Chương 1264: Cái quần của vợ anh

Bí Thư Trùng Sinh

Sau khi hỏi qua ba người thì vẻ mặt của Triệu Quân Dũng chợt trở nên âm trầm, những người này trả lời giống hệt như Tiểu Triệu, có thừa nhận gặp Vương Tử Quân đeo đồng hồ, nhưng căn bản không biết đó là nhãn hiệu gì.

Hai nhân viên phá án ở bên cạnh Triệu Quân Dũng không lên tiếng, giống như đều đang chờ Triệu Quân Dũng lên tiếng. Lúc này Triệu Quân Dũng đưa mắt nhìn hai người bên cạnh, sau đó nói:

- Nhìn tôi làm gì? Vì sao không nói lời nào? Sợ cái gì? Các anh còn là nhân viên phá án của ủy ban kỷ luật hay không?

Nhân viên của tổ phá án cũng không nói lời nào, bọn họ vẫn nhìn vị nhân viên có chức vụ cao nhất đang ngồi ở giữa, để cho đối phương tha hồ mở miệng. Triệu Quân Dũng đi vài vòng trong phòng, sau đó mở miệng mắng:

- Vào thời điểm mấu chốt thì bị liệt dương, con bà nó, tôi không chấp nhất với các người.

Sau khi phát tiết hết cơn giận thì Triệu Quân Dũng lại tiếp tục động viên:

- Chúng ta không thể nổi giận, biết đâu những người kia căn bản chưa từng thấy đồng hồ của Vương Tử Quân, nhưng còn có thư ký và lái xe của Vương Tử Quân là chưa thẩm vấn, tôi nghĩ có thể móc được vài thông tin từ bọn họ.

Triệu Quân Dũng trầm giọng nói.

Triệu Quân Dũng suy tư thêm một lát, sau đó dùng giọng khẳng định nói:

- Thư ký của Vương Tử Quân nhìn qua rất có kinh nghiệm, trước tiên chúng ta nắm bắt người này trước, cuối cùng mới hỏi đến tài xế.

Cấp dưới đồng ý một tiếng, hai phút sau Khương Long Cương được đưa đến chiếc ghế đối diện với Triệu Quân Dũng. Lúc này ánh mắt đám người tổ phá án chợt lóe sáng giống như chim ưng thấy được bóng thỏ.

Lúc này Khương Long Cương đã có đầy đủ chuẩn bị, hắn không chờ Triệu Quân Dũng lên tiếng, nhanh chóng cười chào hỏi đám người Triệu Quân Dũng.

Triệu Quân Dũng nhìn bộ dạng khách át chủ của Khương Long Cương, hắn cảm thấy hàm răng ngứa ngáy, nhưng hắn lại khẽ cười nói:

- Mời trưởng khoa Khương ngồi.

Khương Long Cương ngồi xuống ghế rất quy củ, chờ Triệu Quân Dũng đặt câu hỏi.

- Trưởng khoa Khương, anh đã công tác bên cạnh bí thư Vương được bao lâu rồi?

Triệu Quân Dũng lần này vẫn chọn chiến thuật vu hồi, hắn cười hỏi Khương Long Cương.

Khương Long Cương cười cười nói:

- Tôi tiếp nhận vị trí thư ký của thư ký trưởng Đổng, bắt đầu phục vụ bí thư Vương từ đầu năm ngoái.

- Phục vụ cho lãnh đạo chính là một con đường tắt để có thể phát triển mạnh mẽ, nhưng trên con đường này cũng đầy nguy hiểm. Trước đó trong tỉnh Sơn Nam chúng ta có một vị cán bộ lãnh đạo phạm sai lầm, nhưng thư ký của anh ấy lại giữ mình trong sạch, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn, chủ động khai báo, nhận lấy lời khen ngợi từ tỉnh ủy. Đồng chí Khương Long Cương, tôi biết rõ anh là người thông minh, anh nên biết mình nên cho ra lựa chọn gì.

Khương Long Cương nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Triệu Quân Dũng, hắn chợt cười nói:

- Cám ơn chủ nhiệm Triệu đã nhắc nhở, nhưng tôi đi theo bí thư Vương, ngược lại chưa có bao nhiêu nguy hiểm. Khác biệt là bí thư Vương công tác rất chăm chú nghiêm cẩn, căn bản là tấm gương sáng cho tôi học tập.

