Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Ba năm thời gian lướt qua trong giây lát, Bạch Trạch từ một thiếu niên còn mang theo chút non nớt biến thành thanh niên thành thục, dung nhan hắn càng thêm tuyệt mỹ, tựa như mỹ ngọc không tỳ vết rơi xuống nhân gian, dù chỉ lẳng lặng mà đứng cũng cho người ta cảm giác cao quý, càng đừng nói hắn luôn không keo kiệt nở nụ cười ôn nhu như nước kia.
“Sư phụ, trận pháp này như thế nào?”
Dù đã nuôi dưỡng hắn chín năm, mỗi khi Đường Khanh nhìn thấy nụ cười của hắn vẫn luôn không tự chủ được mà hơi hoảng thần. Thật quá phạm quy nha!
Hoảng thần qua đi, lúc này cô mới chuyển tầm mắt đến trận pháp hắn bày. Cô là sư phụ hắn, đương nhiên phải dạy hắn chút gì, nhưng chín năm qua đi cô đã không còn gì có thể dạy nữa, đây là trận pháp cuối cùng, cũng là cái khó nhất.
“Tiểu Cửu, ta đã không còn gì để dạy ngươi.”
Đây cũng không phải Đường Khanh khiêm tốn, có thể nói đồ đệ này của cô đã sớm có tu vi vượt qua mình, nhận một tiếng sư phụ này của hắn, cô quả thật hổ thẹn.
Bạch Trạch cười nhạt, vừa định mở miệng, cách đó không xa lại truyền đến một giọng nói khiến hắn cực kỳ chán ghét.
“A Chỉ không còn gì để dạy, ta có thể dạy thay nàng.”
Người tới một thân hắc y, tuy thân hình tương đối gầy, nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt tuấn dật kia của hắn, chỉ là giờ phút này trên mặt hắn rõ ràng mang vẻ tươi cười, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy có chút âm lãnh.
Người này không phải ai khác mà chính là Tà thần Quân Vô Tà. Từ ba năm trước, sau khi hợp tác cùng Bạch Chỉ, hắn liền quang minh chính đại ở lại Vô Song Thành, mà sự khoan dung nhẫn nại của Bạch Chỉ đối với hắn cũng lần nữa khiến tất cả mọi người mở to mắt ngạc nhiên, tuy còn chưa đến mức vượt qua công tử Bạch Trạch, nhưng về lâu về dài ai có thể cam đoan vị này sẽ không vượt qua vị trí của công tử Bạch Trạch trong lòng Thành chủ đây.
Nụ cười trên mặt Bạch Trạch tuy vẫn chưa biến mất, nhưng lạnh lẽo trong mắt lại không cần nói cũng nhận ra.
“Ngươi tới làm gì.”
“Vì sao ta không thể tới? Ngươi tuy là đồ đệ của A Chỉ, nhưng ta cũng là bạn tốt của A Chỉ.” Quân Vô Tà nhếch môi cười, lại cố ý khiêu khích mà nói: “Trận pháp của A Chỉ tuy không ai có thể so sánh, nhưng tu vi của ta cũng là cao nhất toàn bộ Vô Song Thành, để ta thay A Chỉ dạy ngươi công pháp cũng không quá đâu.”
Sắc mặt Bạch Trạch tối sầm, “Vậy thật cảm ơn.”
“Không cần khách khí, nói thế nào về sau ngươi cũng coi như đồ đệ của ta.”
Quân Vô Tà đột nhiên ném ra một câu không đầu không đuôi như vậy, nháy mắt khiến hai người khác ở đây giật mình.
Đường Khanh mặt đầy dấu chấm hỏi, đồ đệ nhà mình từ khi nào lại có thêm một vị sư phụ, sao cô lại không biết đây? Nhưng cô còn chưa kịp dò hỏi, đã thấy Quân Vô Tà đột nhiên quỳ một gối xuống đất, nụ cười vốn mang vẻ âm lãnh …… cũng càng thêm quỷ dị.
“A Chỉ, tha thứ cho ta không cầm lòng được.”
Đường Khanh sợ tới mức lui về sau mấy bước, đây chính là Boss phản diện, không có việc gì quỳ trước mặt cô thì nhất định có ám chiêu nha.
“Cái gì mà không cầm lòng được?”
“A Chỉ, nàng nguyện ý gả cho ta không?”
Chỉ một câu ngắn gọn đến không thể ngắn gọn hơn như thế, Đường Khanh cả kinh lại lần nữa lui mấy bước ra sau, lần này vừa lui liền lui đến trong ngực Bạch Trạch, nhưng cô lại hoàn toàn không nhận thấy.
Tuy nói trong thế giới ban đầu Bạch Chỉ và Tà thần liên thủ đến cuối cùng quả thật thành thân, nhưng đó chính là Bạch Chỉ tự mình dán lên! Đây ‘con mèo nhà nó’ sao lại đổi thành cô bị cầu hôn, hơn nữa còn làm trò ngay trước mặt nam chính!
Như này…… quả thật quá kích thích nha.
“Thống Nát, lần đầu tiên bị boss phản diện cầu hôn, thật kích động, ta nên trả lời như thế nào, online chờ, cực cực gấp.”
So sánh với giọng nói vui sướng của Đường Khanh, hệ thống sau khi cạn lời liền đưa ra đáp án tiêu chuẩn, “Còn có thể thế nào, chỉ có thể đáp ứng a, thực lực hiện tại của ngươi cũng không phải đối thủ của Tà thần. Tà thần hỉ nộ vô thường, chọc hắn nóng nảy ai biết hắn sẽ làm ra chuyện gì đây.”
