Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn
Nguyên Sóc năm thứ nhất.
Tiết thu phân, quý phong thu.
Để mừng mùa màng bội thu, quốc thái dân an, cảm tạ trời xanh chiếu cố, Kỳ Quốc chọn ngày hoàng đạo, tổ chức đại điển tế thiên.
Chạng vạng tối, bách quan cả triều đình cùng chúc mừng yến hội mùa thu.
Từ đầu năm nay, Nhạn Hồng đã về quản lý Quang Lộc Tự, toàn quyền phụ trách về rượu và thức ăn trong bữa tiệc.
Là con gái duy nhất của Nhạn Hồng, đương nhiên Nhạn Quy được mời tới thịnh hội lần này.
Trong yến hội, ca múa mừng cảnh thái bình, người người ăn uống linh đình.
Nhạn Quy vì tò mò, sau khi nhấp vài giọt rượu trái cây thì chuếnh choáng say ở Án Điện.
Lúc này, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng khen, làm cho thiếu nữ ngọt ngào, động lòng người như trái đào tươi mơ màng ngẩng đầu lên.
Cặp mắt óng ánh sáng tỏ như lưu ly kia đầu tiên là mê mang, có điều sau vài giây thì chuyển thành ngu ngơ.
Một hồi lâu sau, gương mặt nhỏ bị nàng mạnh mẽ nhéo một cái, dáng vẻ ngu ngơ biến thành nhe răng trợn mắt, trong con người đong đầy kinh ngạc và ba phần ý mừng.
Bộ dạng đần độn này làm cho ba người con trai của Thiên Hoàng không hẹn mà cùng liếc mắt nhìn nàng.
Tò mò không biết có phải nha đầu này phát hiện ra trò gì vui không mà biểu cảm lại sinh động, thú vị như thế, mà không biết bản thân đã thành trò cười trong mắt của người khác.
Dưới mái hiên, Nhạn Quy xoa bóp gương mặt mình, lại giật nhẹ bím tóc nhỏ, cho đến khi nước mắt rưng rưng mới tin rằng mình thực sự trọng sinh rồi.
Sau khi thôi khiếp sợ, thì không kìm được lòng vui sướng.
Nàng chết trong hận ý tràn đầy, trong hối hận, trong mê mang, bây giờ được sống lại lần nữa, đúng là trời cao thương xót.
Nàng hạ quyết tâm, đời này tuyệt đối không thể lại giẫm vào vết xe đổ lần nữa.
Nhất là…
Vừa ngước mắt liền nhìn về phía Nguyên Chính Tự.
Phu thê một kiếp, mấy tháng ân ái ngắn ngủi, đổi lại là nhiều năm lạnh lùng và tuyệt tình. Cái đó cũng chưa tính là gì, điều buồn hơn là, những lời dỗ dành ngon ngọt, sự dịu dàng cưng chiều đều là hư tình giả ý, đều là âm mưu.
Từ đầu đến cuối, nàng chỉ là một quân cờ mà y tùy ý vứt bỏ trên con đường thành công, cuối cùng ngay cả đệ ruột cũng bị liên lụy mà chết.
Nhị hoàng tử điện hạ, lần này ta sẽ không nhầm nữa đâu.
Cái nhìn chăm chú của Nhạn Quy bị Nguyên Chính Tự phát hiện ra, nàng liền thu hồi lại.
Nàng không biết, một cái nhìn này đã làm cho thiếu niên kia càng chắc chắn tâm tư muốn lấy nàng làm vợ.
Vuốt ngực một cái, Nhạn Quy phát hiện tình yêu sâu đậm của nàng lại không có một chút rung động hay đau lòng nào khi gặp lại, nếu có thì chỉ là sự lạnh lẽo chưa tan.
Nàng lập tức thấy hoang mang, mình thật sự từng yêu sao?
Có lẽ chỉ là lòng hâm mộ của kẻ yếu với người mạnh, hay chỉ vì muốn báo ân người đã cứu nàng khỏi chết đuối đi.
Đột nhiên, nàng khẽ cười một tiếng, giả sử như là hâm mộ người mạnh thì cũng nên dành cho vị Thái tử dưới một người, trên vạn người mới đúng.
Nàng không khỏi liếc nhìn đến vị trí đặc biệt thuốc về Thái tử. Ha! Nguyên Chính Tự cũng thật đáng thương, người Liễu Chỉ Uyển yêu lại là người kia.
Nào có thể đoán được, sau một khắc, mắt hạnh xinh đẹp của nữ tử nổi lên tầng gợn sóng, vui mừng mà e thẹn.
Sao nàng quên được, lúc này Triều Hòa Đế còn chưa lập trữ, mà bây giờ người ngồi trên vị trí Thái tử đức cao vọng trọng kia là người khác.