- À, bí thư Vương là cán bộ cấp giám đốc sở trẻ tuổi nhất trong tỉnh Sơn Nam chúng ta, cũng là bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất, lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng bí thư Vương. Có câu thế này, có yêu có hận có sai lầm, chúng ta phải kéo các đồng chí đi đến biên giới sai lầm quay về chính đạo. Long Cương, anh là thư ký của bí thư Vương, anh nên phải làm gương ở phương diện này.

Triệu Quân Dũng nói đến đây thì mở văn kiện ra và tiếp tục:

- Anh có thấy bí thư Vương đeo đồng hồ không?

- Không những thấy, hầu như ngày nào cũng thấy.

Khương Long Cương khẽ ngồi thẳng người dùng giọng không quan tâm nói.

- Anh có biết nhãn hiệu chiếc đồng hồ của lãnh đạo không?

Triệu Quân Dũng càng thêm cẩn thận, Khương Long Cương trả lời dứt khoát như vậy, điều này rõ ràng làm hắn không thích ứng.

Khương Long Cương cười thản nhiên nói:

- Không biết.

- Trưởng khoa Khương, báo cáo với tổ chức thì nhất định phải cầu thị, nếu anh cố tình che giấu, không chỉ hại người mà còn hại mình. Chúng ta có chính sách khoan hồng với cán bộ, anh là sinh viên tài cao, anh nên biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc.

Triệu Quân Dũng nói đến đây thì dùng giọng lạnh lùng nói:

- Người ngu xuẩn nhất chính là biết trên núi có hổ mà vẫn cứ trèo lên.

- Cám ơn chủ nhiệm Triệu đã nhắc nhở, nhưng tôi thật sự không biết đó là nhãn hiệu gì.

Khương Long Cương vẫn dùng giọng không nóng không lạnh nói:

- Điều này cũng giống như ngài luôn một mực đi theo lãnh đạo của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, vậy ngài có biết chiếc áo bí thư Mã mặc có nhãn hiệu gì không?

"Con bà nó!"

Triệu Quân Dũng thầm mắng một câu, hắn cảm thấy tiểu tử kia thật sự là miệng lưỡi quá cứng. Nhưng điều này cũng dễ hiểu, dù sao đối phương cũng là thư ký chuyên trách của Vương Tử Quân, đối phương đã liên hệ tính mạng và tương lai của mình cùng với Vương Tử Quân từ lâu rồi.

Triệu Quân Dũng biết có hỏi nữa cũng vô công, thế là hắn đưa tấm ảnh chụp chiếc đồng hồ Patek Philippe cho Khương Long Cương, sau đó cho Khương Long Cương đi nghỉ, lại chờ gọi người tiếp theo.

- Chủ nhiệm Triệu, tiếp tục như vậy là không được, tôi cảm thấy chúng ta không nên tiếp tục hỏi bọn họ, nên tiến vào cơ quan trong thị ủy La Nam, xâm nhập điều tra.

Một nhân viên công tác ngồi bên cạnh Triệu Quân Dũng chợt mở miệng nói.

Triệu Quân Dũng hỏi cung ba giờ và đầu óc choáng váng, tình huống thật sự là giằng co, thứ gì có tác dụng cũng đã được hắn lôi ra dùng. Hắn gật đầu nói:

- Anh Lý nói đúng, bây giờ còn lái xe của Vương Tử Quân, sau khi hỏi hắn rồi tiếp tục công tác tiếp theo, không thể bỏ lở giữa chừng được.

Sau khi Lý Đức Trụ đi vào phòng, Triệu Quân Dũng cũng không chờ cho đối phương ngồi xuống, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:

- Lý Đức Trụ, Khương Long Cương đã nói rồi, anh cũng nên nhanh chóng tự hiểu lấy, nếu không sẽ bị coi là đồng phạm, đến lúc đó cũng không ai cứu được anh.

