Ba Ba Ở Những Giai Đoạn Khác Nhau Đã Trở về
Vào giây phút ném Thẩm Giai Giai ra ngoài, từ trong mớ kí ức lộn xộn kia, thiếu niên cuối cùng cũng nhận ra một điều: tên cậu là Lâm Tự Thu.
Còn những cái khác vẫn là một đống hỗn độn.
Tất cả những gì cậu vừa làm chỉ là hành động theo bản năng.
Bây giờ Lâm Tự Thu rất tức giận, tất nhiên quăng Thẩm Giai Giai ra là không đủ, nói được làm được, cậu nhất định phải giết chết nhỏ đó!
Mấy cảnh sát xông lại ngăn cản Lâm Tự Thu, bị cậu dùng lực mạnh đẩy ra.
Lực tay của Lâm Tự Thu trực tiếp làm Thẩm Giai Giai bay ra khỏi sảnh, sau khi tránh thoát viên cảnh sát, cậu đuổi theo mục tiêu để xiên chết đối phương.
Khi chạy đến cửa, Lâm Tự Thu đột ngột dừng lại.
Đến sớm đến muộn không bằng đến đúng lúc, Hứa Tri Ngô vừa mới dừng con xe điện phấn hồng của mình trước cửa đồn cảnh sát, còn chưa kịp xuống xe thì thấy một bóng người bay từ bên trong ra, lao thẳng vào người anh.
Đi kèm với điều đó là tiếng gào thét chói tai của Thẩm Giai Giai.
“…”
Vừa mới ló mặt mà đã được nhận món quà lớn rồi.
Khựng lại 0.01 giây, vì không muốn bị đập nên Hứa Tri Ngô duỗi chân xuống đất đẩy một cái, xe điện nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng cũng khá khó khi nhìn một người đổ máu ngay trước mặt mình, anh đành phải bắn một luồng linh khí về phía Thẩm Giai Giai.
Nhỏ hạ cánh an toàn và ngất đi trong sợ hãi.
Lâm 3 tuổi nhanh nhảu nhảy xuống xe, nhận ra người nằm trên mặt đất chính là cô gái mà hôm qua Mạt Mạt gặp ở trung tâm thương mại, Mạt Mạt nói rằng con bé ghét cô ta.
Bé hừ một tiếng, tức giận lao lên đạp vài cái vào mông Thẩm Giai Giai bằng đôi chân ngắn cũn của mình.
Hứa Tri Ngô: “…”
Đạp người xong, Lâm 3 tuổi bất thình lình chạm mắt với Lâm Tự Thu đứng ở cửa.
Điện quang thạch hỏa*, thiếu niên tựa như là bị cái gì đánh vào, vẻ mặt đờ đẫn ngơ ngác.
*Mô tả sự nhanh chóng hoặc thoáng qua. Ban đầu nó là một ngôn ngữ Phật giáo, ẩn dụ cho những thứ phù du. Người ta thường nói rằng mọi thứ biến mất trong tích tắc như tia chớp và lửa đá.
Sau đó, cậu bỏ chạy!
Cảnh sát đuổi theo đằng sau chỉ thấy bóng lưng thiếu niên chạy ra khỏi đồn cảnh sát, tốc độ kia nhanh đến mức hình thành tàn ảnh luôn!
Quai hàm của bọn họ suýt rơi xuống vì sốc —
Á đù, nhà vô địch của giải chạy nước rút toàn cầu có khi còn thua kém người này đấy!
Đồn cảnh sát trở nên hỗn loạn, thiếu niên là “hắc hộ” mà bọn họ bắt đến, có phải ăn trộm hay không còn chưa xác định được. Sở dĩ cảnh sát nhốt người ở phòng tạm giam là vì muốn tra rõ danh tính của cậu. Kết quả thiếu niên sức lực kinh người, không chỉ đạp rớt cửa phòng tạm giam mà còn nổi điên quăng một cô gái ra ngoài ngay trước mặt cảnh sát, bây giờ người ta sống chết chưa biết, cậu thì hay rồi, chạy thẳng luôn.
Phách lối!
Quá kiêu ngạo!
Thấy cảnh sát muốn phân chia nhân lực để đuổi bắt thiếu niên chạy trốn, người hoàn toàn bị bỏ quên – Hứa Tri Ngô – vừa tóm lấy cổ áo của người đang cố chạy vào đồn cảnh sát – Lâm 3 tuổi, vừa thong thả mở miệng: “Người này không sao cả.”
Cảnh sát cẩn thận đỡ Thẩm Giai Giai dậy, Lưu Kiện Vĩnh ngồi bên cạnh sắc mặt ảm đạm như kiểu nhìn thấy vợ chết, nhỏ đột nhiên tỉnh lại, than vãn khóc lớn, tiếng gào vô cùng khoẻ, có vẻ khá bình thường.
