Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Lục Trạch đã thâm tình lại nghiêm túc, dáng vẻ này dù ai nhìn thấy đều sẽ không thờ ơ, Đường Khanh cũng không ngoại lệ, chẳng qua cảm động cũng chỉ trong chớp mắt, rốt cuộc cô không định tùy hứng, cũng không cách nào tùy hứng được, mà khi giọng nói quen thuộc của hệ thống vang lên bên tai cô, cô liền biết nên từ biệt với hắn.
Đinh……
Giá trị điểm nhiệm vụ trước mắt: 40
Trạng thái nhiệm vụ trước mắt: Max điểm hoàn thành
Tổng điểm tích lũy trước mắt: 1
Giá trị điểm nhiệm vụ thế giới sau: 100
Kỹ năng thiên phú thắp sáng ở thế giới sau: Không gian
Đường Khanh nhìn tổng điểm tích lũy chói lọi kia, khóe miệng hơi giật giật.
“Ta nhớ rõ trước kia đâu có viết tổng điểm tích lũy ra nhỉ?”
“Hệ thống sẽ thăng cấp.”
Nghe hệ thống giải thích, Đường Khanh cũng lười nhiều lời, cô còn nửa canh giờ, cũng chính là một tiếng thời gian để ở lại, nghĩ một chút, cô quyết định để lại một ca khúc cho Lục Trạch, bàn tay vàng mà thế giới này cho cô đến bây giờ vẫn còn chưa dùng tới đấy.
Rốt cuộc cũng là bàn tay vàng, nên dù cô vốn ngay cả bản nhạc cũng xem không hiểu, trong đầu lại đột nhiên thoáng hiện các loại nốt nhạc, thời gian không còn kịp rồi, cô cũng không rảnh đi tìm nhạc cụ duy nhất mình biết—— ống sáo, liền hát lên.
Một khúc hát, sau này trở thành có một không hai, vang động thế giới, chỉ là hết thảy điều này đều không liên quan tới cô.
***
Lần nữa mở mắt ra, Đường Khanh cảm nhận được mình đang ở trong một vòng ôm ấm áp nào đó, lồng ngực rắn chắc khiến cô hơi cứng đờ, cô ghé mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, hắn khoảng chừng hai bảy hai tám tuổi, khuôn mặt hoàn mỹ, lộ góc cạnh rõ ràng, bởi vì mắt hắn đang nhắm lại nên cô chỉ có thể nhìn được hàng mi dài cong vút khiến người ta đố kỵ kia, chẳng qua mặc dù nhắm hai mắt, nhưng khí thế toàn thân vẫn không hề giảm.
Rất sợ đánh thức người ôm mình, cô đơn giản quét mắt nhìn ra bốn phía, lọt vào tầm mắt chính là một gian phòng thuần trắng, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào theo cửa sổ, mang theo cảm giác thanh tịnh, chiếu vào tấm thảm dày trải trên mặt đất, khiến hết thảy đều trở nên lười biếng thoải mái hơn.
Không lâu sau khi cô tỉnh lại, giọng nói của hệ thống liền xuất hiện trong đầu cô.
“Bắt đầu truyền tư liệu thế giới……”
Ánh mặt trời thật thoải mái, nhưng tâm tình Đường Khanh lại cực kỳ không ổn, “Ngươi xác định ta có thể hoàn thành nhiệm vụ này sao?”
“Hệ thống chủ đã phân công, ta cũng không thể làm khác được.” Hệ thống buông tay, tỏ vẻ hắn cũng chỉ theo quy củ mà hành sự.
Đường Khanh cực kỳ muốn bùng nổ, chẳng qua trong nháy mắt tiếp theo, cô lại vùi đầu muốn khóc, “Hệ thống bảo bối à, thế này là ngươi muốn mạng ta rồi đó. Đây chính là tận thế, còn là truyện tận thế trọng sinh nha. Thân là người hại chết nam chính ở kiếp trước, ta cảm thấy ta sẽ sống không quá một ngày!”
“Oh, Khanh Khanh bảo bối à, ta xem trọng ngươi.” Hệ thống nói xong, lại nhắc nhở: “Cách thời điểm nam chính trọng sinh còn hai mươi ba giờ, ngươi hẳn có thể sống qua một ngày được.”
Hệ thống an ủi vậy thì thà không nói còn hơn, hiện tại thế giới này vẫn cực kỳ bình thường, chẳng qua ba ngày sau sẽ liền bùng nổ thảm họa hủy diệt thế giới, một loại virus hủy thiên diệt địa sắp bao phủ toàn cầu, khiến 80% nhân loại trực tiếp biến thành zombie, mà 20% người khác cũng sẽ chậm rãi giảm bớt sau đó……
Zombie thật thì cô chưa gặp phải, nhưng ít nhiều gì cũng đã xem trên TV, Đường Khanh cảm thấy với bản lĩnh hiện tại của cô, ước chừng sẽ sống không quá ba ngày, mặc dù cô hiện tại cũng coi như có một đống bàn tay vàng, nhưng những cái gọi là bàn tay vàng đó, ngoại trừ không gian vừa mới được cấp kia còn hữu dụng, tất cả những cái khác đều là rác rưởi. Mạng đã sắp giữ không xong, ai rảnh xem ngươi ca hát múa may cơ chứ!
