Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Lục Trạch cũng không biết tại sao, lại càng không biết qua bao lâu, nỗi thống khổ thấu tim kia mới dần dần lui xuống, mà vào lúc này, đột nhiên có người gõ cửa sổ xe.
“Lục Trạch.” Đường Khanh vẫn mặc một thân cổ trang như cũ, đối với sự xuất hiện của Lục Trạch, cô lại không kinh ngạc chút nào. Cô sợ Lục Trạch xuống xe sẽ gây ra sự chú ý không cần thiết, lúc này mới tự mình đi tới.
Sắc mặt Lục Trạch đã khôi phục bình thường, hắn bấm hạ cửa sổ xe, liền nhìn thấy Đường Khanh trong bộ dạng một nam tử cổ trang mỹ diễm xuất hiện trước mặt mình.
“Bảo bối, tôi thế mà lại không biết em mặc cổ trang loá mắt như vậy, thật không muốn để người khác nhìn thấy được dáng vẻ này của em nha.” Hắn híp mắt lại, trên khóe miệng tuy treo một nụ cười, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Đường Khanh bị hắn nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, lại không thể không căng da đầu nói: “Lục Trạch, anh chờ tôi một lúc, hôm nay tôi quay sắp xong rồi.”
Nhân nhi trước mắt cố ý đổi đề tài, Lục Trạch cũng không làm khó cô, “Được, vậy tôi ở đây chờ em.”
Đoàn phim đã sớm tò mò không thôi với chiếc siêu xe đột nhiên xuất hiện, sau khi Đường Khanh bước tới đó, tò mò trong mắt bọn họ lại càng nhiều hơn, cũng may có đạo diễn Trương trấn cửa ải, lúc này mới khiến mọi người thu lực chú ý lại.
“Đều ngây ra làm gì thế! Lãng phí thời gian chính là lãng phí tiền bạc, An Nhiên hôm nay quay xong rồi, các cô các cậu vẫn chưa quay xong đâu!” Đạo diễn Trương rống xong, liếc mắt nhìn cách đó không xa, chậm rãi thu hồi tò mò trong lòng.
Chuyện của nhà đầu tư, còn không tới phiên ông lắm miệng, hơn nữa có thể đi loại siêu xe này, toàn bộ Thành phố S cũng không có mấy người, ông vẫn nên cẩn thận khiêm tốn thì tốt hơn.
Đường Khanh rất nhanh liền thay ra trang phục diễn, chào tạm biệt Cố Dĩ Mạt một tiếng xong lại lần nữa đi về phía Lục Trạch.
Bên trong xe, Lục Trạch nhìn Đường Khanh đã thay đồ diễn, không biết vì sao, trong mắt hắn hiện lên một tia thất vọng, giống như có thứ gì đột nhiên biến mất, khiến trong lòng hắn có chút trống trải, loại cảm giác này khiến hắn thậtkhó chịu.
Đường Khanh tuy nhìn như không thèm để ý đến Lục Trạch, kỳ thật toàn bộ tâm tư đều đang chú ý đến hắn, đương nhiên cũng đã nhận ra cảm xúc của hắn đột nhiên dao động.
“Lục Trạch, anh làm sao vậy?”
“Không có việc gì.”
Lời tuy như thế, nhưng tốc độ xe lại đáng sợ tới mức kinh người.
“Lục Trạch, anh có thể dừng xe trước không?”
Đường Khanh tận lực dùng ngữ khí nhu hòa, cô thật sự không muốn còn chưa công lược xong đã phải nói tạm biệt với thế giới này.
Cũng may, Lục Trạch sau một thoáng thất thố, liền khôi phục bình thường, tốc độ xe cũng bình thường trở lại, chẳng qua Đường Khanh sợ hắn lại lần nữa ‘phát bệnh’, trầm mặc một chút, lại nghĩ ra một chủ ý.
“Lục Trạch, tôi không muốn đến nhà hàng ăn cơm.” Nói đoạn, cô đột nhiên nở nụ cười, “Anh mời tôi ăn mấy bữa rồi, tôi cũng mời anh một bữa cơm nhé.”
Nghe vậy, Lục Trạch hơi nhướng mày, hắn còn lâu mới không tin chuyện ma quỷ này của cô, chẳng qua ngoài mặt vẫn nói: “Nếu em mời khách, vậy em chỉ đường đi.”
Đường Khanh rốt cuộc dẫn hắn trở về chung cư của mình, đương nhiên, trước khi về chung cư, cô đã dẫn theo hắn đến chợ rau, mua một đống đồ ăn trở về.
Đường đường Lục đại tổng tài lại chạy tới chợ bán thức ăn mua đồ ăn, điễu này sẽ khiến giới thượng lưu ở Thành phố S khiếp sợ chừng nào chứ, chẳng qua Lục đại tổng tài vẫn rất thong dong đạm nhiên, trên mặt không có nửa điểm không vui nào.
Tài nấu nướng là bàn tay vàng của Đường Khanh nhưng cô lại rất ít khi thể hiện, chủ yếu là vì nấu cơm quá mệt mỏi, phải mua đồ ăn còn phải dọn dẹp, cho nên cô rất ít khi xuống bếp, chẳng qua hôm nay Lục Trạch đột nhiên xuất hiện ở đoàn phim lại khiến cô nghĩ tới một chuyện khác.
Lục Trạch là ai đây, mọi người trong giới giải trí đều nhìn chằm chằm vào hắn đó, hiện tại cô còn chưa thành danh, người quan tâm đến cô hẳn sẽ không nhiều, nhưng nếu thành danh rồi, vậy sẽ liền phiền toái, cô thật không muốn về sau bị các loại truyền thông oanh tạc. Nghĩ một chút, cô quyết định dùng tài nấu ăn mua chuộc hắn, để hắn đáp ứng yêu cầu nhỏ này của mình.
