Chưởng Khống Tu Chân
Phòng khách Mao gia.
Nam Phong vào đây ngồi chờ cũng không hề an nhàn. Hắn lập tức suy tính rất về những tình huống bất ngờ có thể xảy ra để không nhận tổn thất nặng nề như những lần trước. Chẳng hạn như đột nhiên Mao gia xuất hiện một cao thủ Linh Nhân cảnh. Bề ngoài ai cũng tin Mao gia không thể có nỗi một bán Linh Nhân cảnh chứ đừng nói chân chính Linh Nhân cảnh, nhưng thực tế ai có thể dò được.
Nói ra, trong trấn nhỏ Thanh Hà đã xuất hiện một Linh Nhân cảnh dưới 20 tuổi, liệu có ai tin? Dĩ nhiên là không, thậm chí bên ngoài trấn, những trấn lân cận cũng lắc đầu không tin. Bởi muốn trở thành Linh Nhân cảnh, lịch sử đăng đẳng đã chứng minh thì ngoài may mắn sở hữu Linh Thể, tuổi tác trung bình cũng phải hơn 40, 50 tuổi, làm gì có chuyện dưới 20 tuổi đã là Linh Nhân cảnh, trừ phi là sở hữu Huyền Thể, Địa Thể trong truyền thuyết.
Nhưng thực tế khó tin thì Trần Đan đã gặp phải, bản thân hắn cũng là một trong những vị Linh Nhân cảnh dưới 20 tuổi đấy. Tin tức người thanh niên kia là Linh Nhân cảnh đến nay vẫn chưa được người trong trấn biết đến, sợ là Trấn chủ Dương Phong đã có động tay, động chân với những người có mặt ở đấy ngày hôm đó.
Do vậy, Mao gia ở trước mặt tuy có phần nhỏ bé so với một Linh Nhân cảnh như hắn, nhưng nội tình gia tộc vẫn còn là một bí mật mà nếu chưa biết rõ thì cũng đừng nên bạo gan manh động.
Đúng lúc này, ba người Mao Huỳnh Kim cũng đã đến, họ nhẹ nhàng bước vào phòng.
Nam Phong thấy ba người, ai cũng hết sức nghiêm nghị trên gương mặt, liền cười nhạt.
- Mao gia chủ, một người không được nên đem thêm hai người chỉ để giải quyết chuyện nhỏ nhặt này?
Mao Huỳnh Kim bình tĩnh nói.
- Phong công tử thông cảm. Đối với ngươi, đây chuyện nhỏ vì ngươi là Linh Nhân cảnh, phủi mông bỏ đi lúc nào cũng được, nhưng với chúng ta lại là chuyện vô cùng quan trọng có liên đới đến an nguy của gia tộc, cần cùng các trụ cột đồng tiếng đưa ra quyết định.
Tiếp đó lão hướng tay đến Đại trưởng lão và Tam trưởng, giới thiệu.
- Đây là Đại trưởng lão của Mao gia ta, Mao Phúc Trậc. Và Tam trưởng lão, Mao Đại Hoàng.
- Còn đây là Phong công tử, thiếu niên trẻ tuổi đã đạt đến cảnh giới phi thường Linh Nhân cảnh. Các ngươi nói năng khiêm nhường với Phong công tử một chút.
- Vâng, gia chủ.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đồng loạt hướng đến Nam Phong, hơi chấp tay chào, thể hiện lòng kính trọng một cường giả mạnh hơn mình.
- Mao Phúc Trậc (Mao Đại Hoàng) hân hạnh được gặp Phong công tử.
Nam Phong cũng chào lại, nhưng đậm vẻ hời hợt, tùy tiện, cốt là để mọi người thấy hắn kiêu ngạo, từ đó họ sẽ tin tưởng là hắn có một thế lực mạnh ở phía sau nuông chiều hắn sinh ra kiêu ngạo.
- Ta cũng rất hân hạnh. Vậy, các vị đã kết luận thế nào rồi? Đồng ý hay không đồng ý?
Ba người Mao Huỳnh Kim vừa ngồi vào ghế. Mao Huỳnh Kim liền trầm tĩnh đáp.
