Chinh Phục Nam Chính Hắc Hóa
Edit: Xanh Lá
Trận pháp của Đường Khanh vừa hiện lên đã bị người phá hỏng, trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt, ngay sau đó chính là một chưởng đánh úp lại, trực tiếp đánh văng cô ra mấy thước.
“Vốn giữ ngươi lại chẳng qua là để khiến Bạch Trạch buồn nôn, hiện giờ nếu ngươi đã khiến hắn ghét, vậy cũng không cần thiết giữ ngươi lại làm gì nữa.”
Một chưởng này còn nặng hơn một chưởng lúc trước, nếu nói một chưởng trước chỉ khiến người ta cảm thấy ngũ tạng lục phủ sắp bị đánh nát, thì một chưởng này trực tiếp khiến cô hai mắt tối sầm, qua hồi lâu mới khôi phục một chút thần trí. Mà ngay khoảnh khắc cô vừa thức tỉnh, đã nghe tiếng cảnh báo của hệ thống lần nữa vang lên.
“Khanh Khanh, giá trị sinh mệnh chưa đầy 5%!”
Trong lòng yên lặng mắng một câu ‘mẹ nó’, Đường Khanh chỉ có thể vô cùng đau lòng trao đổi với hệ thống: “Xuyên qua thời không đến hai tháng sau đi.”
“Được rồi.”
Hai tháng sau vừa lúc là thời điểm Bạch Trạch hoàn toàn khôi phục ký ức, hoàn toàn khôi phục thần lực, chỉ có hắn ở thời kỳ này mới có thể đánh một trận chiến với Tà thần, tuy nói cô biết rõ hai tháng sau Bạch Trạch cũng không an toàn hơn là mấy so với Tà thần, nhưng…… tóm lại cũng phải thử một phen.
Lời hệ thống vừa dứt, Đường Khanh chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, tiếp theo cô còn chưa kịp bình ổn lại, đã phát hiện cằm mình giống như bị người nâng lên, chẳng qua ngay sau đó cô dường như phát hiện một chuyện khác càng thêm không ổn.
Ví dụ, mẹ nó, ngươi cái tên nhãi ranh này ‘con mèo nhà nó’ đang duỗi tay đi đâu vậy!
Tôn sư trọng đạo có biết không! Cái tay ngươi còn không mau cút khỏi quần áo ta!
Nhưng cô đã bị hạ chú cấm ngôn, mặc dù nội tâm có vô số thảo nê mã* lao qua tới tấp, lại chỉ có thể giận dữ trừng mắt với đối phương. (*thảo nê mã: tên gọi trong tiếng Trung của loài ngựa cỏ bùn, cũng là tiếng nói lái của một câu chửi bậy)
Bạch Trạch nhìn đôi mắt phẫn nộ kia của cô, thờ ơ, chỉ hé mở đôi môi mỏng xinh đẹp, “Lại nói tiếp, ta bỗng nhớ tới một chuyện, hôm nay chính là ngày lành của sư phụ cùng Quân Vô Tà nha. Thế nào, hắn không thể thỏa mãn người, lại để người chạy tới nơi này của ta sao?”
Nhìn trên người đối phương vẫn là một bộ đồ đỏ chói mắt, Bạch Trạch cho rằng thời gian vẫn dừng lại ở thời điểm trước đây.
Đường Khanh:……
Ta có một câu mẹ bán phê*, ta nhất định phải nói! (*câu chửi bậy)
Không mắng được nhãi ranh này, cô chỉ có thể lui lại mắng lựa chọn tiếp theo là hệ thống, “Hệ thống, ngươi cút ra đây cho ta! Nhìn đứa trẻ ngươi nuôi lớn đây này!”
Hệ thống bị shock không nhỏ, bởi vì bề ngoài hai người quần áo hoàn chỉnh, nên hắn không bị vào phòng tối, nhưng nguyên nhân chính là vì như thế, nên hắn mới có thể nhìn thấy đôi tay trắng nõn thon dài kia đặt ở vị trí nào!
“Hệ thống đang treo máy, xin đừng quấy rầy.”
Đường Khanh vốn đang bùng nổ, nghe được lời này, giận quá mà cười, “Ha hả, phải không? Treo máy? Ồ, ta đột nhiên cảm thấy tự bạo hình như là lựa chọn không tồi. Đúng rồi, ta còn chưa tiến vào thế giới trừng phạt bao giờ cả, không biết sẽ thế nào đây.”
Nghe ký chủ uy hiếp thẳng thừng, hệ thống nóng nảy, “Đừng mà Khanh Khanh, khả năng còn có chuyển biến khác.”
“Ô, ló mặt ra rồi hả? Vừa rồi ai treo máy thế?”
“Vừa rồi chính là hiểu lầm! Ai nha, ta vừa mới thương lượng với tổng bộ đấy, ngươi kiếm điểm tích lũy cũng không dễ dàng, ta liền bảo bọn họ trả về cho ngươi một chút.”
Nghe thế, tức giận trong lòng Đường Khanh cuối cùng bớt đi một tẹo, “Trả về bao nhiêu.”
Tổng bộ dĩ nhiên không có chuyện trả lại điểm tích lũy, nên đây hết thảy đều là hệ thống tự bỏ tiền túi ra. Hắn nhìn tùi tiền cũng không đầy đặn lắm của mình, tội nghiệp nói: “5 điểm tích lũy.”
Sắc mặt Đường Khanh tối sầm, 5 điểm tích lũy đây là đang đuổi ăn mày hả!
“Cái gì, ngươi nói gì? Sao ta lại không nghe thấy? Ngươi lặp lại lần nữa đi.”
