Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Từ Thao ngả người ra lưng ghế, một tay khoác lên thành ghế, cười ha ha: "Hôm đó chẳng qua chỉ là tâm trạng anh không tốt muốn nói chuyện phiếm với em mà thôi, anh thực sự không biết em lại tưởng tượng ra nhiều thứ đến thế. Lại càng không biết thế nhưng trong tay em lại nắm giữ nhược điểm lớn như thế của Hàn Tử Huyên và lại còn giao nó cho anh nữa!
"Này! Ưu Ưu, sao em lại hồ đồ thế chứ? Lẽ nào em không biết thứ đó một khi đã tung ra ngoài em cũng "phăng teo" luôn theo à?"
Nói thừa! Cô ta đương nhiên là biết! Còn không phải là vì cô ta tưởng rằng lần này Ninh Tịch chắc chắn không thoát nổi, Từ Thao cũng đồng ý đến lúc đó sẽ ký hợp đồng đưa cô ta về Thịnh Thế à?
Vào giờ phút này cuối cùng thì Doãn Ưu Ưu cũng đã hiểu ra, cô ta đã bị Từ Thao "hố" một cách triệt để, từng bước từng bước một dẫn vào cái bẫy mà tên cáo già này đã giăng sẵn.
Trong đáy mắt Doãn Ưu Ưu tràn ngập vẻ độc ác và âm ngoan: "Từ Thao, nếu như tôi bị cấm hoạt động thì anh cũng đừng hòng lăn lộn tiếp được trong cái giới giải trí này nữa. Nếu để Thịnh Thế, để Ninh Tịch biết trong tình huống đó mà anh ngấm ngầm hẹn gặp nghệ sĩ của Tinh Huy như tôi, còn có ý định lôi kéo tôi, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?"
Biểu cảm của Từ Thao vô cùng đao đớn mà lắc đầu nói: "Ôi, đúng là thói đời lạnh bạc, lòng người dễ đổi, con gái bây giờ thế này... Ồ, đúng rồi, quên không nói với em, hôm đó lúc nói chuyện với nhau, anh không cẩn thận có ghi âm lại nè..."
Từ Thao nói rồi, liền thong thả lôi điện thoại ra bật đoạn ghi âm đó lên.
Cuộc đối thoại của hai người truyền ra từ trong điện thoại.
Doãn Ưu Ưu nghe từ đầu đến cuối, kết quả là càng nghe mặt mũi lại càng trắng bệch.
Từ Thao là gã khốn khiếp, ăn nói kín kẽ, từ đầu đến cuối đều không để lộ một nhược điểm nào, toàn bộ đều là giọng điệu cảm thán ôn lại chuyện cũ, vì nhớ đến tình nghĩa xưa mới lo cho tình cảnh của cô ta.
Đoạn ghi âm này có được tung ra ngoài đi chăng nữa thì cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến Từ Thao cả, mà ngược lại sẽ biến thành chứng cớ cô ta cố ý đưa đoạn video clip đó cho Từ Thao.
Doãn Ưu Ưu thoáng cái đã ngã khuỵu về phía sau, hốt hoảng nói: "Từ Thao, anh đang trả thù tôi đúng không..."
Từ Thao cười khà khà: "Ha, cô không quan trọng đến mức tôi phải phí công phí sức đến mức này..."
Anh chỉ vì Nữ vương đại nhân nhà anh mà thôi.
Nghe được câu nói đó của Từ Thao, nghĩ đến khi xưa Từ Thao đã từng phí công phí sức hết lòng vì mình, Doãn Ưu Ưu đột nhiên suy sụp gục xuống bàn khóc nức nở.
"Anh Thao, em sai rồi... em thật sự biết sai rồi... em nhất thời bị ma quỷ ám ảnh... bị bọn họ lừa... lúc Tinh Huy lôi kéo em đi đã lừa em rằng, sẽ để em ngang hàng với Hàn Tử Huyên... lần này Tinh Huy tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho em đâu... em xin anh... xin anh hãy cứu em với..."
Từ Thao không nói một câu nào, nhìn cô gái mà mình từng dìu dắt một lần cuối cùng rồi quay người rời đi.
...
Phòng họp của Tinh Huy.
Sắc mặt của Vương Hạo Quân lúc này sầm sì đen như đáy nồi, đập bàn rầm rầm: "Doãn Ưu Ưu, đoạn clip đó có phải là cô đưa cho Từ Thao không?
"Là tôi đấy thì làm sao?"
Vốn dĩ tất cả mọi người đều cho rằng Doãn Ưu Ưu sẽ quanh co chối cãi nhưng ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Doãn Ưu Ưu chẳng hề phủ nhận mà trực tiếp thừa nhận.
"Con khốn!" Hàn Tử Huyên ngồi bên cạnh lập tức bổ nhào vào Doãn Ưu Ưu, giáng vào cho cô ta một cái tát nặng nề vào mặt.
Gương mặt bỏng rát vì đau đờn, khiến Doãn Ưu Ưu nhớ lại mọi thứ từ khi vào Tinh Huy, nhớ lại sự chén ép của Hàn Tử Huyên đối với cô ta, nghĩ đến tình cảnh cùng đường của mình sau khi giao đoạn clip đó cho Từ Thao.
Cô ta đã chẳng còn gì nữa rồi...
Cô ta đã chẳng còn gì nữa rồi...
Nếu như không phải là Hàn Tử Huyên khinh người quá đáng, làm sao cô ta lại bị dồn ép đến nước này!
Sau vài phút im lặng, khoảnh khắc Doãn Ưu Ưu ngẩng đầu lên, "bốp" một phát, cô ta thẳng tay tát trả lại Hàn Tử Huyên.