Hệ thống nói rất có lý, để bình ổn Tà thần, về tình về lý đều nên đáp ứng, chẳng qua trong thế giới ban đầu, ngay sau khi Quân Vô Tà thành thân với Bạch Chỉ liền ra tay với Bạch Trạch, mà khi đó Bạch Trạch tuy may mắn chạy thoát nhưng lại hôn mê ước chừng 5 năm, may mắn được vị Mộc gia kia tương trợ.
Hiện giờ Mộc gia còn không biết ở nơi nào, nên gánh nặng này tạm thời chỉ có thể do chính cô chịu trách nhiệm.
“Thống nhi, tính một chút xem còn bao lâu Bạch Trạch mới có thể hoàn toàn thức tỉnh.”
Kỳ hạn mười năm rất nhanh sẽ tới, cô phải xác định được ngày hắn thức tỉnh kia, mà trong thời gian này, Tiểu Bạch Trạch mất trí nhớ vẫn phải do cô bảo vệ.
“Còn 52 ngày.”
52 ngày, không đến ba tháng, ngược lại cũng không quá lâu.
Quân Vô Tà quỳ trên đất đã được một lúc, thấy đối phương vẫn chậm chạp không mở miệng, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt kia cũng không tính là không hề có tình cảm, chẳng qua nhiều hơn trong đó lại là tham lam, sự tham lam vì sắp có được thần thú Bạch Trạch.
“A Chỉ, nàng có bằng lòng hay không?”
Hắn tuy nói với vẻ rất cẩn thận, nhưng ba năm ở chung này khiến cô biết rõ, đối phương chẳng qua là đang thúc giục cô.
Nội tâm yên lặng thở dài, xem ra chỉ có thể tạm thời ủy khuất Bạch Trạch.
“Nguyện ý.”
Dứt lời, vòng tay trước đó đặt hờ trên eo cô càng thêm siết chặt, lực đạo mạnh mẽ kia khiến cô không nhịn được mà nhíu chặt mày.
Thật quá đau mà, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi có được không?!
Ngay sau đó, không hề bất ngờ, cô nghe được cảnh báo từ hệ thống.
“Cảnh báo, cảnh báo, giá trị hắc hóa của nam chính tăng lên đến 80%.” Tiếng cảnh báo máy móc qua đi, hệ thống ưu thương nói: “Tiểu Bạch Trạch thật đáng thương, ngươi không biết ánh mắt hắn đâu, lúc này ngay cả hệ thống như ta cũng sắp không nỡ nhìn nữa.”
Đường Khanh tuy không nhìn được biểu cảm của đối phương, nhưng cũng có thể đoán được một chút, “Đừng nói với ta, ta sợ một khi ta không đành lòng mà cự tuyệt việc hôn nhân này, đến lúc đó gặp tai ương vẫn là ta và hắn.”
Hệ thống cũng hiểu rõ cốt yếu của việc này, nhưng Tiểu Bạch Trạch là do hắn nhìn lớn lên, thật không nỡ mà, khóc thút thít……
Bạch Trạch giờ phút này vẻ mặt như tro tàn, vẻ tươi cười trước nay treo trên mặt, hiện giờ cũng không còn sót lại chút gì nữa. Hắn rũ đầu, không ai thấy được hốc mắt màu đỏ tươi của hắn, không ai biết phẫn nộ cùng tức giận đang kịch liệt quay cuồng trong lòng hắn lúc này. Chỉ Chỉ của hắn rõ ràng đang ở trong ngực, nhưng lại cách hắn xa xôi như thế.
Hắn nghe được giọng nói tràn ngập kinh hỉ kia của Quân Vô Tà, hắn nghe được tiếng Chỉ Chỉ của hắn thẹn thùng đáp lại. Thật lâu sau, hắn buông lỏng tay đang ôm Đường Khanh ra, ngẩng đầu nở nụ cười đủ để mê hoặc nhân tâm, “Sư phụ, chúc mừng người.”
Hệ thống rốt cuộc cũng không nghe được nữa, oa một tiếng khóc nức nở, “Ôi Tiểu Bạch Trạch của ta.”
“Câm miệng!” Đường Khanh đỡ trán, cô vốn không nỡ để Bạch Trạch đau lòng, lời này của hệ thống thật sự quá nhiễu loạn nội tâm cô.
Hệ thống cũng hiểu rõ, vì thế thút tha thút thít nói: “Ta biết, ta không nhịn được.” Nói đến đây, hắn đơn giản lựa chọn bế quan, “Ta không nhìn nữa, quá thảm, ta muốn đi bế quan.”
Đường Khanh bất đắc dĩ, “Đi đi.”
Sau khi cô đáp ứng, Quân Vô Tà liền đứng lên, tiếp theo hắn tựa như khiêu khích nhìn về phía Bạch Trạch, cười đầy vẻ thoải mái, “Tiểu Cửu, về sau ta cũng coi như sư phụ ngươi.” Nói đến đây, hắn lộ ra ý cười cổ quái lại mang theo một tia gấp không chờ nổi, “Chờ đến ngày đại hôn của ta cùng A Chỉ, ta sẽ tặng ngươi một phần đại lễ.”
Bạch Trạch lại khôi phục dáng vẻ công tử như ngọc kia, hắn mỉm cười, khí thế lại không thua người nửa điểm.
“Vậy ta chờ.”
Đại hôn của Thành chủ Vô Song Thành oanh động cả Nhân giới, tên huý của Quân Vô Tà tuy chưa ai từng nghe qua, nhưng cũng không dám coi thường, rốt cuộc hắn vẫn là người cao thâm khó đoán, thực lực phi phàm.