Dây thần kinh của đội trưởng Hồ gần như bị thắt lại, trái tim treo lơ lửng giữa không trung quay về vị trí cũ, nếu Thẩm Giai Giai xảy ra chuyện ở đây, hậu quả sẽ rất thảm thiết.
Lúc này hắn mới chú ý tới Hứa Tri Ngô, mở miệng hỏi: “Anh là…”
“Chào đồng chí cảnh sát, tôi tới đón Lâm Dĩ Mạt.” Bị Lâm 3 tuổi cắn một cái, Hứa Tri Ngô tao nhã nói.
Ghế ở đồn cảnh sát rất rộng rãi, Lâm Dĩ Mạt ngồi mơ màng buồn ngủ, mấy chú cảnh sát lấy lời khai xong liền đi, chỉ còn lại mình cô chờ trong phòng tiếp tân.
8 giờ sáng tan làm, Lâm Dĩ Mạt về nhà thu dọn tắm rửa chuẩn bị cho buổi hẹn, mới ngủ được 2 tiếng. Lúc này không nhịn được bèn nằm ngủ trên ghế, mọi tiếng ồn ào huyên náo bên ngoài đều bị cô vứt ra sau đầu.
Cho đến khi nghe thấy một tiếng “Mạt Mạt” nhỏ nhẹ vương mùi sữa.
Lâm Dĩ Mạt ngay lập tức mở mắt ra: “!?”
Sao ba ba nhỏ chân ngắn lại đến đây!
“Mạt Mạt không phải sợ, ba đã nhờ hàng xóm Tiểu Hứa tới giúp đỡ rồi!”
“???”
Ai cơ?
Nhìn Hứa Tri Ngô đang nói chuyện với đội trưởng Hồ, Lâm Dĩ Mạt im lặng.
“Cảnh sát Hồ, tôi cũng không rõ ràng lắm về mấy vụ phạm tội của thanh thiếu niên, nhưng tôi nghĩ đứa nhỏ này chắc chắn không muốn hòa giải, tôi tin cảnh sát sẽ chủ trì công đạo cho con bé. Đúng lúc luật sư của tôi cũng đến rồi, mấy chuyện sau đó hãy để luật sư của tôi xử lý, tôi sẽ mang đứa nhỏ này đi trước.” Hứa Tri Ngô nói chuyện không lớn không nhỏ, nhưng lại khiến người khác có loại cảm giác không dám phản bác.
Lâm Dĩ Mạt là người bị hại, lời khai đã lấy xong, dựa theo quy định, bây giờ cô có thể đi về.
Lâm Dĩ Mạt có chút mờ mịt mà theo Hứa Tri Ngô ra khỏi đồn cảnh sát, ngồi lên xe điện. Lúc rời đi, trùng hợp lướt qua người Sở Liên vừa xuống xe.
Bà ta vốn chẳng để ý đến chiếc xe điện nhỏ kia, trong lòng chỉ quan tâm Giai Giai nhà mình. Nhìn thấy Thẩm Giai Giai khóc đến sưng cả mắt, Sở Liên vô cùng đau khổ ôm con gái vào lòng an ủi, sau đó tức giận bày tỏ muốn gặp Lâm Dĩ Mạt.
Bà ta không ngờ rằng Lâm Dĩ Mạt sẽ hại Giai Giai vào đồn cảnh sát.
Cảnh sát biết rõ tình huống: “…”
Đây là mẹ ruột?
Thái độ đối xử với 2 cô con gái thật là làm cho lòng người lạnh lẽo.
“Xin chào cô Thẩm, tôi là Trình Mộc, luật sư của Lâm Dĩ Mạt, nếu cô muốn hỏi chuyện thì gặp tôi là được rồi.” Chàng luật sư trẻ tuổi mặc âu phục đẩy nhẹ mắt kính không gọng trên sống mũi, mỉm cười tao nhã lễ phép.
Sau khi Sở Liên thấy rõ mặt Trình Mộc thì ngây ngẩn cả người.
Gia đình hào môn như nhà họ Thẩm sẽ thuê một nhóm luật sư để giúp đỡ trong công việc kinh doanh, vì vậy Sở Liên khá hiểu rõ về hiệp hội luật sư, vô tình biết đến người đứng đầu trong giới luật sư – Trình Mộc. Người này rất giỏi, đến bây giờ vẫn chưa có vụ kiện nào mà anh ấy không giải quyết được.
Ban đầu chồng bà ta muốn mời Trình Mộc về làm luật sư cố vấn cho Thẩm gia, kết quả danh thiếp đưa ra rồi mà ngay cả cái bóng của người ta cũng không gặp được.