Tài nấu ăn của Đường Khanh dĩ nhiên không ai có thể sánh bằng, ngay cả Lục Trạch vốn xem như đã thưởng thức đồ ăn ngon khắp thiên hạ, sau khi ăn qua thức ăn cô nấu cũng liền hoài nghi những thứ trước kia mình ăn đều là rác rưởi.
“Nói đi.” Lục Trạch lưu luyến đặt đũa xuống, nếu không phải bụng thật sự không thể chứa thêm, hắn cảm thấy bàn đồ ăn trước mắt này, hắn đều sẽ không lãng phí.
Đường Khanh nhìn vẻ lười biếng trong mắt đối phương, lúc này mới mở miệng, “Lục Trạch, quan hệ giữa chúng ta, tôi hy vọng có thể giữ bí mật.” Dứt lời, cô thấy quanh thân đối phương lộ ra hơi thở khủng bố, tức khắc lại nói: “Anh cũng biết thân phận của anh mà, tôi không muốn mọi nỗ lực của tôi bị người ta phủ nhận toàn bộ.”
Lục Trạch sau khi nghe nửa câu đầu của cô quả thực có tức giận, chẳng qua nửa câu sau đã khiến hắn bình tĩnh lại.
“Điều kiện của em tôi có thể đáp ứng, chẳng qua……” Lục Trạch híp mắt, cười như không cười nói: “Em không thể ở lại chung cư này.” Nói xong, hắn liền đứng lên khỏi ghế, nhìn lướt qua xung quanh, tiếp theo nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, mở miệng nói: “Cho em nửa giờ để đóng gói xong tất cả đồ đạc.”
Đường Khanh không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn, nhưng vào lúc này, cửa chung cư đột nhiên có động tĩnh rất nhỏ.
Người mở cửa không phải ai khác, mà chính là Cố Dĩ Mạt đóng phim trở về.
“An Nhiên, cậu muốn dọn đi?”
Cửa mới vừa mở ra, Cố Dĩ Mạt liền nghe được câu sau cùng của Lục Trạch. Mang theo nghi hoặc, cô ấy nhìn về phía Đường Khanh.
Đường Khanh lập tức lắc đầu. Nói đúng ra thì, mấy đời trước, tư vị ở cùng nam chính thật không dễ chịu, vẫn là ở cùng nữ chính tốt hơn, tự do tự tại, hơn nữa tính cách nữ chính so ra khá hơn nam chính nhiều.
Nhưng Lục Trạch sao có thể cho phép cô ở riêng chứ. Hắn nhìn đồng hồ, nói: “Em còn hai mươi ba phút thời gian thu dọn.”
Đường Khanh rất muốn tiến lên lý luận, nhưng cô hiện tại, nếu muốn lý luận với nam chính thì vẫn yếu thế hơn nhiều. Khi cô ủ rũ cụp đuôi muốn đi thu dọn hành lý, lại thấy Cố Dĩ Mạt trước nay luôn mềm yếu lại tiến lên, mở miệng nói: “Lục tiên sinh, An Nhiên không phải là gì của anh, anh không có quyền quyết định cô ấy ở nơi nào!”
Như đã dùng dũng khí thật lớn, hai tay Cố Dĩ Mạt nắm chặt góc áo mình.
Lục Trạch lạnh nhạt nhìn về phía cô, đột nhiên bước lên một bước, ngay lúc Cố Dĩ Mạt bị dọa giật thót mình, chỉ thấy hắn đột nhiên ôm Đường Khanh vào trong ngực, “Cố tiểu thư, tôi niệm tình cô là bạn cùng phòng của An Nhiên, lời nói trước đó tôi không so đo với cô làm gì, chẳng qua nếu lần sau lại để tôi nghe được lời này, tôi cũng mặc kệ cô có phải phụ nữ hay không.”
Khí thế cường đại đột nhiên ập đến, Cố Dĩ Mạt cảm nhận được mồ hôi lạnh trượt xuống sau lưng, bởi vì sợ hãi, cô ấy hơi run rẩy, chỉ là nhìn Đường Khanh đầy vẻ không tự nguyện bị hắn ôm vào trong lòng, cô ấy hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Lục tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể tôn trọng An Nhiên!”
Đường Khanh chỉ biết trơ mắt nhìn nam nữ chính cãi nhau vì mình, nói thật, cảm giác này hết sức vi diệu, ngay cả hệ thống cũng không nhịn được mở miệng nói, “Nam nữ chính tranh chấp vì một pháo hôi, thế giới này…… Thật kỳ diệu.”
Hệ thống có thể ngồi im xem diễn, nhưng cô lại không thể, mắt thấy Lục Trạch đã gần như mất hết kiên nhẫn, sắp tức giận, Đường Khanh chỉ có thể mở miệng, “Dĩ Mạt.”
Cô vừa cất lời, Lục Trạch cùng Cố Dĩ Mạt đều chuyển sự chú ý về phía cô.
“Lục Trạch, em đi thu dọn hành lý, anh buông tôi ra trước đi.” Nói xong, thấy Lục Trạch buông tay, cô đi tới trước mặt Cố Dĩ Mạt, cho cô ấy một cái ôm thật lớn, tươi cười xán lạn: “Dĩ Mạt, tuy tớ dọn ra ngoài ở, nhưng chúng ta vẫn là bạn bè nha.”