Chưởng Khống Tu Chân
- Tuuuuuu!
- Tuuuuuuuuuuuuu!
Sáng sớm hôm nay, trong Trần gia bất ngờ nổi lên từng tiếng còi âm ĩ, báo hiệu có kẻ thù mạnh mẽ đã đột nhập vào Trần gia.
Người trong Trần gia lập tức trở nên hỗn loạn. Kẻ làm, người hầu nhanh chân tìm chỗ trốn, còn nhân mạch chính Trần gia thì mau chóng quay về phòng, đóng chặt cửa lại. Người hoạt động bên ngoài giờ chỉ còn lại là những nam nhân trưởng thành, là những chiến binh dũng mãnh nhất Trần gia có khả năng giết người, bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt.
Tại nơi ở của Trần Đan.
Trần Trung Thắng sau khi hỏi gấp một vài người đi ngang đường, biết được Tam trưởng lão đã quay về phòng riêng rồi từ phòng riêng chạy thẳng đến chỗ Trần Đan, lão cũng lập tức chuyển hướng đến chỗ Trần Đan mà đi. Phía sau không xa chính là Trần Liêu theo sát.
Nhưng rồi khi hai người vừa đến nơi, khung cảnh phía trước đập vào mắt họ đã khiến cả hai cùng hốt hoảng, đồng thành kêu lên đầy to lớn.
- Trần Đan, xin thủ hạ lưu tình!
Trần Đan đang cúi người, định làm hành động vác Trần Toàn đến chỗ Nhị trưởng lão để cứu chữa nhưng bị lầm tưởng là đang có ý muốn giết Trần Toàn, khi nghe được tiếng kêu của hai người Trần Trung Thắng thì liền dừng tay lại.
Hắn đứng thẳng người, im lặng nhìn Trần Trung Thắng và Trần Liêu càng lúc càng tiếp cận.
Trần Trung Thắng tiến lại gần, thấy Trần Đan dừng tay, Trần Toàn vẫn còn nhịp thở thì yên tâm, hỏi Trần Đan.
- Chuyện gì vừa xảy ra?
Trần Đan lạnh nhạt hướng ánh mắt lên người Trần Trung Thắng, khiến lão bỗng chốc có cảm giác lạnh sống lưng, nói.
- Chuyện gì xảy ra, thiết nghĩ ta không cần phải giải bày vì Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đều đã đoán ra được.
Sau đó hắn quay người, vừa mở cửa phòng vừa nói.
- Ân oán giữa ta cùng Tam trưởng lão, ta sẽ bàn bạc sau với gia chủ. Phiền hai vị trưởng lão mang hắn rời đi giúp ta.
Cộc!
Trần Đan đóng cửa phòng lại.
Bên ngoài, Trần Trung Thắng và Trần Liêu không khỏi ngỡ ngàng nhìn nhau. Nửa giây sau, Trần Liêu bèn thở dài.
- Khoảng cách giữa chúng ta và Tam trưởng lão là không lâu. Vậy mà trong khoảng thời gian ngắn như vậy hắn đã hạ gục Tam trưởng lão với không một vết trầy xước nào trên người, quả nhiên là một cao thủ ẩn tàng, sợ là ta hay ngươi đều không phải đối thủ của hắn khi đấu tay đôi. Đây đích thị là nhân tài quý giá của Trần gia chúng ta.
Trần Trung Thắng không thể phản bác gì với lời này, vì sự thật vốn đã được thực tế chứng minh sẵn rồi. Tam trưởng lão, người có kỹ năng chiến đấu ngang ngửa với họ đã nằm gục ngay tại đây chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, xung quanh lại không hề có dấu vết chiến đấu nào cứ hệt như một đứa trẻ lao đến đánh người, rồi bị người tung ra một quyền đánh cho bất tỉnh ngay lập tức.
Không gì có thể thuyết phục hơn được nữa. Ở Trần Đan nhất định có điều bất thường khó lý giải.
Trần Trung Thắng tiến đến chỗ Tam trưởng lão, xem sơ qua thấy Tam trưởng lão chỉ bị ngất thông thường liền thở phào nhẹ nhõm, vác cơ thể Tam trưởng lão lên vai.
- Tránh thời gian càng dài càng không tốt. Ngươi mau đến Mao gia kêu gia chủ quay trở về, ta sẽ bình ổn lại Trần gia.
- Được.
Trần Liêu quay người rời đi.
Trần Trung Thắng thì đưa Tam trưởng lão về phòng nghỉ ngơi, sau đó giải quyết sự hỗn loạn đang diễn ra trong Trần gia, yên ổn mọi thứ trở về bình thường như chưa có từng chuyện gì xảy ra.
