Chương 182: Phu nhân, Thượng tướng thỉnh ngài về! (20)

Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa

Edit: Xanh Lá

Tần Thời vừa đi, Đường Khanh đột nhiên nhớ tới hộp nhẫn kia, kết quả là vừa mở ra, cô liền trợn tròn mắt.

“Thống?”

Cũng khiếp sợ như vậy còn có hệ thống, “Sao thứ này lại xuất hiện ở đây? Không nên a.”

Trong hộp nhẫn cũng không có nhẫn gì cả, bên trong chỉ có một chiếc khuyên tai, khuyên tai này cũng không trang trí phức tạp rườm rà, chỉ đơn giản được khảm một viên đá quý đen như mực, một vật nhìn như bình thường không có gì là, lại khiến một người một hệ thống chấn kinh, bởi thứ này rõ ràng là của Ma Hoàng ở mấy thế giới trước lưu lại, thứ này này chính là do sức mạnh bóng tối tập trung lại tạo ra, toàn thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, không có thứ gì tương tự cả.

Nhìn chằm chằm khuyên tai trong tay thật lâu, cô đột nhiên hỏi: “Hệ thống, hỏi ngươi một chuyện.”

“Ngươi nói đi.”

“Có thể có một loại khả năng……” Nói đến đây, cô dừng một chút mới tiếp tục: “Nam chính trong tất cả các thế giới đều là một người không?”

“Chuyện này không có khả năng!” Hệ thống kinh hô xong, lại đột nhiên nghĩ đến ký chủ nhà mình có thể hỏi vấn đề này, tất nhiên là đã từng nghĩ tới, tức khắc nói: “Sao ngươi lại nghĩ như vậy?”

Đường Khanh há hốc miệng, cô có thể nói động tác theo thói quen ở “phương diện nào đó” quá tương tự sao? Bắt đầu từ Lục Trạch, đến Sở Việt, lại đến sư đệ thiếu chút nữa hắc hóa kia của cô, dù sao những nam chính từng gặp qua, đều hoặc nhiều hoặc ít mang theo một loại cảm giác quen thuộc.

Hệ thống dĩ nhiên không phát hiện được, bởi mỗi lần vào lúc đó hắn đều ở trong phòng tối.

Chẳng qua nội dung này cô nói không nên lời được, nên chỉ có thể nói: “Hẳn là giác quan thứ sáu đi.”

“Vậy hẳn là ảo giác rồi.” Hệ thống cũng không tin tưởng loại chuyện này, phải biết rằng bọn họ làm nhiệm vụ chính là muốn cho nam chính hắc hóa không hắc hóa nữa, nếu đều là công lược một người, vậy nhiệm vụ lúc trước của bọn họ chẳng phải đều là làm không công sao! Dù sao cũng đều chỉ công lược một người, vậy còn chơi nhiều thế giới như vậy làm chi chứ! Phải biết rằng xuyên tới xuyên đi cũng rất mệt có được không! Hơn nữa tổng bộ bên kia cũng chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, nên hắn tuyệt đối không tin.

Đường Khanh lại nói: “Vậy ngươi giải thích xem chiếc khuyên tai này là thế nào?”

Hệ thống giải thích không rõ, chỉ có thể nói: “Nếu không ngươi bớt thời giờ hỏi Tần Thời một chút xem?”

“Cũng được.”

Đường Khanh tuy trong lòng nghẹn đầy nghi vấn, nhưng trước sau cũng không chủ động đi tìm Tần Thời, đến tận khi sắc trời gần tối, hắn quay về phòng.

Vừa về đến nơi hắn đã hôn cô vợ bảo bối nhà mình một cái, làm xong động tác này, lại hỏi: “Vợ à, có ngoan ngoãn ăn cơm không thế?”

Ném cho cô một đồ vật có tính bùng nổ như vậy, lại có thể vẫn nhớ việc cô có ngoan ngoãn ăn cơm hay không? Đường Khanh tỏ vẻ tâm rất mệt.

“Tôi hỏi anh, khuyên tai này anh từ đâu mà có?”

Khuyên tai này nếu ở trong mắt những người khác thì cũng không có gì đặc biệt, điểm duy nhất có thể được đánh giá như vậy là viên đá quý đen được tạo thành từ nguyên liệu đặc thù kia, nhưng ở trong mắt Đường Khanh, đây chính là của khoai lang phỏng tay, cô phải làm rõ nghi hoặc trong lòng.

Tần Thời mặt không đổi sắc, thậm chí ngay cả ánh mắt dư thừa cũng đều chưa từng liếc đến thứ kia, dường như nó chỉ là một thứ râu ria vậy.

“Sap lại hỏi điều này?”

“Tò mò.”

“Có một lần trong lúc đối chiến với Trùng tộc, vô ý nhặt được.”

“Vậy vì sao anh lại cho tôi?”

“Anh cảm thấy màu sắc khuyên tai này rất thích hợp với màu tóc hiện giờ của em, hơn nữa anh đã tìm người giám định, khuyên tai này chất liệu đặc thù, vợ của anh nên có được thứ độc nhất vô nhị như thế.” Nói đến đây, hắn đột nhiên vô cùng nghiêm túc nói: “Vợ à, vẫn là tóc đen thích hợp với em nhất, về sau đừng nhuộm màu sắc cổ quái gì nha.”

Đường Khanh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, dường như muốn nhìn ra điều gì từ trên mặt hắn, nhưng đối phương lại giữ thần sắc như thường, thậm chí còn không chút để ý tới chiếc khuyên tai, ngược lại còn canh cánh trong lòng chuyện lúc trước cô nhuộm một đầu bảy màu xán lạn.