- Sau khi thương thảo, chúng ta đều đồng tình việc trao đổi. Tuy nhiên, ở đây có một vài vấn đề cần Phong công tử hiểu cho, nếu đồng tình thì mới xem như là trao đổi thành công.
- Nói đi.
Nam Phong một chân gác một chân, tay buâng quơ vuốt cằm, lắng nghe.
- Vấn đề đầu tiên. Muốn nằm trong danh ngạch dự tuyển học phủ của Mao gia, Phong công tử phải mang họ Mao hoặc là con rể của Mao gia. Mao gia ta có rất nhiều thiếu nữ xinh đẹp, đều thùy mị, lại được giáo dục tốt, Phong công tử thích ai liền nói, ta liền gả cho công tử. Phong công tử cảm thấy thế nào?
Hắn lập tức khước từ.
- Không cần, ta có vị hôn thê rồi. Các ngươi cứ bảo ta là con cháu họ hàng xa là được. Chuyện nữ kế cũng đừng nhắc đến nữa, ta là người không thích dông dài.
Nghe vậy, ba người Mao Huỳnh Kim liền đưa mắt nhìn nhau vài hồi như đang ám hiệu hay trao đổi thông tin gì đó.
Vài giây sau, Mao Huỳnh Kim gật gù.
- Ta sẽ chú ý. Vấn đề thứ hai. Từ đây cho đến ngày nhận được chỉ thị của Học phủ Kỳ Lam về hình thức thi tuyển năm nay, có lẽ chỉ 2, 3 ngày nữa, hy vọng Phong công tử ở lại Mao gia ta nghỉ ngơi, chờ đợi.
- Được. Mấy ngày nay ta cũng cần nơi yên tĩnh tu luyện.
Nam Phong đồng ý. Sống ở Mao gia có giường êm, ăn uống đầy đủ mà không tốn tiền, lợi hơn ở nhà hoang rất nhiều nên hắn không ngu mà từ chối.
Nghe thế, Đại trưởng lão liền nhẹ nhàng bước ra bên ngoài, kêu người chuẩn bị phòng.
Mao Huỳnh Kim thì nói vào vấn đề cuối cùng.
- Phong công tử, cái gì nói bằng miệng cũng như gió thoảng qua tai, nói hôm nay có khi mai lại quên mất, hay là chúng ta làm thành giấy tờ có lưu dấu để thêm một chút tin tưởng. Phong công tử sẽ tán thành chứ?
Nam Phong hiểu và cũng biết Mao gia đang tính toán cái gì để được lợi nhất. Hắn nói.
- Tất nhiên. Nhưng trước đó ta muốn thay đổi một chút nhỏ về cái lợi mà Mao gia các vị sẽ nhận. Ta muốn các vị ngay bây giờ phải nói rõ cho ta biết, các vị muốn ta làm điều gì, không dự trữ về sau.
Ba người Mao Huỳnh Kim đồng loạt bị bất ngờ. Mao Huỳnh Kim liền nói.
- Như vậy không khỏi quá gấp gáp. Phong công tử có thể cho chúng ta thêm thời gian bàn luận được không?
- Không thể. Ta không hề muốn trong lúc đang du ngoạn sơn thủy hay tĩnh tâm tu luyện thì lại bị các ngươi gọi về nhờ vả. Làm một lần cho xong luôn đi.
Nam Phong là người nói lời thì giữ lời, nên hắn mới nói như vậy, chứ nếu không hắn cũng chẳng thèm quan tâm về mặt thời gian, hay sợ bị làm phiền, cứ phủi mông bỏ đi khi được lợi cho xong. Đồng thời hắn cũng tin rằng, chính lời này của hắn cũng sẽ thuyết phục Mao gia thêm một phần tin tưởng vào hắn.
Mao Huỳnh Kim khó khăn nói.
- Vậy cho chúng ta thêm một, hai ngày suy nghĩ đi. Phong công tử hãy thông cảm giúp, chúng ta là một gia tộc chứ không phải cá nhân muốn làm thế nào thì làm thế đó.
