là lý do vì sao trước mặt hắn cô ấy không cần che dấu biểu cảm của mình.
Bởi vì bất kể cô ấy có như thế nào, chàng trai kia cũng nhìn không thấy a!
Mặc dù từ mấy ngày trước cô đã bắt đầu lựa quần áo, sáng nay cũng trang điểm thật tinh xảo,mặc dù cô muốn xuất hiện trước mặt hắn với vẻ hoàn hảo nhất, nhưng chàng trai ấy, không cách nào thấy được......
Nhưng mà, Đào Ngải Linh không biết chính là, Mạc Vân Quả thấy được, mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thấy được.
"Không biết vì sao, đột nhiên thấy đau lòng thay Đào Ngải Linh."
"Ta không hiểu vì sao cô ấy không trực tiếp nói cho Bạch Hiên, cô ấy yêu hắn?"
"Đúng vậy nha!"
"Nếu các ngươi là Bạch Hiên, các ngươi sẽ tiếp nhận được việc cô giáo lại yêu mình sao?"
"Ta......"
"Không phải đương sự vĩnh viễn không biết được cảm thụ của bọn họ, chúng ta vẫn nên xem diễn đi."
Mạc Vân Quả có thể cảm giác được, thời điểm Đào Ngải Linh xuất hiện ở phòng, Bạch Hiên ôm mình rất chặt, sau đó lại chậm rãi buông ra.
Mạc Vân Quả không hiểu nó có ý nghĩa gì, nhưng cô cảm thấy nhiệm vụ có tiến triển!
"Cô giáo, buổi sáng tốt lành."
Bạch Hiên ngồi ở chỗ kia ngửa đầu mỉm cười nói.
"Hiên Nhi, sớm...... Buổi sáng tốt lành." Đào Ngải Linh nhìn một tia nắng mặt trời chiếu xuống trên người chàng trai, dáng vẻ thuần khiết kia khiến trai tim cô ấy nhảy liên tục.
- ------