Hơn nữa quan trọng nhất là, nam chính thế giới này còn trọng sinh. Trước khi trọng sinh, hắn cũng coi như một thế hệ kiêu hùng, mà Hạ Mộc là bạn gái hắn. Mặc dù có điều kiện sống coi như không quá tệ ở tận thế, nhưng Hạ Mộc lại là một người không an phận, sau một lần nam chính bị thương vì tiêu diệt zombie, cô ta sợ hắn bị biến đổi, liền quyết đoán vứt bỏ hắn, không những thế mà còn đi theo đối thủ một mất một còn của hắn! Đây quả thực chính là phạm vào tối kỵ nha, cuối cùng còn bắt tay với đối thủ một mất một còn kia, cùng nhau hại chết hắn. Ngay cả ba mẹ nam chính vào thời điểm cuối cùng cũng đều vứt bỏ hắn. Trở lại một đời, giá trị hắc hóa của nam chính khẳng định rất cao, mà cô làm bạn gái cũ, không bị chỉnh chết mới là lạ! Hơn nữa căn cứ theo hướng đi của thế giới, nam chính cũng quả thực giết chết cô, sau đó lại gặp nữ chính, Hứa Văn Thanh – một nữ chính có dị năng hệ chữa trị. Hai người vốn phải ân ái vô song, tung hoành tận thế, kết quả lại vì dị năng hệ chữa trị bị lộ ra ngoài, cuối cùng Hứa Văn Thanh bị phòng nghiên cứu bắt đi, đợi đến khi nam chính tìm được, thì cô ấy đã không còn thở, mà nam chính sau khi liên tiếp gặp biến cố nặng nề, rốt cuộc hoàn toàn hắc hóa……
Nam chính: Sở Việt
Nhiệm vụ: Ngăn cản nam chính hắc hóa, tiêu diệt virus
Đường Khanh hết sức đau đầu nhìn tư liệu thế giới. Đổi thế giới khác chắc chắn là không được, hệ thống sẽ đánh giá nhiệm vụ của cô thất bại, đến lúc đó nhiệm vụ sẽ càng thêm khó khăn, vậy còn không xong đời chắc. Ngay lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ xem nên làm thế nào để hoàn thành nhiệm vụ, người ôm cô cũng không biết đã tỉnh lại khi nào. Đôi mắt hắn u ám thâm thúy, mang theo một tia đa tình, tựa như chỉ cần người ta nhìn thêm một chút sẽ lập tức chìm đắm, cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ dày mỏng vừa phải lúc này đang nở một nụ cười khiến người ta hoa mắt.
Rốt cuộc cũng là nam chính, quả nhiên rất đẹp trai, chẳng qua lúc này cô lại không có tâm tư thưởng thức sắc đẹp. Nam chính hiện tại còn chưa trọng sinh, đợi đến khi hắn trọng sinh, cô có thể dự cảm được tương lai bi thảm cho chính mình.
“Mộc Mộc, tỉnh khi nào thế?”
Một giọng nói lười biếng gợi cảm vang lên bên tai, Đường Khanh ngoan ngoãn nói: “Chưa được bao lâu.”
“Đã đói bụng chưa? Để anh bảo người chuẩn bị bữa sáng, hôm nay muốn ăn gì?”
“Không đói bụng.”
Đường Khanh cực kỳ suy sụp, lúc này toàn bộ đầu óc đều nghĩ xem nên tiếp tục nhiệm vụ như thế nào, căn bản không có tâm tình ăn cơm sáng. Kia chính là tận thế nha!
Sở Việt nhìn dáng vẻ cô gái nhỏ trong ngực mình ngây ngốc, ngữ khí mang theo sự bất đắc dĩ lại hết sức yêu chiều, “Lại tùy hứng. Anh đi bảo người chuẩn bị bữa sáng, không cho phép không ăn.” Nói xong, xoa xoa đầu cô, lúc này mới bước xuống giường. Thân hình cao lớn, hơi nổi lên tám múi cơ bụng, không thể không nói, dáng người này thật khiến người ta chảy nước miếng mà.
Sau khi hắn rời đi, Đường Khanh trầm tư nửa ngày, liền lập tức từ trên giường lăn xuống. Đã sắp tận thế tới nơi rồi, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa, cô cần phải tích trữ hàng hóa ngay! Cũng may lần này bàn tay vàng là không gian, hẳn có thể chứa đựng không ít đồ vật. Cô nhắm mắt cảm nhận không gian đó, phát hiện không gian rất rộng, bên trong thậm chí còn có hồ nước trong suốt, là linh tuyền không gian, xem ra có thể nuôi sống sinh vật.
Lần này không bị hệ thống lừa bịp, Đường Khanh thoáng thở ra, tiếp theo cô cầm túi xách và thẻ ngân hàng, vô cùng lo lắng chạy ra khỏi phòng.
Dưới lầu, Sở Việt đang ngồi trên bàn cơm đọc báo, đuôi mắt thoáng nhìn bóng dáng đầy vẻ vội vàng kia, liền đầu cũng không ngẩng, không nhanh không chậm nói: “Lại đây ăn cơm sáng.”
Đường Khanh chần chờ một chút, lúc này mới dừng bước chân, ngoan ngoãn ngồi đối diện hắn.
Bữa sáng rất nhanh đã được bày biện trên bàn, là một bàn đồ ăn Trung Quốc cực kỳ phong phú.
Đường Khanh vốn tưởng rằng mình sẽ không muốn ăn uống, kết quả nhìn bữa sáng nóng hôi hổi, mới phát hiện bụng mình không biết khi nào đã đói kêu vang, vì thế cũng không do dự, trực tiếp cầm bánh bao kim sa trên bàn bỏ vào trong miệng.
Ngọt ngào mềm mại, hương vị cực kỳ không tồi.
Sở Việt nhìn hai bên má cô phình ra như con sóc, không khỏi buồn cười, “Ăn từ từ, đâu có ai giành ăn với em chứ.”
Đường Khanh vẫn như cũ ăn rất nhanh, hoàn toàn không nghe vào tai lời hắn nói. Đùa à, qua một ngày nữa liền không còn là vấn đề có người giành ăn với cô, mà là vấn đề bảo toàn tính mạng đó!