Đời trước, cũng chính là ngày hôm đó, sau khi nàng theo cha vào cung thì ngồi ở Thiên phòng nghỉ ngơi, chờ đợi.
Lần đầu vào cung, mặc dù trong lòng có sợ hãi nhưng cũng không thiếu tò mò.
Cuối cùng, không kiềm chế được, nàng liền một mình chạy ra Quang Lộc Tự.
Hoàng Cung lớn hơn suy nghĩ của nàng, chỉ một lúc nàng liền bị lạc.
Trong lúc hốt hoảng thì vô tình đụng phải một thanh niên, thanh niên đó chính là người con trai đẹp nhất mà đời này nàng từng gặp.
Cuối cùng, là hắn dẫn nàng về lại con đường đúng, nàng để lại một câu “tạ ơn” rồi chạy đi.
Chạng vạng tối, trên yến hội, nàng nhìn thấy hắn đang ngồi bên cạnh Triều Hoàng Đế, sánh vai với Hoàng Hậu.
Ôm nghi vấn về nhà, hỏi cha rồi mới rõ, thì ra hắn chính là một người không quan tâm đến triều chính, tự mình xé bỏ chiếu thư truyền vị mà tiên đế sau khi băng hà để lại trước mắt văn võ bá quan, nhường ngôi cho con trai thứ chín của Tiên đế, Ngự Thân Vương.
Không bao lâu sau liền truyền ra tin đồn hắn bị bệnh nặng, bây giờ vẫn chưa khá hơn.
Có người nói hắn biết rõ bản thân có bệnh nan y cho nên mới nhường ngôi.
Nhớ tới lần đầu gặp gỡ, đúng là sắc mặt hắn trắng bệnh, dường như trong suốt, cả người đầy mùi thuốc.
Sau đó thì không gặp lại hắn nữa.
Bây giờ thấy hắn có chút hồng hào, càng lộ vẻ tuấn mỹ phong thần hơn so với ban ngày, hẳn là do uống rượu rồi đi!
Có lẽ ánh mắt của nữ tử quá trực tiếp, không chút che giấu, Nguyên Trăn đang trò chuyện với Hoàng đế liền hơi nghiêng đầu, như có như không lướt qua nàng.
Cái nhìn kia, không mặn không nhạt, nếu nhìn kỹ thì có giấu ý cười.
Có điều đối tượng đang nói chuyện là Cửu Ngũ Chí Tôn nên cũng không ngừng lại nhiều.
Nhạn Quy không có cơ hội nhìn kỹ, lúc hắn nhìn thì vội vàng thu hồi ánh mắt, điều chỉnh tư thế ngồi đoan chính, như trẻ nhỏ sợ bị phát hiện làm chuyện xấu, không biết sao, gương mặt lại nóng lên.
Nhạn Quy nghĩ, có lẽ cũng vì uống rượu.
Ngay vào lúc nàng đang thất thần, một thanh kiếm sắc mang theo gió lạnh đột nhiên đâm thẳng về phía nàng, kiếm ý bén nhọn, một kiếm này mà trúng thì tuyệt đối là xuyên tim đoạt mệnh.
Nhạn Quy vừa thu hồi tâm tình, tính xem tiết mục trên sân liền bị dọa tới sắc mặt lập tức trắng bệch, vô thức tránh vào trong lòng lão cha đang ngồi cạnh bên.
Nào ngờ, nàng vừa trốn lại chọc cho cả sảnh đều cười vang.
“A Liên, chỉ là biểu diễn múa kiếm thôi, không phải thật đâu.” Nhạn Hồng không khỏi mỉm cười trấn an.
Lúc này Nhạn Quy mới ý thức được mình thất thố, vội vàng lui khỏi lồng ngực lão cha, nhìn về phía người múa kiếm giữa sân, tính tìm cơ hội tạ lỗi với người ta.
Nhưng một giây sau, cả người nàng như rớt vào hầm băng, nhìn chằm chằm đầy kinh ngạc.
Người kia chính là kẻ vừa tự tay đưa nàng xuống địa ngục mấy phút trước, Lâm Chỉ Uyển.
Con ngươi Nhạn Quy như lớn hơn một vòng.
Lâm Chỉ Uyển trong sân vung tay áo, hiên ngang oai hùng, đúng là đẹp đẽ đến chói mắt.
Nàng ta nhanh nhẹn kéo kiếm thu vào trong vỏ, cuối cùng, một trận mưa hoa thưa thớt bay theo gió, tất cả đều kết thúc.
Tiếng vỗ tay lập tức rần rần, dưới sự tán thưởng của mọi người, Lâm Chỉ Uyển khiêu khích lại kiêu ngạo nhìn về phía Nhạn Quy, sau đó lại về chỗ ngồi.