Nếu như là trùng tên thì không nói làm gì, nhưng gương mặt đó… Sở Liên đã xem qua hình của Trình Mộc, còn nhớ rất rõ ràng.
Điều khiến bà ta khiếp sợ nhất là, Lâm Dĩ Mạt sao có thể quen biết Trình Mộc?!
Thông qua lời của Hứa Tri Ngô, Lâm Dĩ Mạt đã biết lý do đối phương tới đồn cảnh sát.
Thật đúng là do ông bố trẻ nhà cô nhờ vả.
Sau khi Lâm 3 tuổi bị Lâm Dĩ Mạt cưỡng chế ở nhà, trong lòng cực kì nóng nảy, phim hoạt hình cũng không coi nổi, bé không biết Mạt Mạt định đi đâu, Mạt Mạt không nói gì với bé cả.
Nhưng trực giác của Lâm 3 tuổi rất nhạy bén, bé luôn cảm thấy Mạt Mạt đang bị bắt nạt ở nơi nào đó mà bé không biết.
Ở nhà lo âu cả nửa ngày, Lâm 3 tuổi quyết định đi tìm người hàng xóm tốt bụng kia, bé trực tiếp chạy ra gõ cửa phòng đối diện.
Đúng lúc Hứa Tri Ngô ở nhà, nghe được tiếng gõ cửa liền đi ra, nhìn thấy cậu bé còn không cao bằng bắp chân mình đang cố gắng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Hàng xóm Tiểu Hứa, Mạt Mạt bị bắt nạt, anh giúp tôi tìm Mạt Mạt đi, tôi sẽ cho anh tiền.”
Dừng một chút, Lâm 3 tuổi lại bổ sung: “Nợ trước đã, được không?”
Hứa Tri Ngô: “…”
Anh nhìn giống người tiêu tiền như rác lắm sao?
Nhưng người nào đó vô cùng sảng khoái mà chấp nhận yêu cầu nhờ giúp đỡ của bé, cũng không lâu lắm, Hứa Tri Ngô nói với Lâm 3 tuổi rằng Mạt Mạt của bé đang ở đồn cảnh sát.
Cả hai liền đến đó cứu người.
Lâm Dĩ Mạt không hỏi tại sao Hứa Tri Ngô lại biết chuyện đã xảy ra, hệ thống nói anh là nam chủ của một quyển tiểu thuyết khác, thật sự là người tu chân, và có vẻ là người tốt có lòng thương to lớn.
Cô vốn định làm lớn chuyện, Lâm Dĩ Mạt biết Thẩm gia sẽ nghĩ biện pháp đưa Thẩm Giai Giai ra ngoài, nhưng cái nhà đó vẫn chưa tới mức độ một tay che trời, chỉ cần chuyện này ồn ào đến mức giới truyền thông đều biết, mục đích của cô cũng đã hoàn thành rồi.
Mặc dù quá trình sẽ hơi rườm rà một chút.
Nhưng Hứa Tri Ngô ra tay giúp đỡ, còn mời luật sư đại diện cho Lâm Dĩ Mạt, về sau cô không cần phải xuất hiện nữa.
Mọi chuyện được đơn giản hóa rồi.
Nghĩ đến nhiệm vụ [ trở thành bạn bè với Hứa Tri Ngô ] mà hệ thống đưa ra, Lâm Dĩ Mạt liền chọn một nhà hàng cao cấp mời anh ăn cơm để bày tỏ lòng cảm ơn.
Hứa Tri Ngô vui vẻ đồng ý.
Anh giống như một cái bản đồ sống vậy, hoàn toàn không cần người chỉ đường, khởi động xe điện chở mọi người đến trước cửa nhà hàng.
Lâm 3 tuổi kéo Lâm Dĩ Mạt, ngẩng đầu nhìn nhà hàng đẹp đẽ tráng lệ, khuôn mặt phúng phính trắng mịn lập tức biến thành hình chữ 囧: “Mạt Mạt, nơi này nhìn qua liền biết là giá cả rất đắt rồi, chúng ta đổi chỗ khác đi. Tiểu Hứa là người mình, không cần khách sáo đâu.”
“…”
Lâm Dĩ Mạt rất muốn nhét ông ba nhà mình vào trong lòng đất, ai ngờ Hứa Tri Ngô rất tán thành lời của Lâm 3 tuổi, mỉm cười nháy mắt với cô: “Không sai, người nhà mình không cần khách sáo.”
Lâm Dĩ Mạt càng thêm lúng túng.
Cô nghèo thì nghèo thật, nhưng vẫn còn tận 60 nghìn tệ cơ mà!
Lâm Dĩ Mạt trừng mắt nhìn người còn muốn nói điều gì đó – Lâm 3 tuổi, bé ủy khuất ngậm miệng lại. Lúc này cô mới nói: “Thầy Hứa đừng nghe trẻ con nói bừa, em đã lên mạng đặt chỗ trước rồi.”
