Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Lời Quân Vô Tà nói khiến sắc mặt Bạch Trạch khẽ biến, hắn ngơ ngẩn nhìn Đường Khanh, từ đầu đến cuối đều không mở miệng.
Nhưng hắn không nói, đối phương lại tiếp tục mang theo ác ý mở miệng, dường như hắn càng khó chịu, kẻ kia càng vui vẻ.
“Thần thú Bạch Trạch, cách mỗi ngàn năm lại ngủ say một lần, trong mười năm kể từ khi mới tỉnh, mọi ký ức hoàn toàn không còn, thần lực mất hết, nhưng toàn thân đều là bảo vật, mọi người tranh nhau đoạt lấy.” Quân Vô Tà nói rất thong thả, nói xong lời cuối cùng, hắn thậm chí còn nở một nụ cười âm u, “Lễ vật tốt như vậy, ta quả thực phải cảm ơn sư phụ ngươi thật tốt, nếu không có nàng, sao ta lại có thể bắt được ngươi.”
Đường Khanh nhìn như an tĩnh đứng ở một bên, nhưng động tác dười tay lại chưa từng ngừng lại. Giờ phút này tất cả lực chú ý của Quân Vô Tà đều dồn vào Bạch Trạch, lúc này không bày trận thì còn đợi khi nào.
Bạch Trạch vẫn như cũ không để ý đến Quân Vô Tà, hắn chỉ ngơ ngẩn nhìn Đường Khanh, dường như bất kể thế nào cũng không tin.
“Sư phụ, đây là thật sao?”
Bạch Trạch nhìn như trấn định kỳ thật sắp mất đi lý trí, giọng nói xưa nay dễ nghe, giờ phút này bởi vì quá mức cẩn thận mà nhuộm đầy đau buồn, dường như chỉ cần sư phụ hắn gật đầu một cái là có thể khiến hắn hoàn toàn suy sụp.
Nội tâm Đường Khanh than nhẹ một tiếng, trên mặt lại tuyệt tình nói: “Phải.”
Quân Vô Tà như còn xem diễn chưa đủ, tham lam lập loè trong mắt ngày càng rõ ràng, hắn liếm liếm môi mỏng đỏ sậm, tiếp tục nói: “Ngươi có phát hiện tu vi trong cơ thể mình đã không vận lên được nữa không?”
Nghe thế, Bạch Trạch rốt cuộc cũng có chút đáp lại lời hắn ta nói. Hắn hơi nắm tay, tiếp theo rất nhanh liền phát hiện bản thân hiện giờ còn không bằng cả phàm nhân, không chỉ không vận dụng tu vi được, ngay cả động một chút cũng gian nan vạn phần.
Trong động gió lạnh thổi qua, khác với thân thể không thể cử động của mình, một thân xiêm y hoa lệ bị gió thổi phất lên, khóe môi cong lên độ cong thanh lãnh, rõ ràng là lời nói đau thấu tâm can, nhưng trên dung nhan tinh xảo lại không có bất luận biểu cảm gì.
“Sư phụ đối với ta, chẳng lẽ không có nửa điểm tình ý? Chín năm ở chung, lại không thắng nổi cái gọi là thành thần?”
Đường Khanh an tĩnh nhìn hắn, không nói một tiếng nào, rốt cuộc những lời hiện tại cô có thể nói ra cũng đều chỉ gây tổn thương người, như vậy thì thà không nói gì vẫn hơn. Đương nhiên, trong im lặng, đồng thời trong lòng cô lại dâng lên một tia nghi hoặc, rõ ràng đã thay đổi đan dược, vì sao hắn lại vẫn trúng chiêu? Chẳng lẽ……
Nhưng sự trầm mặc của cô lại khiến toàn bộ lý trí của Bạch Trạch sụp đổ, hắn đột nhiên nở nụ cười, khác với nụ cười ôn nhuận như ngọc ngày xưa, nụ cười gần như bệnh hoạn đó khiến người ta không rét mà run.
Quân Vô Tà như đã xem đủ, trong mắt mất hết kiên nhẫn, hắn ta ghé mắt nhìn về phía Đường Khanh, nghiền ngẫm nói: “A Chỉ, nàng còn đứng ngốc ở đó làm gì. Ăn hắn, nàng sẽ có thể thành thần.”
Trận đã bố trí xong, Đường Khanh lúc này thật ra có chút tự tin, cô nhìn quan tài băng do huyền băng ngàn năm chế thành ở một bên, thở dài, xem ra cô không thể thay đổi được lịch sử.
Bạch Trạch nhìn cô đi từng bước một về phía mình, bộ đồ cưới chói mắt kia, cũng là bộ đồ cưới không thuộc về hắn, khiến trong mắt hắn tràn đầy khói mù.
“Sư phụ thật sự muốn ăn ta?”
Bước chân Đường Khanh hơi ngừng, chẳng qua cô cũng không trả lời, chuyện đã tới bây giờ, trả lời hay không đều không sao cả, nhìn hắn lộ ra thần thái chưa bao giờ có, cô biết ngay đối phương chắc chắn sẽ hận chết cô.
“Xin lỗi.”
Môi đỏ hé mở, cô duỗi tay đẩy hắn vào quan tài băng có thể khiến bất luận kẻ nào mất hết tu vi kia, mà trong nháy mắt khi quan tài băng khép lại, phù văn hoa lệ chợt dâng lên, kim quang thoáng hiện, nháy mắt chiếu sáng toàn bộ sơn động tối tăm.