Gương mặt nhỏ từ hồng hào chuyển sang trắng bệch lập tức hiện đầy nghi vấn. Nàng trùng sinh tại thời điểm họ mới gặp nhau, chưa tiếp xúc nhiều, vậy sau Lâm Chỉ Uyển lại đối xử khác lạ với nàng?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhạn Quy tự vẽ cho mình sợi tơ hồng, sau này tuyệt đối không tiến đến Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử nửa bước.
Lần này đệ đệ và nàng đều phải cẩn thận.
Trải qua một lần chết nên rất tiếc mạng.
Trăng treo ngọn liễu, sao trời lác đác.
Yến hội sắp đến hồi kết, có điều Nhạn Quy lại có chút đứng ngồi không yên.
Vị trí của Lâm Chỉ Uyển vừa hay đối diện nàng, hướng lên phía trên một chút, thỉnh thoảng liền nhận được ánh mắt đầy hàm ý của đối phương.
Cũng không biết có phải tổn thương quá lớn hay không, ít nhất ở đời trước, nàng không hề mảy may phát hiện ra ánh mắt ác ý của nàng ta với mình.
Nhạn Quy có chút bực bội, nói với cha vài tiếng, rồi rời khỏi ghế.
Ánh trăng chiếu rọi làm gợn lên sóng nước lăn tăn trên hồ, hơi lạnh thoang thoảng, men say chếnh choáng đều bị rút đi.
Tâm tình bực bội cũng bình tĩnh lại, nước hồ dập dờn, lập lòe, Nhạn Quy đột nhiên nhớ tới đời trước vì muốn tới nhà xí, đi qua hồ Vọng Nguyệt liền bị người ta đẩy xuống, mà bây giờ bản thân mình lại đang ở đây…
Sắc mặt thay đổi, nàng đột nhiên quay người, nhấc chân rời đi.
Ai ngờ, vừa mới chuyển bước liền bị một cung nữ không nhìn rõ được lai lịch đụng đâm vào lan can, ngã xuống hồ Vọng Nguyệt.
Trong nháy mắt đó, lòng Nhạn Quy cực kỳ phiền muộn. Biết rõ kết quả mà vẫn không tránh khỏi bị người ta đẩy xuống hồ.
Nàng kêu cứu theo bản năng, nhưng lời đến khóe miệng lại vội vàng nuốt vào. Nàng không muốn kéo người trong yến tiệc tới, nhất là Nguyên Chính Tự, nàng cũng không muốn nợ ân tình của người ta.
Do dự một giây đã khiến nàng mất đi cơ hội cầu cứu duy nhất.
“Ầm” một tiếng liền rơi vào trong hồ.
Nhạn Quy thật muốn khóc, nàng không thể vừa mới trùng sinh đã lại chết rồi chứ?
Vào lúc nàng uống nước hồ, chìm dần xuống, mặt nước yên tĩnh đột nhiên tóe lên một trận bọt nước. Sau đó một bóng người như du long nhẹ nhàng bơi đến bên nàng.
Không gian mờ tối làm cho nàng không thấy rõ được dung mạo của đối phương, chỉ cảm thấy cơ thể được người ta kéo vào một nơi ấm, lượn vòng một cái, cả người như gỗ nổi trên mặt nước.
Luồng không khí lớn tiến thẳng vào trong phổi, làm cho đầu óc Nhạn Quy càng mê man, buồn bực.
Trong mơ hồ, dường như nghe được tiếng người nói: “Gia, nước hồ cuối thu rất lạnh, ngài không chịu nổi đâu, nhanh thay y phục thôi!”
Sau đó, cảm giác mình bị giao cho một người khác, hơi thở thoang thoảng mùi thuốc cũng theo sự di chuyển của nàng mà biến mất.
Nhạn Quy lạnh cả người, sau khi tiến vào vòng ôm ấm áp của người kia thì dường như được ở trong lò lửa, thiêu đến nỗi Nhạn Quy muốn mở to mắt xem hắn rốt cuộc là ai, cố gắng cố gắng nhưng lại ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa đã trở về Nhạn phủ, trên giường hoa lê bát bảo của mình.
Lục Vu canh ở bên cạnh nàng thấy thế thì vẻ mặt mừng rỡ đỡ nàng dậy, ngoài miệng lải nhải không ngớt: “Tiểu thư, người tỉnh rồi, đúng là làm nô tỳ sợ muốn chết. Đang yên đang lành sao người lại ngã vào hồ nước thế. Không có nô tỳ ở bên hầu, sao người lại không chăm sóc tốt cho mình vậy. Lão gia, phu nhân vừa đi, có cần gọi họ lại không ạ?”
Nhạn Quy không có tâm trạng nghe nàng ấy lải nhải, chỉ cảm thấy bên tai ong ong.