Trong phòng Trần Đan, không lâu sau bỗng vang lên từng tiếng khóc nức nở của nữ nhân, nhưng rồi cũng nhanh chóng được dịu xuống.
Trưa đến.
Gia chủ Trần Thế Hùng vừa quay về Trần gia, lão đã ngay lập tức tìm đến phòng của Trần Đan để nói chuyện.
Trần Đan bảo tiểu Thanh dọn dẹp bên trong phòng, còn bản thân bước ra ngoài đối đáp với Trần Thế Hùng.
Trần Thế Hùng nhìn hắn với vẻ mặt không ngờ tới, cũng có cực kỳ vui mừng trong ánh mắt khi biết tin đứa cháu duy nhất của mình thật ra lại là cao thủ lợi hại ẩn tàng, nhẹ nhàng vài giây đã hạ gục được Tam trưởng lão Trần Toàn, nhưng rất nhanh đã kiềm chế lại.
Lão trầm giọng.
- Nếu bản thân ngươi đã mạnh như vậy, tại sao ngay từ đầu ngươi không nói sớm với ta để ta thông báo cho toàn bộ Trần gia biết. Nếu họ biết được vậy thì sự tình ngày hôm nay đã không bao giờ xảy ra.
Đối với lời này, Trần Đan giữ im lặng vì Trần Thế Hùng nói không sai. Nếu hắn thể hiện bản thân ngay từ nhỏ, được gia tộc trọng dụng và nâng niu lên mức cao nhất thì những gì thuộc hắn, kể cả tiểu Thanh đều sẽ không ai dám đụng đến, ngược lại còn được nịnh nọt, đối xử cực tốt.
Tuy nhiên, nếu hắn làm vậy, trở thành một người nổi tiếng thì nhất định sẽ có nhiều việc tự dưng tìm đến hắn, làm mất đi khoảng thời gian quý giá mà hắn đang định sử dụng cho mục đích khác, tựa như khoảng thời gian bản thân được yên tĩnh để nghiên cứu cách thức hoạt động của thế giới mới hoặc tu luyện Khí Lưu Toàn Chân Thể, cho nên hắn mới lựa chọn phương án im lặng.
Việc hoảng sợ hôm nay xảy ra với tiểu Thanh đúng là lỗi tại hắn, bởi hắn không ngờ Trần Vô Phương lại vã tình đến vậy, ngay cả một người hầu cũng không tha.
Hắn cúi đầu, nói một câu đơn giản nhưng cũng đầy tính toán vì hắn biết, ông nội sẽ giúp hắn giải quyết vụ lùm xùm này chỉ với nó.
- Cháu xin lỗi.
Trần Trung Thắng liền hừ lạnh.
- May là ngươi còn biết dừng tay, không làm hại đến Tam trưởng lão, không thì sẽ rất khó để ta có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa với nhân mạch Trần gia.
Tiếp đó, lão như đã có suy tính từ trước, nói.
- Ngươi sẽ trở thành Ngũ trưởng lão, vì chỉ khi mang chức vị trưởng lão trên người thì ngươi mới có quyền năng phế bỏ một người con cháu đã phi lễ với ngươi một cách hợp quy. Bất quá, ngươi cần phải chứng minh rằng ngươi đủ tư cách để có được vị trí đó.
Mỗi chức vị trưởng lão tuy có một chức năng khác nhau trong Trần gia, nhưng họ đều có cùng một điểm chung là có sự cống hiến lớn với Trần gia, được người trong Trần gia nể phục. Trần Đan muốn trở thành Ngũ trưởng lão thì tất yếu cũng cần phải tạo được điều đó như bao vị trưởng lão khác.
Trần Đan rất hiểu điều này, hắn gật đầu.
Trần Trung Thắng nói tiếp, dường như đã vẽ đường sẵn con cho hươu Trần Đan chạy.
- Ngày mai đại tộc Tiêu gia sẽ có cuộc tỷ võ chiêu thân cho con cháu trong gia tộc. Ngươi phải tham gia, chỉ cần lấy được một danh ngạch con rể, kết nối Trần gia với đại tộc Tiêu gia chính là lý do thuyết phục nhất để vừa thể hiện sức mạnh của ngươi, vừa hợp pháp hóa chức vị Ngũ trưởng lão trong Trần gia.
- Vâng, cháu làm được.
Trần Đan không hề lo lắng đối với cuộc tỷ võ này, hắn đầy tự tin đáp.
