Chưởng Khống Tu Chân
- Ưmh!
Bỗng dưng được Nam Phong ôm từ phía sau, Trân Trân thoáng giật mình trong ngượng ngùng. Nàng khẽ nói.
- Phong, không được. Chúng ta đang ở Tiêu Thiên Tông, Văn lão tiền bối đã nhắc nhở lúc nãy rồi mà. Với lại, mình làm gì, hóa ra người ta đều thấy hết, xấu hổ chết đi được.
Nam Phong hôn má nàng một cái, sau đó buông nàng ra, nói.
- Đây là lời chúc may mắn của ta, hy vọng nàng vượt qua được lần kiểm nghiệm.
- Ưm, ta sẽ cố gắng hết sức mình, chàng đừng lo.
- Tốt, nàng cứ tiếp tục thu dọn.
- Ân.
Trân Trân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thu dọn quần áo trong ngăn tủ.
Nam Phong thì quay người, mặt âm trầm, tay bóp nát chiếc mặt nạ vừa tháo xuống.
“Ngu ngốc!”.
Hắn lập tức đi đến chiếc bàn gần giường, lấy giấy bút ghi nhanh ra một bức thư, đút vào trong túi quần.
Tại bên ngoài, Văn lão thấy hắn hành động như thế thì liền cười nhạt, cũng không biết ẩn chứa hàm ý gì. Lão cứ như vậy tiếp tục di chuyển đến Thạch Tưởng Giới.
Khoảng hơn nửa giờ sau, Văn lão vừa tiến đến địa phận sâm nghiêm của Thạch Tưởng Giới thì ngay lập tức đã có một ánh mắt vô hình nhìn xuyên qua người lão, thấy hết thảy mọi thứ trong lão và lão đang mang theo.
Văn lão liền cúi người thật cung kính.
- Bái kiến tiền bối. Vãn bổi Văn Thừa Ân, giữ chức vị Sứ giả của bổn Tông đi khắp nơi thu nhận mầm móng nhân tài về cho bổn tông. Sau khi được Đường Chủ của Quản Sự Đường kiểm duyệt, đã cho phép vãn bối mang bốn mầm móng nhân tài này đến Thạch Tưởng Giới để kiểm tra khả năng lĩnh ngộ của chúng. Mong tiền bối xem xét.
Một giọng nói mơ hồ liền vang lên, chỉ xuất hiện duy nhất trong tai Văn lão.
- Ngươi chờ ở ngoài.
- Thưa vâng.
Lập tức, bốn người Nam Phong đã không còn bóng dáng trong ngôi nhà nhỏ trên tay Văn lão.
Bốn người Nam Phong bỗng dưng thấy trước mắt mình chỉ toàn là một màu đen, vài giây qua đi thì đã thấy bản thân đứng trên một vật giống như là đám mây lớn, nó mềm xốp nhưng vô cùng bền chặt, dễ dàng di chuyển tựa như mặt đất. Phía trước họ chính là một tấm bia vô cùng lớn, sáng bóng màu xanh ngọc bích, cao ít nhất tầm 30m, trông vô cùng mờ ảo, huyền bí.
Bốn người chờ đợi, vài giây sau vẫn không thấy Văn lão cất lời liền đoán ra được một vài khả năng, có lẽ Văn lão không ở quanh đây hoặc không thể lên tiếng trong nơi này.
Triệu Lung Linh và Mục Phá Thương quan sát xung quanh. Đầu tiên, trong lòng họ cảm thấy rất bất ngờ lẫn kinh diễm khi biết bản thân đang đứng ở trên không trung, khắp nơi đều có mây trôi, gió thoảng, trông rất huyền diệu. Nhưng không lâu sau thì họ cũng biết bản thân mình đang trong tình thế nào, họ nhanh chóng dẹp đi sự nhìn ngắm, tập trung đến trước tấm bia lớn mà làm theo lời căn dặn của Văn lão, ngồi xuống, thả lỏng tinh thần để được Thạch Tưởng Giới mang ý thức tiến vào bên trong, học tập công pháp vì họ chỉ có duy nhất bảy ngày thời gian. Còn việc Nam Phong đã không còn đeo mặt nạ, lộ ra gương mặt khá bình đạm, họ đều không quan tâm.
Nam Phong và Trân Trân cũng tương tự, nhanh chóng tiến đến phạm vi nhất định gần Thạch Tưởng Giới, ngồi xuống nhập định.
Bảy ngày cho cả việc học kiến thức lẫn thực hành, đây là điều dường như người bình thường không có khả năng làm được. Phải thật sự tận dụng từng phút từng giây.
Trên không trung bao trùm ở bên trên, một vị cường giả của Tiêu Thiên Tông cũng đang âm thầm quan sát từng hành động của bốn người Nam Phong.
“Rất nhanh đã hiểu được vấn đề, nhận ra Thạch Tưởng Giới, sau đó tự giác tiến hành kiểm nghiệm khả năng lĩnh ngộ. Tâm tính như vậy là khá tốt, không quá mù mờ với quan cảnh xunh quanh mà quên đi nhiệm vụ chính bản thân cần làm, hẳn là những đứa trẻ có sự khắc khổ, nghiêm túc”.
“Hmh?!”