Nàng nhéo đùi, xác nhận lại bản thân vẫn sống, mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng rất sợ mọi việc tối qua đều là giả, ngay cả rơi xuống nước cũng không nghĩ nhiều.
Nàng quay người kéo tay Lục Vu, nhìn kỹ nàng ấy hồi lâu, xác định nàng ấy rất tốt, không phải Lục Vu bị Lâm Chỉ Uyển hãm hại đánh đập, mới hỏi: “Ta trở về thế nào?”
Lục Vu bị nhìn đến ngại, nghe xong câu hỏi, đôi mắt lấp lánh như sao trời: “Tiểu thư, người rơi xuống nước lần này là may mắn đó. Người có biết, tối hôm qua ai đã cứu người không?”
Nhạn Quy bị hỏi đến sững sờ, đầu óc rối bời không cách nào nghĩ thông. Lục Vu kia cũng không cho nàng có thời gian suy nghĩ nhiều, thần bí nói: “Chính là Đại hoàng tử đó! Lúc đó cả người tiểu thư ướt nhẹp, quần áo lộn xộn, sợ làm ô uế thanh danh cô nương, Đại Hoàng tử liền cầu xin Thánh thượng ban hôn với người đó.”
“Ầm!” Nhạn Quy đang dịch người lập tức ngồi không vững, ngã lại xuống giường.
Gương mặt vừa lo sợ vừa nghi ngờ.
“Ngươi, ngươi nói Đại Hoàng tử sao?” Cánh môi phớt hồng có hơi run rẩy.
“Đúng vậy ạ!” Lục Vu tưởng là nàng kích động, buồn cười đỡ Nhạn Quy dậy, lại nói: “Tiểu thư vui đến vậy sao, té cả rồi này!”
Vui, con mắt nào của ngươi trông thấy ta vui?
Mới hạ quyết tâm tránh xa bọn họ, chỉ chớp mắt lại vướng vào chuyện cưới gả, đối phương còn lại tên thái tử điện hạ không được lập trữ kia!
Đúng là buồn cả người!
Khoan, khoan đã!
Hơi thở thoảng mùi thuốc kia lúc này cũng có thể mơ hồ ngửi được, dường như vượt qua mây trong nước biếc, xa xăm lại quen thuộc.
Nhạn Quy lập tức ngẩn ngơ…
Kiếp trước lúc được cứu cũng có mùi hương thuốc như vậy quấn quanh. Có điều, lúc nàng mở mắt ra, lại nhìn thấy chiếc cằm góc cạnh đẹp đẽ và ngực của Nguyên Chính Tự.
Lần này vì ngâm nước quá lâu, nên đã ngất sớm, không thể thấy được ân nhân cứu mạng mình đầu tiên. Mà cho dù bản thân nhìn thấy hay là người của hắn cho biết thì sao lại có thể biến thành người khác được?
Trong lúc hoang mang, một bóng người mang theo ánh trăng đột nhiên lóe lên, Nhạn Quy như nhớ ra một người.
“Hoàng Thượng đồng ý chưa?” Nhạn Quy gấp gáp hỏi, cực kỳ quan tâm.
Nhưng Lục Vu lại cho rằng cái loại quan tâm này của nàng là có ý kia, nàng ấy cười tủm tỉm nói: “Hoàng thượng không nói rõ, chỉ bảo là nếu người đồng ý thì có thể.”
Trái tim Nhạn Quy thoáng chốc quay về lồng ngực, đồng ý thì không thể nào, cả đời này cũng không thể đồng ý được.
Nàng phải nghĩ cách, tìm cơ hội tới phủ Ngự Thân Vương, câu nói “không chịu nổi lạnh” kia quả thực làm cho nàng khó lòng yên tâm nổi.
Về phần người ôm nàng về bữa tiệc rốt cuộc là Đại hoàng tử hay Nhị hoàng tử Nguyên Chính Tự, Nhạn Quy không muốn quản, nói tới nói lui đều là do nàng không muốn dây vào người ta.
Từ nửa năm trước, sau khi sức khỏe xảy ra vấn đề, Ngự Thân Vương Nguyên Trăn liền từ chối khéo tất cả môn khách. Vương phủ trước kia được chú ý, bây giờ môn đình vắng vẻ, không có cả bóng dáng thú vật.
Không phải vương công quý tộc không chào đón hắn, mà là sợ chọc giận hắn, đến mức không dám tới đây.
Nhạn Quy là con gái của quan tứ phẩm, lại là thiếu nữ chưa xuất giá, muốn gặp Ngự Thân Vương lại càng khó như lên trời.
Nàng thực sự không nghĩ ra cách nào tốt hơn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể chọn một đêm này, nghiến răng thực hiện chủ ý ngu ngốc mà mình từng chối bỏ trong mấy ngày ở phủ…