Trần Trung Thắng cũng tin tưởng cháu trai mình, vì nếu Trần Toàn đã bị nó hạ gục chỉ trong chớp mắt, vậy thì một danh ngạch con rể của đại tộc đối với nó chắc chắn sẽ không hề khó.
Trong cuộc tỷ võ chiêu thân ngày mai của Tiêu gia nhất định sẽ có ba loại người con gái, xinh đẹp, sở hữu nhan sắc trung bình và xấu. Những người con gái xinh đẹp thì con cháu ở các đại tộc khác sẽ mạnh mẽ tranh giành, Trần Đan ít có phần, nhưng với những người con gái sở hữu nhan sắc trung bình và xấu, không thể nào hắn lại không đạt được.
Vợ xấu hay vợ đẹp, đối với một người nam nhân là trụ cột của gia tộc thì không hề quan trọng, quan trọng là người vợ nào sẽ mang lại lợi ích tốt hơn cho gia tộc, chỉ có vậy. Nếu đêm xuống muốn hành chuyện nam nữ thì đơn giản chỉ cần tắt đèn đi là được. Trần Trung Thắng tin rằng Trần Đan hiểu rõ điều này, huống chi nam nhân còn có thể tam thê tứ thiếp chín nàng hầu và hai mươi thị nữ.
Lão bảo.
- Giờ ta sẽ ổn định lại Trần gia, tạo thời gian cho ngươi. Ngươi hãy chuẩn bị thật tốt cho ngày mai.
- Vâng.
- À Đan nhi, sau chuyên này, có lẽ chúng ta cần nói chuyện riêng, nhỉ?
Trần Đan nhìn ông nội hắn, thấy gương mặt của ông nội đã hiện lên vẻ hiền hòa mà đã từ lâu rồi không còn xuất hiện, kể từ khi cha mẹ hắn rời đi và hắn thì mang tiếng xấu vào người, hắn cũng chợt cười nhẹ, đáp.
- Vâng, thưa nội.
Trần Đan và Trần Trung Thắng, hai ông cháu họ chưa bao giờ là người xa lạ hay đối xử lạnh nhạt với nhau. Có chăng chỉ là chưa ai cảm nhận được tình cảm mà ông cháu họ đang âm thầm giành cho nhau.
Với Trần Trung Thắng.
Khi Trần Đan mang danh phế vật, lão không đoái hoài đến hắn không phải là lão không quan tâm hắn, mà là lão đang ủng hộ con đường hắn lựa chọn.
Ép hắn tham gia kỳ tuyển chọn sinh tử của Học phủ Kỳ Lam khi chưa biết được sức mạnh thật sự của hắn, chỉ là để lão xác định chính xác điều hắn đang mong muốn, và bản chất con người thật sự của hắn. Nếu hắn sợ hãi, bản chất yếu đuối thì có thể chạy đến cầu xin lão, lão sẽ giúp chứ nào có xử phạt như trong lời đe dọa đưa tiểu Thanh chuyển đến tai hắn.
Lão sẽ cho hắn một trang viên nhỏ ở ngoại ô, cưới vợ cho hắn, cho hắn an nhàn sống hết một đời người.
Còn với Trần Đan.
Hắn im lặng trong một thời gian dài, bỏ mặc bên tai bao lời chế giễu, làm xấu đi một phần hình ảnh uy nghiêm của ông nội hắn không phải là vì hắn cố ý hoặc chẳng hề quan tâm, mà chỉ là hắn đang cố hết sức tập trung để hoàn thành công việc hắn cho là cấp thiết một cách nhanh nhất, để rồi sau đó được như ngày hôm nay, bùng nổ thoải mái.
Không giết Tam trưởng lão, cũng là vì hắn biết nếu làm thế sẽ gây khó khăn cho ông nội hắn trong việc bình ổn lòng tin của người Trần gia. Chứ nếu đó là một người ngoài, không dính líu đến trật tự Trần gia, máu chắc chắn sẽ phải đổ.
Trần Đan tự hiểu bản thân đang nợ ơn dưỡng dục của Trần gia nên hắn đã cố gắng biến mọi thứ thành nhẹ nhàng, nhưng tất nhiên sẽ có giới hạn của nó.
Trần Trung Thắng rời đi, nhanh chóng triệu tập Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão đến phòng họp để bàn chuyện.
Còn Trần Đan quay vào phòng, sau khi dặn dò tiểu Thanh không được phép rời đi thì lập tức rời khỏi Trần gia. Mục đích chính là đến Phủ Trấn Chủ.
Hắn đúng là đã gật đầu cưới vợ ở Tiêu gia, nhưng trở thành con rể ở Phủ Trấn Chủ cũng là một ý kiến không tồi.