- Nể tình Mao gia các vị biết thức thời, không tỏ vẻ hay có thái độ khó khăn khi bàn chuyện với ta. Ta chấp thuận. Giấy tờ đâu, đem ra đi, ta sẽ điểm chỉ. Nhớ là hãy ghi chép vào thêm một điều kiện, trong vòng hai ngày mà không đưa yêu cầu với ta thì xem như các ngươi mất quyền lợi, còn danh ngạch vẫn là của ta.
- Được, xin Phong công tử chờ một chút.
Mao Huỳnh Kim liền liếc mắt với Tam trưởng lão. Tam trưởng lão vội vã vào sâu trong phòng, ở một góc khuất ghi chép thêm vào nội dung Nam Phong vừa nói lên tờ giấy mà vốn đã được họ ghi đầy đủ nội dung từ trước.
Không lâu sau, Tam trưởng lão bước ra, đưa bản ước định cho Mao Huỳnh Kim rồi đến Nam Phong xem xét.
Khi Nam Phong xem xét xong, Mao Huỳnh Kim liền nói.
- Nếu Phong công tử không có phản đối gì với nội dung bên trong, mong công tử hãy điểm dấu, còn chúng ta sẽ giữ tờ giấy này làm bằng chứng.
Nam Phong không nhiều lời, lập tức bấm ngón tay cái rỉ máu, nhấn vào tờ giấy rồi trả lại cho Tam trưởng lão. Hắn cố ý nhắc nhở với Mao gia.
- Nên nhớ, là việc nằm trong khả năng của ta, không phải chuyện gì cũng có thể.
- Chúng ta hiểu. Vậy mời Phong công tử về phòng nghỉ ngơi, trong vòng hai ngày sắp tới nhất định sẽ có yêu cầu gửi đến công tử.
- Tốt, ta chờ tin.
- Mời công tử.
Đại trưởng lão đứng bên ngoài liền gọi người, đưa Nam Phong về phòng nghỉ đã chuẩn bị gọn gàng, sạch sẽ.
Ở lại phòng khách, ba người Mao Huỳnh Kim lại bắt đầu trò chuyện to nhỏ.
Đại trưởng lão sau một hồi quan sát Nam Phong, nói.
- Hơi bất bình thường, hắn đúng là có lối tư duy trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi. Hẳn là một người thông minh, tâm cơ tốt.
Tam trưởng lão cũng chen lời.
- Với ta, hắn là người đáng tin tưởng. Trong lúc trò chuyện với chúng ta, ngoài âm điệu có phần bề trên dĩ nhiên, hắn cũng không hề tỏa ra khí tức Linh Nhân cảnh, gây áp lực với chúng ta như khi đối mặt trực diện với những Linh Nhân cảnh khác. Ngoài ra, việc hắn muốn chúng ta phải đưa ra yêu cầu ngay cũng cho thấy hắn thật sự muốn giữ lời hứa, để càng lâu, hắn sợ bản thân càng làm không được, dẫn đến thất hứa với chúng ta.
Mao Huỳnh Kim kết luận.
- Bề ngoài hay biểu hiện rất khó để nói lên được điều gì. Chỉ có kết quả mới là thứ chứng thực hết thảy. Đừng nói đến hắn nữa, chúng ta vào vấn đề chính đi, nên đưa ra yêu cầu như thế nào là tốt nhất.
Đại trưởng lão ngẫm một chút liền nói.
- Mỗi người chúng ta đều có một nhiệm vụ trong Mao gia, ở mỗi phương diện chúng ta quản lý đều có những rắc rối nghiêm trọng, cần một Linh Nhân cảnh như hắn xử trí yên ổn. Hay là thế này đi gia chủ, hôm nay mỗi người chúng ta sẽ tự chọn ra một vấn đề bản thân cho là quan trọng cần được giải quyết, ngày mai sẽ tổng hợp lại và bỏ phiếu quyết định.
- Được, cứ vậy đi.
Mao huỳnh Kim gật đầu.
Ba người sau đó liền rời phòng khách, quay về tiếp tục làm công việc bản thân đang dang dở.