Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một
Sau khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi thì toàn trường trở nên xôn xao, ánh mắt mọi người nhìn Đới Uy đều mang vẻ tức giận, người xem trực tiếp trong nước cũng tức điên.
[Thằng chó Đới Uy! Mày là đồ cặn bã! Đồ bại hoại! Mày khiến Trung Quốc mất hết mặt mũi rồi!]
[Đồ lừa đảo, tôi phải đem tất cả đồ của History trong tủ ra đốt sạch mới được! Đúng là ghê tởm!]
[Sao có người lại không biết xấu hổ như vậy chứ! Tốt nhất là cả đời này mày trốn ở nước ngoài đi, mày dám trở về nước thì tao mà gặp mày lần nào sẽ đánh mày lần nấy!]
Những tiếc chửi rủa ùn ùn kéo tới khiến sắc mặt Đới Uy tím lại như màu gan lợn.
Sắc mặt của Acas cũng cực kì khó coi, nhưng những chứng cỡ trần trụi lõa lồ đã chình ình ngay trước mắt thế này khiến ông ta không thể nói cái gì được nữa.
Ông ta tuyên bố ngay tại chỗ rằng Đới Uy bị đuổi khỏi Hiệp hội Thời trang, cả đời này sẽ bị cấm hoạt động.
Sau khi mọi chuyện vỡ lở, khi lời Acas lớn tiếng tuyên bố ngay giữa tuần lễ thời trang Lorraine vừa dứt...
Đới Uy đột nhiên bùng phát lên như tên đầu gấu chợ quê mà xông tới gào to: "Tao lấy thiết kế của nó thì sao! Nếu không nhờ tao thì những thiết kế của nó còn chẳng biết mốc meo ở cái góc chó chết nào đâu!"
"Nó đã hết thời rồi, trừ mấy thứ đó ra thì nó có thiết kế được cái chó gì đâu! Hiện giờ nó muốn chiếm chỗ của tao thôi! Chẳng nhờ tao thì tác phẩm của nó chỉ là một đống rác! Là giấy vụn! Là thứ chẳng đáng giá một đồng! Nó là thằng phế vật! Phế vật!"
Đới Uy càng ầm ĩ thì mọi người càng thêm phỉ nhổ, căm ghét gã mà Ninh Tuyết Lạc nãy giờ vẫn còn thấp thỏm như ngồi trên bàn chông. Cô ta chỉ hận không thể đích thân quẳng cái gã thảm hại này ra ngoài.
Mãi cho đến khi Đới Uy bị bảo vệ ném đi thì hiện trường mới yên tĩnh lại.
Cung Thượng Trạch hơi rũ mắt xuống: "Thật xin lỗi, tại tôi mà buổi biểu diễn hôm nay bị phá hỏng."
Acas có chút lúng túng, trên mặt ông là vẻ tự trách cùng áy náy: "Là do chúng tôi không điều tra rõ ràng, suýt nữa thì để loại bẩn thỉu vô liêm sỉ như Đới Uy làm bẩn giới thời trang! Những chuyện thế này vốn là trách nhiệm của Hiệp hội."
Lúc này Acas đột nhiên nhớ lại một truyện, từ rất lâu trước đây ông từng nhận được rất nhiều những email từ cùng một người chỉ để tố cáo nhà thiết kế chính của History ăn trộm tác phẩm của mình. Lúc ấy do người kia không cung cấp chứng cớ nên ông ta cứ thế mặc kệ không quan tâm.
Không ngờ hôm nay... chuyện ấy lại lấy cách thức như này để phơi bày trước ánh sáng...
Lúc này Phó hội trưởng vội vàng chạy lên dàn xếp: "Để cái loại lừa đảo thối nát này đặt chân vào thánh địa thời trang là sự sỉ nhục với toàn bộ giới thời trang này! Đối với hạng người trộm cắp thế này Hiệp hội nhất định sẽ xử phạt nghiêm khắc! Đồng thời cũng sẽ đảm bảo quyền lợi cho tất cả những nhà thiết kế thời trang tài ba có tình yêu chân thành với thời trang!"
Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay vang như sấm.
Phó hội trường thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng chớp lấy thời cơ nói: "Lần này Tắc Linh cũng mang đến cho chúng ta bộ sưu tập mới nhất, chúng ta hãy cùng xem nhà thiết kế từng mang đến cho chúng ta cảm giác mới lạ không gì sánh được này, từng khiến chúng ta cảm nhận được nét đẹp văn hóa của Trung Hoa sẽ mang đến cho chúng ta sự bất ngờ thế nào!
Đi kèm với lời dẫn của Phó hội trưởng, sân khấu chữ T cũng đã được chuẩn bị vào đâu ra đấy, buổi biểu diễn một lần nữa được tiếp tục.
Mọi người ôm ánh mắt tò mò chiếu thẳng về phía sân khấu, những người Trung Quốc đang coi trực tiếp cũng nhìn thở nhìn chằm chằm vào màn hình.
Quả thật đã rất lâu rồi bọn họ không thấy thêm tác phẩm nào từ Tắc Linh. Liệu lời nói của Đới Uy có đúng không, Cung Thượng Trạch thật sự đã hết thời sao?
Liệu phong cách Trung Hoa đã đi đến hồi kết...