Hệ thống nghĩ một chút, giải thích: “Khanh Khanh, hẳn chỉ là do lần đó hệ thống chủ bị công kích, khiến các thế giới khác nhau xảy ra va chạm, nên Tần Thời mới nhặt được chiếc khuyên tai này chăng.”

Hệ thống giải thích hợp tình hợp lý, nhưng cô lại vẫn có chút hoài nghi.

Tần Thời cười nhẹ, trong mắt hiện lên một tia dị sắc, chỉ là tia dị sắc này sau giây lát đã biến mất, cũng không một ai phát hiện.

“Sao lại bắt đầu ngây ra thế? Đang nghĩ gì vậy?”

Thu lại các loại suy đoán trong đầu, Đường Khanh nói: “Nghĩ đến Lâm gia. Đúng rồi, video đã phát tán rồi chứ?”

“Đã phát tán, em có thể lên mạng thiên hà nhìn xem.”

Đường Khanh hiện tại nóng lòng muốn làm việc gì đó để dời lực chú ý của bản thân, rất nhanh liền lên mạng internet thiên hà. Không thể không nói, họ Lâm kia nghĩ ra chủ ý thật hay, ông ta muốn dán cho Tần gia danh nghĩa phản loạn, cuối cùng dưới sự phẫn nộ của quốc dân mà tiến hành bao vây tấn công, về phần quân đoàn số 1, đây sớm đã là thứ chỉ tồn tại trên danh nghĩa, cũng không gây sợ hãi được cho ai, chỉ là ông ta không nghĩ tới, mình thì mải nghĩ làm thế nào để lên nắm quyền, con trai lại ở sau lưng kéo chân sau, đặc biệt là dáng vẻ quỳ trên đất học tiếng chó sủa kia, quả thực khiến mặt già của ông ta mất hết!

Nhất thời, Lâm gia trở thành đối tượng cho mọi người chê cười, về phần Lâm Nhược Vũ thì bị Quân bộ tạm thời cách chức.

Trên mạng thiên hà sớm đã cực kỳ khen ngợi hưởng ứng khi video Đường Khanh đại chiến mẫu trùng được phát ra, thân thủ nhanh nhẹn như vậy, tinh thần lực cường đại như vậy, thậm chí cuối cùng còn không màng tất cả đứng chắn trước mặt mọi người, một mình đối mặt với mẫu trùng tự bạo, dũng khí như vậy đều khiến mọi người bội phục không thôi.

Tuy họ Lâm bới móc việc cô lái chiến hạm của quân đoàn Bóng Tối, nhưng vẫn có rất nhiều người không thèm nể mặt mũi ông ta, bọn họ không muốn khiến một anh hùng hổ thẹn, nên bọn họ giữ nguyên thái độ ban đầu. Rốt cuộc thì để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại là bọn họ, phỏng chừng sẽ không có dũng khí một mình đấu với mẫu trùng kia, về phần một bộ phận khác nhảy nhót trên mạng thiên hà, đa phần trong số họ đều là nhưng kẻ chuyên bôi đen người ta mà Lâm gia tìm tới, không đủ gây hoạn.

Đường Khanh xem các bình luận phía dưới, phần lớn đều là người bất bình thay cho mình.

“Lâm Khải Uyên lại có thể vu hãm một anh hùng, quả thực rác rưởi! Cũng không nhìn xem con trai ông ta có cái đức hạnh gì, Smart người ta một mình đấu mẫu trùng ở hành tinh Barron, mà Lâm Nhược Vũ thì sao, lại có thể ở hộp đêm quỳ học tiếng chó!”

“Ha ha ha, Lâm thiếu tướng chẳng được tích sự gì, chẳng qua học tiếng chó kêu cũng xem như không tệ, tôi sẽ không nói video này tôi đã xem một trăm lần đâu!”

“Khẩu vị lầu trên* (người comment phía trên) thật nặng, loại video này xem một lần đã cảm thấy mắt sắp mù đến nơi. Vẫn là Smart đẹp! Cho dù hôn mê, vậy cũng đẹp trai đến phá trời!”

“Tôi mặc kệ, Smart chính là nam thần mới của tôi! Là loại nam thần còn ‘nam thần’ hơn cả Tần Thượng tướng đó! Nam thần, cưới tôi cưới tôi!”

Bình luận phía dưới đều dần dần “lệch hướng”, phần lớn đều là mấy lời kiểu như “cầu gả cho nam thần”. Đọc đến cuối cùng, Đường Khanh cũng sắp ôm bụng cười to, “Anh nói xem, nếu bọn họ biết Smart là nữ, liệu có thể khóc chết không nhỉ?”

“Mặc kệ là Ninh Khê hay Smart, dù sao em cũng đều là của anh.”

Nghe Tần Thượng tướng nói bá đạo như vậy, Đường Khanh hừ hừ, tỏ vẻ: “Ngay cả vị trí nam thần của anh cũng sắp bị tôi thay thế được, anh vẫn nên lo lắng chuyện này thật tốt đi.”

Tần Thời không cho là đúng, “Thay thế được cũng không sao cả.”

Dứt lời, Đường Khanh thấy hắn đột nhiên rời đi, đang muốn hỏi hắn đi đâu, lại thấy hắn cầm bộ tóc giả mình đội lúc giả trai tròng lên trên đầu mình, sau đó cô còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã ôm cô vào lòng chụp một bức ảnh.

Vẻ mặt Đường Khanh mê mang, “Anh chụp ảnh làm gì?”

“Tuyên thệ quyền sở hữu.”

Nhấn Mở Bình Luận