Nhưng lời hù dọa của Triệu Quân Dũng xem như không có tác dụng, nếu nói về tố chất tâm lý thì Lý Đức Trụ còn mạnh hơn cả Khương Long Cương. Hắn vung tay dùng giọng không giải thích nói:

- Chủ nhiệm Triệu, ngài muốn hỏi về điều gì, tôi còn chưa biết rõ?

- Anh còn chưa biết rõ sao? Tôi hỏi anh, bí thư Vương Tử Quân có đeo đồng hồ không?

Triệu Quân Dũng căn bản không cho Lý Đức Trụ cơ hội suy nghĩ mà nhanh chóng ra tay trước khống chế kẻ địch.

- Có, thường xuyên đeo đồng hồ.

Lý Đức Trụ liên tục gật đầu, giọng điệu dứt khoát.

- Vậy anh nói tôi xem, anh ta đeo đồng hồ loại gì?

Giọng điệu của Triệu Quân Dũng càng thêm nhanh chóng, giọng điệu càng thêm nghiêm nghị. Hắn là một lão cán bộ của công tác kiểm tra kỷ luật, tất nhiên biết rõ nên làm gì để người ta suy nghĩ rối loạn hơn.

- Không biết.

Câu trả lời của Lý Đức Trụ cũng nằm trong dự đoán của Triệu Quân Dũng, hắn dùng giọng lạnh lùng nói:

- Anh vừa nói mỗi ngày bí thư Vương đều đeo đồng hồ, anh là tài xế cho anh ấy, mỗi ngày đi cùng anh ấy, nhưng anh không biết bí thư Vương đeo đồng hồ nhãn hiệu gì, điều này rõ ràng là nói dối. Tôi nhắc nhở trước với anh, anh nên thành thật khai báo, đỡ bị liên lụy vào sự kiện này.

Lúc này vẻ mặt Lý Đức Trụ chợt biến đổi, hắn cũng hít thở dồn dập hơn. Triệu Quân Dũng nhìn thấy biểu hiện của Lý Đức Trụ, hắn cảm thấy lời nói của mình phát huy tác dụng, hắn hỏi thẳng:

- Lúc này anh mau trả lời câu hỏi của tôi, anh có biết hay không?

- Chủ nhiệm Triệu, mỗi ngày anh ngủ với vợ, mỗi ngày anh đều cởi quần cho vợ, vậy tôi hỏi anh, anh có biết quần của vợ anh có nhãn hiệu gì không?

Lý Đức Trụ chợt đứng lên lớn tiếng quát với Triệu Quân Dũng.

Lúc này bầu không khí trong phòng chợt ngưng đọng, dù là Triệu Quân Dũng hay cả hai gã nhân viên công tác của ủy ban kỷ luật đều giống như những đầu máy hết dầu.

Đám người nhìn bộ dạng hổn hển của Lý Đức Trụ, thế là không biết trả lời sao cho phải.

Triệu Quân Dũng là người được hỏi, hắn thật sự không biết phải làm sao. Hắn nhìn bộ dạng đỏ mặt tía tai của Lý Đức Trụ, thế là không khỏi cảm thấy bức bối. Hắn cỉh tay vào người Lý Đức Trụ rồi lớn tiếng nói:

- Tôi yêu cầu anh khai báo tình huống theo đúng quy định, cũng không phải là...Là bàn về chuyện nhãn hiệu cái quần của vợ tôi.

Triệu Quân Dũng nói còn chưa dứt lời thì hai nhân viên công tác ngồi bên cạnh thiếu chút nữa đã phì cười. Hai người đã công tác nhiều năm với Triệu Quân Dũng, đây là lần đầu tiên thấy chủ nhiệm Triệu hổn hển thất thố như vậy.

Không phải bàn về chuyện nhãn hiệu của vợ, những lời nói căn bản không ra gì lại được chủ nhiệm Triệu nói ra khỏi miệng, hơn nữa lại rất có hương vị...

Lý Đức Trụ vốn rất tức giận, nhưng bây giờ nghe được những lời nói của Triệu Quân Dũng, hắn càng thêm bức bối. Hắn nhìn thoáng qua Triệu Quân Dũng, sau đó lớn tiếng nói:

- Tôi biết sẽ nói là biết, không biết sẽ nói không biết, con bà nó anh ngay cả chuyện nhãn hiệu cái quần của vợ còn không biết, dựa vào cái gì mà tôi phải biết rõ nhãn hiệu chiếc đồng hồ trên tay bí thư Vương?