Huyền băng có thể khiến người ta mất hết tu vi, nhưng Bạch Trạch lại không phải người, mà là thần, huyền băng cùng lắm chỉ có thể áp chế một chút mà thôi. Hắn có thiên phú cực cao, nếu chỉ là giam hắn vào trận, nói không chừng hắn còn có thể phá giải ra ngoài, đến lúc đó nếu thần lực của hắn còn chưa khôi phục nhất định sẽ có nguy hiểm, nên cô chỉ có thể tạm thời đẩy hắn vào quan tài băng lạnh đến xương kia.
Quân Vô Tà không dự đoán được cô vẫn có một chiêu như vậy, muốn ngăn cản thì đã muộn rồi, ánh mắt hắn âm độc nhìn về phía Đường Khanh, chợt gần như tàn bạo đánh cô một chưởng ngã xuống đất, một chưởng kia trực tiếp đánh văng cô vào trên vách núi đá, đau đến mức cô cảm thấy ngũ tạng lục phủ như sắp nát rồi.
“Bạch Chỉ, ngươi cho rằng trận pháp của ngươi có thể bảo vệ hắn?”
Lệ khí của đối phương rất nặng, nhưng lúc này cô lại không hề sợ hãi, cô thuận thế ngồi dậy từ trên đất, dựa vào trên vách sơn động, phun máu tươi trong miệng ra ngoài, lúc này mới ngước mắt nhàn nhạt nói: “Bảo vệ được hay không thì cũng phải thử một phen, nói thế nào ta cũng bảo vệ hắn chín năm rồi.”
Khóe miệng Quân Vô Tà hiện lên một tia trào phúng, “Đúng là tình thâm nghĩa trọng. Đáng tiếc, thần thú Bạch Trạch chỉ e không thấy được rồi.”
Đường Khanh tỏ vẻ thản nhiên, rốt cuộc cô làm những điều này cũng không mong đối phương báo đáp, thứ cô muốn chỉ là điểm tích lũy mà thôi. Chẳng qua vị trước mắt này chỉ e sẽ phải thất vọng, tính kế ba năm, kết quả lại là công dã tràng.
“Thống, giá trị sinh mệnh của ta còn bao nhiêu?”
Hệ thống nói: “Chưa đầy 20%.”
Nghe vậy, cô “chậc” một tiếng, xem ra còn đủ cho cô sắp xếp mọi chuyện. Quân Vô Tà thì cô đánh không lại cũng giết không chết, nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể xin hệ thống giúp đỡ, “Thống Nát, gian hàng kia của ngươi có thứ gì tốt không?”
Hệ thống cực kỳ chuyên nghiệp, vừa nhắc đến gian hàng lập tức nói: “Thé thì phải xem giờ ngươi muốn cái gì. Là muốn tục mệnh đan hay là bùa chạy trốn.”
Tục mệnh đan có thể cứu mạng, nhưng đứng trước mặt cô chính là Quân Vô Tà, có thêm mấy cái mạng cũng không đủ cho hắn giết, về phần bùa chạy trốn, với thân thể rách nát hiện tại này của cô, cho dù bây giờ có thể chạy đi, sớm hay muộn đối phương cũng sẽ đuổi tới.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô đột nhiên nghĩ ra một ý tuyệt diệu. Tuy cô không phải đối thủ của Quân Vô Tà, chẳng qua Bạch Trạch khôi phục thần lực lại có thể đánh một trận với hắn ta.
“Thống Nát, ngươi có đạo cụ xuyên qua thời không không?”
“Xuyên qua thời không? Ngươi muốn đi đâu?”
“Ngươi đừng lại nói với ta là không có.”
“Dĩ nhiên là có, chẳng qua cần số điểm tích lũy rất cao.”
“Cao bao nhiêu?”
“50 điểm tích lũy.”
Nghe thế, Đường Khanh chỉ cảm thấy đau thịt, 50 điểm tích lũy đó, cô làm nhiệm vụ này cũng chỉ được có 50 điểm tích lũy thôi, nếu mua, vậy nhiệm vụ này cũng tương đương làm không công rồi! Nhưng nếu không mua, một khi nhiệm vụ thất bại, vậy cô chỉ có thể chờ tiến vào thế giới trừng phạt thôi.
Ngay khi cô hết sức do dự, lại thấy trong mắt Quân Vô Tà hiện đầy sát ý, ánh mắt không hề có độ ấm kia, nhìn cô như nhìn một xác chết vậy.
“Có một việc ta không rõ, ngươi hoài nghi ta từ khi nào.”
Rốt cuộc cũng không nỡ bỏ ra nhiều điểm tích lũy như vậy, cô vừa kéo dài thời gian, vừa nghĩ nên làm thế nào dùng trận pháp vây khốn hắn.
Quân Vô Tà vẫn chưa nhận ra ý đồ của cô, cười khẩy nói: “Nếu ngươi đã sắp chết, vậy ta để ngươi chết cho minh bạch. Thuốc kia là của ta, ngươi cảm thấy hắn có trúng thuốc của ta hay không, ta lại không phát hiện được chắc?”
Nghe thế, Đường Khanh hiểu rõ, hóa ra tất cả mọi người đều đang diễn, chỉ tiếc đạo cụ của cô không phát huy tác dụng, tuy cô đã đổi thuốc, lại không nghĩ rằng sẽ có thể bị phát hiện. Nghĩ một chút, cô lại hỏi: “Nếu ngươi đã sớm biết chân tướng, vì sao còn muốn cưới ta.”
Quân Vô Tà đột nhiên cất tiếng cười to, tiếng cười chói tai kia khiến người nghe không nhịn được nhíu mày.
“Có thể làm Bạch Trạch khó chịu, cưới một nữ nhân thì tính là gì.” Nói đến đây, hắn ta dường như ý thức được cô muốn làm gì, tức khắc nheo hai mắt lại, vẻ mặt âm u nói: “Ngươi đang kéo dài thời gian.”