Bất chợt, bốn người Nam Phong đã lập tức mất đi một, chỉ còn lại ba người là Triệu Lung Linh, Mục Phá Thương và Trân Trân. Còn Nam Phong thì bất ngờ bị trục xuất ra bên ngoài không phận của Thạch Tưởng Giới, được Văn lão nhanh mắt chột lấy để hắn không rơi xuống đất mà tan xương, nát thịt.
Sự tình này xảy ra không khỏi khiến Văn lão, vị ẩn giả kia và ngay cả đương sự Nam Phong đều khó hiểu.
Văn lão liền nhăn mày, hỏi Nam Phong.
- Tại sao ngươi lại ra ngoài rồi, chẳng lẽ đã chọc phá điều gì nên mới bị đuổi?
Nam Phong lập tức nghiêm mặt, thành thật nói.
- Văn lão tiền bối, ta chỉ là làm theo chỉ dẫn của người, cùng Trân Trân ngồi xuống trước Thạch Tưởng Giới, sau đó thì đột nhiên ta bị mang ra đây. Ta thật không làm điều bậy bạ gì cả.
Lúc này, vị ẩn giả không rõ mặt mũi kia cũng nhận được tin báo từ người quản lý khu vực bên trong Thạch Tường Giới. Lão thở dài nói với Văn lão.
- Người bên trong giải nghĩa rằng, Thạch Tưởng Giới đã không có phản ứng với tiểu tử này, nghĩa là nó không có công pháp, bí tịch nào phù hợp với một người như hắn. Ngươi hãy gửi trả hắn về với quê hương của hắn đi. Thạch Tưởng Giới ẩn chứa vô vàng công pháp đủ loại từ thấp đến cao, ngay cả Đế cấp hay Dị Thể cũng đều có hết ở bên trong, vậy mà lại có chuyện không có nỗi một công pháp phù hợp cho một tiểu tử ư? Hừ, nếu có, vậy hắn tất phải là phế vật trời sinh, ngay cả Thạch Tưởng Giới cũng bó tay hết cách.
- Mau đưa hắn đi đi, Tiêu Thiên Tông không nên có một kẻ như hắn đặt bàn chân bước đi vào.
Lời này của vị ẩn giả vừa ra, Nam Phong lập tức bị sốc nặng, thoáng chốc rơi vào trầm lặng.
Văn lão cũng tràn đầy khó tin với những gì nghe được vì với lão, đây tuyệt đối là chuyện không thể nào.
Lão là người tìm ra Nam Phong, là người từng đối thoại trực tiếp với hắn, và cũng là người quan sát hắn lâu nhất. Lão tin tưởng hắn nhất định phải là một người có năng lực, đầu óc tốt mới chuẩn xác.
Ngày hôm đó, hắn đưa ra chiếc áo giáp, yêu cầu lão kiểm tra nhằm dò hỏi xem là do cấp bậc nào gây ra vết chém sắc nhọn trên áo giáp. Đừng tưởng là lão không biết dụng ý thật sự của hắn. Lấy căn nguyên hắn đến từ nơi thấp bé, kiến thức hạn hẹp, cộng với đó là vụ lùm xùm ở Mao gia, giải quyết Vân gia tại thành Trì Nam giùm hắn, cái đó rõ ràng như là chính hắn muốn nói với lão rằng “tiền bối, ta đã lỡ tay giết chết một tên con cháu của gia tộc có thế lực, tiện tay chém nát cái bảo giáp hắn mặc trên người, nhưng vì ta chưa đối chiến với Linh Nhân cảnh nhiều nên cũng không biết sức mạnh của ta như thế nào. Tiền bối có thể cho ta biết sức mạnh ta ghi dấu trên chiếc áo giáp này tương đương với cấp bậc gì không?”.
Một người vừa mới tiến hóa lần đầu tiên, cũng chính là đạt tu vi Linh Nhân cảnh không ngờ lại có sức mạnh phá hủy một bảo giáp có khả năng loại bỏ mọi sự tấn công thuộc vào phạm trù Linh Nhân cảnh. Đây tuyệt đối là sức mạnh chỉ có thể được sở hữu bởi những loại thể chất tối thượng như Thiên Thể, Thánh Thể, là thiên tài tuyệt thế vạn năm có một. Chứ làm sao lại là phế vật trời sinh đến mức phải bó tay được.
Ngu ngốc! Cái sai khẳng định là do Thạch Tưởng Giới thiếu kiến thức vì dẫu sao thì nó được tạo dựng bởi con người, mà kiến thức thì mênh mông, con người làm sao có thể biết hết được. Hoặc cũng có thể là do một khả năng khác.
“Không lẽ chỉ vì một cái mị cốt hoàn mỹ mà các ngươi lại chơi trò này? Một lũ ngu xuẩn”.
“Nếu đã không thành công cách này, vậy ta đành đem hắn về chỗ ta”.
Văn lão tỏ vẻ tiếc nuối trên gương mặt, cúi người với khoảng không.
- Vâng, vãn bối sẽ mang tiểu tử này đi ngay. Nhờ tiền bối chăm sóc ba mầm móng vẫn còn bên trong giúp vãn bối.
- Đó là phận sự của ta.
Giọng mơ hồ nhàn nhạt đáp.
Văn lão liền quay người, ném Nam Phong trở lại ngôi nhà nhỏ, từ từ hướng về cổng kết nối giữa Tiêu Thiên Tông với bên ngoài mà đi.