Triệu Quân Dũng hít vào một hơi, cuối cùng mới áp chế được cơn giận trong lòng. Hắn nâng ly nước lên nhấp một ngụm, sau đó mới dùng giọng bình tĩnh nói:L

- Đồng chí Lý Đức Trụ, tôi sẽ thông báo với văn phòng thị ủy về những gì anh phối hợp với ủy ban kỷ luật tỉnh ủy vào ngày hôm nay, như vậy là anh không biết nhãn hiệu của chiếc đồng hồ bí thư Vương hay đeo sao?

- Chủ nhiệm Triệu, ngài báo cáo với lãnh đạo văn phòng thị ủy như thế nào thì đó là tự do của riêng ngài, tôi chỉ nói lời thật lòng, tôi không biết nhãn hiệu chiếc đồng hồ của bí thư Vương. Điều này rất bình thường, giống như chủ nhiệm Triệu mà thôi, cởi quần của vợ nhiều năm nhưng không có khả năng biết rõ nhãn hiệu của nó được.

Lý Đức Trụ lắc lắc đầu mỉm cười nói với Triệu Quân Dũng.

Con bà nó, cứ mãi nhắc đến chuyện này, Triệu Quân Dũng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Lý Đức Trụ, sua đó lạnh lùng nói:

- Chúng ta tiếp tục các vấn đề tiếp theo, chuyện cái quần để nói sau.

- Tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi, con người của tôi ăn nói vụng về, căn bản không có gì để so sánh, thế nên mượn những thứ quen thuộc để nói cho trôi chảy.

Lý Đức Trụ thấy đã qua cửa ải này, thế là nụ cười trên mặt thêm sáng lạn.

Triệu Quân Dũng nghe những lời này tuy cảm thấy khá lạ nhưng căn bản không kịp phản ứng ngay lập tức. Nhưng khi hắn thấy hai gã nhân viên bên cạnh che miệng cười, hắn chợt hiểu ra vấn đề.

"Con bà nó quen cái gì mà quen? Đó là quần của vợ ông, con bà mày dám chiếm tiện nghi của ông sao?"

Lúc này chủ nhiệm Triệu cực kỳ tức giận nhưng cũng chỉ có thể áp chế trong lòng, dù sao công tác của hắn bây giờ không phải là cãi nhau với Lý Đức Trụ, nếu không thì hắn cũng xem như mất đi phong độ của mình.

- Anh đã từng thấy qua chiếc đồng hồ này chưa?

Thái Đông Quân thay đổi chủ đề, cầm tấm ảnh chiếc đồng hồ lên hỏi Lý Đức Trụ.

Lý Đức Trụ nhìn tấm ảnh, đầu tiên cảm thấy hơi quen, nhưng sau đó có chút trầm ngâm, trước tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Đây là có ý gì?"

Vẻ mặt Triệu Quân Dũng chợt phát lạnh, hắn nói:

- Đồng chí Lý Đức Trụ, anh lảng viên, còn vào đảng khi công tác trong quân ngũ, anh cũng phải biết rõ ràng, anh nói gì đều phải dựa trên nguyên lý trung thành với đảng.

- Tôi biết rõ, chủ nhiệm Triệu, tôi cũng phải có chút tố chất chính trị như vậy. Tôi sở dĩ gật đầu và lắc đầu là vì mình cũng không biết rõ đã từng thấy chiếc đồng hồ này chưa? Trong mắt tôi thì chiếc đồng hồ này giống như cái quần vậy, ngoài màu sắc có chút khác biệt, căn bản nó có nhãn hiệu gì, chỉ cần giống màu thì cơ bản là giống nhau, ngài nói xem có đúng không?

Triệu Quân Dũng thiếu chút nữa thì nổi trận lôi đình, con bà nó sao cứ suốt ngày lôi cái quần ra làm ví dụ là sao?