Hệ thống sao lại không rõ hàm ý trong lời cô, tức khắc giận không nhẹ, nhưng giận mà không dám nói gì, hắn chỉ có thể yên lặng tăng số điểm lên, “6 điểm tích lũy?” Dứt lời, thấy đối phương đơn giản ngay cả động tĩnh cũng không có, hắn chỉ có thể cắn răng nói: “10 điểm tích lũy, không thể nhiều hơn!”
Nghe thế, Đường Khanh rốt cuộc cũng miễn cưỡng vừa lòng, “Thế này cũng không quá tệ.”
Quên mình cò kè mặc cả với hệ thống, cô hồn nhiên quên mất còn có một phần tử nguy hiểm tồn tại, chờ đến khi cô nhớ tới thì đã muộn rồi.
Dưới cái nhìn của Bạch Trạch, biểu cảm quên mình kia của Đường Khanh liền biến thành sống không còn gì luyến tiếc, hơn nữa cùng một thân đồ cưới tuy mỹ diễm lại chói mắt dị thường kia, tức giận quay cuồng trong huyết mạch đã biến đôi mắt đen nhánh của hắn thành đỏ rực, tiếp theo không có bất cứ lời nào, hắn trực tiếp xé nát bộ đồ kia.
Ngay nháy mắt xé nát đó, Đường Khanh đột nhiên nhớ tới một chuyện rất quan trọng, cô gánh chịu sát chiêu của Quân Vô Tà, giá trị sinh mệnh đã không đầy 5%, sau lại lăn lộn một phen trong sơn động giờ phút này chỉ còn lại có 3%. Giá trị sinh mệnh thấp như vậy rất nguy hiểm! Cô một chút cũng không muốn đến cái thế giới trừng phạt gì đó đâu!
“Hệ thống, Tục Mệnh đan!”
Ngay khi sắp tiến vào phòng tối, hệ thống nghe được tiếng hò hét của ký chủ nhà mình, hắn mặt không biểu cảm bỏ lại một câu như vậy, “Yên tâm, trên người Bạch Trạch đều là bảo bối, ngủ xong một giấc giá trị sinh mệnh của ngươi sẽ liền tăng lên.”
Đường Khanh:……
Ta tình nguyện muốn Tục Mệnh đan.
Nhưng hiện thực không cho cô bất cứ lựa chọn nào, cảm thụ được lạnh lẽo ập tới, Đường Khanh lạnh đến phát run cả người. Ngay sau đó cô liền nghe được giọng nói dễ nghe tới cực điểm của Bạch Trạch vang lên bên tai mình.
“Nếu Quân Vô Tà không thỏa mãn được sư phụ, vậy liền để ta vất vả thôi.”
Dứt lời, hắn không có nửa phần ôn nhu, hành động gặm cắn gần như thô lỗ kia nháy mắt kích thích Đường Khanh không nhẹ, rõ ràng dưới tình huống giá trị sinh mệnh thấp thế này, thân thể cô đã không có tri giác gì nữa, nhưng lại vì hắn đụng vào mà dần dần có cảm giác, nhưng loại cảm giác này cô thà rằng không có còn hơn.
Trong mắt hiện lên cảm xúc cực kỳ phức tạp. Nói thật, hiện tại cô một chút cũng không muốn đối mặt với đồ đệ hai mắt nhuốm đầy huyết sắc này, vì thế cô duỗi tay che khuất hai mắt mình.
Hành động này của cô lại lần nữa chọc giận đối phương, Bạch Trạch rũ mắt, dưới lông mi dày là đôi mắt lạnh băng đến xương tủy, “Sư phụ lại không muốn nhìn thấy ta như vậy sao?”
Hai tay che mắt bị đối phương thô lỗ gỡ ra, cô thất thần nhìn đồ đệ trước mắt, lắc lắc đầu, chẳng qua tiếp theo lại gật gật đầu.
Đây là đồ đệ của cô, đồ đệ sủng mười năm đó, sao lại không muốn nhìn thấy, nhưng cô hoàn toàn không muốn thấy với cảnh tượng như vậy nha!
Đậu má, đây quả thực chính là, ta coi ngươi là đồ đệ, ngươi lại muốn ‘thượng’ ta!
Bạch Trạch nhìn dáng vẻ này của cô, lồng ngực tức khắc bị oán hận và ác ý lấp đầy, hắn mở miệng, giọng nói cực kỳ êm tai giống như trộn lẫn mật đường, khiến người nghe cả người tê dại, nhưng sau lưng lại lạnh cả người.
“Không phải sư phụ muốn ăn ta sao? Thế nào bây giờ lại trốn thế?”
Hắn buộc đối phương nhìn thẳng vào mình, không cho cô tránh né nửa điểm.
Kỹ xảo của Bạch Trạch không tính là cao minh, thậm chí còn không hề có kết cấu, chẳng qua trong thời khắc đặc thù này, lại có thể dễ như trở bàn tay gợi ra toàn bộ cảm giác của cô.
Như hận thấu loại cảm giác này, Đường Khanh cắn chặt hai môi, mắt thấy trên bờ môi xinh đẹp tái nhợt hiện lên vết máu, Bạch Trạch đột nhiên nắm cằm cô, ép cô há miệng.
Một tiếng rên cực nhẹ vang lên trong sơn động, giọng nói này hoàn toàn khác với âm sắc đạm mạc của cô trước kia, rất mềm, nhưng lại có thể đánh thẳng vào nhân tâm.
Bạch Trạch tuy đã hạ cấm ngôn chú, nhưng cũng không phải thật sự để cô biến thành người câm, cô chỉ là không thể nói chuyện, nhưng nên âm thanh nên có vẫn phải có, ví dụ như hiện tại, âm thanh cực kỳ êm tai kia khiến hắn không nhịn được trầm mê trong đó, không cách nào tự kềm chế được.