“Thế thì không phụ lòng tốt của Tiểu Dĩ Mạt vậy.”
Hứa Tri Ngô nhấc chân dài sải bước vào nhà hàng, đi đến cửa thì ánh mắt chếch về phía bên cạnh.
Lâm Dĩ Mạt đang nhỏ giọng giáo dục Lâm 3 tuổi phải biết lễ phép, không nhìn thấy động tác của anh.
Đợi ba người đi khuất, Lâm Tự Thu – người lén lén lút lút ngồi xổm phía sau tượng đá ở đằng xa, mới ngẩng đầu.
Khi ra khỏi đồn cảnh sát, thiếu niên không có chạy xa mà là tìm chỗ trốn, cậu cần phải kiểm tra lại một ít chuyện.
Lúc đối mặt với Lâm 3 tuổi, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Lâm Tự Thu: Thằng bé đấy mẹ nó lại là chính chủ?
Cậu liền:???
Vậy “mình” là ai?
Lâm Tự Thu xoa xoa đầu suy nghĩ, trí nhớ hỗn loạn dần dần rõ ràng, cậu nhớ được một phần ký ức của bản thân năm 13 tuổi, còn có một ký ức quan trọng hơn, khắc sâu vào tận linh hồn: Cậu có con gái, con gái tên là Lâm Dĩ Mạt, đó là cục cưng mà cậu luôn nâng niu trong lòng bàn tay.
Cho nên khi ở trong phòng tạm giam nghe được Lâm Dĩ Mạt bị Thẩm Giai Giai bắt nạt, cậu mới vô thức nổi giận.
Như vậy, Lâm Tự Thu lại phải đối mặt với một vấn đề xấu hổ khác.
Cậu mới 13 tuổi, tại sao đã có con gái rồi? Con gái ở đâu ra? Vì sao mình còn gặp được một Lâm Tự Thu khác nhỏ hơn?
Lâm Tự Thu đang vắt óc suy nghĩ thì nhìn thấy xe điện phấn hồng của Hứa Tri Ngô, ánh mắt cậu rơi vào Lâm Dĩ Mạt ngồi trên yên xe, nhất thời không dời ra được.
Đó chính là con gái mình!
Là cục vàng cục bạc ngọc ngà châu báu của mình!
Lòng cậu rạo rực khó tả, kích động nhưng đồng thời lại có nghi ngờ toát ra: Tại sao con gái trông trạc tuổi mình vậy?!
Mười vạn câu hỏi vì sao lấp đầy trí não Lâm Tự Thu, lúc nhìn thấy Lâm Tự Thu 3 tuổi ngồi ở đằng trước… đầu cậu càng nhức hơn.
Chẳng lẽ thằng bé Lâm Tự Thu là do yêu quái biến thành?
Nó tiếp cận Mạt Mạt để làm gì?
Có gây hại đến Mạt Mạt không?
Còn tên tiểu bạch kiểm lái xe kia nữa?!
Nghĩ như vậy, Lâm Tự Thu nhấc chân đuổi theo, vừa chạy vừa phân tích một cách lý trí: Tạm thời không thể xuất hiện, quan sát con yêu quái kia có mục đích gì đã, âm thầm bảo vệ Mạt Mạt.
Thuận tiện suy nghĩ xem mình đã sinh ra một đứa con gái lớn như vậy vào lúc nào.
Vậy nên, Hứa Tri Ngô lái xe điện ở đằng trước, Lâm Tự Thu nhấc chân chạy theo ở phía sau.
Để tránh bị phát hiện thì không nên đến quá gần.
Chạy được một hồi, cậu phát hiện mình chạy bộ khá nhanh. =))
…
Lâm Tự Thu muốn vào nhà hàng nhưng bị bảo vệ lịch sự ngăn lại.
Cho dù nhà hàng không kỳ thị mọi người, nhưng cũng không thể tùy tiện để một người đầy bụi bặm, khuôn mặt bẩn thỉu đến mức không nhìn ra bộ dạng ban đầu đi vào được.
Họ phải nghĩ đến những khách hàng khác.
Lâm Tự Thu khó chịu quay về ngồi xổm sau tượng đá.
Hừ, cậu sẽ ngồi chờ ở chỗ này!
Ọt ọt.
Lâm Tự Thu cau mày sờ sờ cái bụng đói, đổi tư thế ngồi, định dùng hành động đó để lừa gạt dạ dày trống rỗng của mình.
––– Đinh!
Một bác gái đi ngang qua, nhìn cậu một cái, khom lưng thả 2 đồng tiền xu xuống đất.
Lâm Tự Thu: “???”