Nếu như không phải lần này đang đi điều tra, chỉ sợ Triệu Quân Dũng sẽ sử dụng chút thủ đoạn cho Lý Đức Trụ biết tay. Nhưng bây giờ hắn vừa mới đến cửa nhà người ta để điều tra, còn chưa đến thời điểm cho Lý Đức Trụ hưởng thụ thủ đoạn của mình.

Sau khi hỏi thêm mười phút thì Triệu Quân Dũng uể oải cho Lý Đức Trụ rời khỏi phòng làm việc của mình, nhân viên làm công tác ghi chép ở bên cạnh chợt hỏi:

- Có cần ghi chép tất cả lời nói của Lý Đức Trụ lại không? Nếu dựa theo quy củ thì phải ghi cả vào.

Triệu Quân Dũng không nói gì, hắn nắm cây bút đập mạnh xuống bạn:

- Đây là bút gì vậy, viết mới được một chút thì hư, không phải là thật giả lẫn lộn sao? Đáng lý phải vứt đi từ sớm, bây giờ dùng lại rơi vào tình huống xấu hổ.

Triệu Quân Dũng chợt nổi giận tím mặt chỉ trong khoảnh khắc, điều này không khỏi làm cho hai gã nhân viên công tác cảm thấy căng thẳng. Tên nhân viên vừa mở miệng chợt nhanh trí hiểu ra chủ nhiệm Triệu không muốn ghi chuyện liên quan đến cái quần của mình vào biên bản, thế là lên tiếng:

- Chủ nhiệm Triệu, sy của tôi là những thứ không liên quan đến vụ án thì không nên ghi vào hồ sơ.

Triệu Quân Dũng lúc này cầm lấy bản ghi chép chất chồng trên bàn, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng.

Tuy lúc bắt đầu Triệu Quân Dũng đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, thế nhưng tình huống hỏi thăm không thực chất và không chút tiến triển làm cho hắn cảm thấy mình giống như thất bại thảm hại. Hắn không có chút chứng cứ hữu dụng, lấy gì để chứng minh Vương Tử Quân có chiếc đồng hồ trị giá cả triệu bạc?

Trong đầu lóe lên ý nghĩ hay, Triệu Quân Dũng cầm theo hồ sơ đi đến phòng làm việc của bí thư Mục Hoài Trụ. Khi hắn gõ cửa đi vào thì bí thư Mục Hoài Trụ đang đọc báo.

- Tiến độ thế nào?

Mục Hoài Trụ đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó khẽ hỏi Triệu Quân Dũng.

Triệu Quân Dũng biết rõ Mục Hoài Trụ còn sốt ruột hơn mình ở sự kiện này, thế là hắn có chút do dự, sau đó dùng những lời thoái thác mình đã chuẩn bị sẵn để lên tiếng:

- Bí thư Mục, tình huống không tốt lắm, những người kia giống như đã được sắp xếp sẵn khi đến tiếp nhận điều tra, thật sự không phối hợp với chúng ta.

Mục Hoài Trụ khẽ gật đầu, hắn cũng không nói thêm điều gì mà tiếp tục mở báo xem xét.

Trong quan trường hơn nhau một cấp đã có thể đè chết người, Mục Hoài Trụ có thể tùy ý trước mặt Triệu Quân Dũng, thế nhưng Triệu Quân Dũng căn bản không dám làm như vậy. Triệu Quân Dũng đưa mắt nhìn Mục Hoài Trụ đang chú tâm đọc báo, thế là tuy có sốt ruột nhưng lại không dám truy vấn, chỉ có thể cung kính đứng chờ, chờ chỉ thị của vị lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong đơn vị.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa đột ngột truyền đến, Mục Hoài Trụ đang đọc báo chợt ngẩng đầu lên, hắn khẽ gật đầu tỏ ý cho Triệu Quân Dũng ra mở cửa.

Thái Đông Quân lúc này không biết người đến là ai, nhưng hắn thật sự rất hoan nghênh đối phương. Dù sao thì mình đứng đây chờ bí thư Mục Hoài Trụ đọc báo xong cũng không phải sung sướng gì, giống như bị đặt lên kệ nướng, đứng ngồi không yên.>

Nhấn Mở Bình Luận