Chưởng Khống Tu Chân
Phí Nhật Long đứng thêm một lát để trấn tĩnh lại tinh thần. Sau đó, hắn vội lấy ra truyền âm phù, báo cáo chuyện này với Tông chủ.
Bên kia, Tiêu Vấn nghe được hết thảy sự tình thì không khỏi thở dài, lẩm bẩm.
- Đã nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa quên được hình bóng đó sao?
Sau đó, hắn bảo Phí Nhật Long.
- Năng lực của nàng, ta hoàn toàn yên tâm. Ngươi mau đi đến Thạch Tưởng Giới dùng Thánh Kính ngày trước ta đưa kiểm tra thử, trên người ba đứa trẻ kia có tồn đọng dấu ấn lạ thường nào hay không. Hắn không dám lưu lại dị vật hay hoạt động bất thường trong tông vì trận pháp phòng vệ có thể phát hiện, nhưng nếu hắn đạt cấp bậc như ta thì có thể để lại dấu ấn trên cơ thể của ba đứa trẻ, rồi thông qua dấu ấn đó, hắn sẽ quan sát được tất cả những gì ba đứa trẻ đó quan sát.
- Rồi, rồi, ta đi ngay đây thưa Tông chủ đại nhân.
Phí Nhật Long lại vác khuôn mặt đưa đám rời đi, quay trở lại không gian của Tiêu Thiên Tông.
Thế nhưng khi đến Thạch Tưởng Giới, hắn chỉ nhìn thấy hai đứa trẻ thì liền quái lạ, hỏi ngay vị ẩn giả, cũng là người gác cổng của Thạch Tưởng Giới.
- Ủa, Tông chủ nói có ba đứa, sao trong đây còn có hai đứa vậy? Một đứa nữa ở chỗ nào?
Vị ẩn giả chỉ biết lắc đầu, nói.
- Mong Ngũ trưởng lão thứ lỗi, ta không thể nói, nhưng là người ở bên trên.
- Người bên trên?
- Vâng.
Nghe vậy, Phí Nhật Long không khỏi giật mạnh mình trong lòng.
“Hôm nay là ngày quái gì vậy nhỉ. Hết Đại trưởng lão rất ít khi lo chuyện bao đồng trong Tông bỗng xuất hiện cứu mạng một tiểu tử, giờ ngay cả Thái Thượng trưởng lão cũng xuất đầu, âm thầm lấy đi được một đứa trẻ?”
“Biến, có biến chắc rồi, tương lai nhất định có biến à nhoa”.
Suy đoán như vậy, Phí Nhật Long cũng không chần chừ gì nữa, dùng Thánh Kính lấy ra từ giới nhẫn, chíu lên người Triệu Lung Linh và Mục Phá Thương đang ngồi trước Thạch Tưởng Giới, dò xét điểm kỳ dị.
Sau vài lần dò xét nhưng không hề phát hiện ra điểm bất thường, hắn tiếp tục báo cáo với Tiêu Vấn.
- Bọn chúng không có gì nhé, nhưng một đứa trẻ đã bị Thái Thượng trưởng lão trên cao mang đi rồi.
Tiêu Vấn lập tức nhướng mày.
- Là thật?
- Hoàn toàn là sự thật đấy Tông chủ à, ta cũng đang vô cùng bất ngờ đây này.
Tiêu Vấn không khỏi suy tư sâu. Một lúc sau thì nói.
- Ngươi về được rồi.
- Ôí giời ơi, ta chờ câu này từ nãy đến giờ đấy. Cảm ơn Tông chủ đại nhân nhá, ta đi đây, he he he he.
Phí Nhật Long nghe thế liền mừng rỡ cười khoái chí, cất bước tung bay nhanh về Đào Tuyên Dung của hắn.
Ở bên nơi kia, Tiêu Vấn thì thào.
- Xem ra, ta phải đích thân quay về Tiêu Thiên Tông một chuyến rồi.
Lúc này, tại Hàn Vụ Băng Linh Sơn của Tiêu Thiên Tông, ngọn núi lơ lửng trên không trung với hàn khí hóa thành mây vụ bảo phủ xung quanh, là nơi cư ngụ uy nghiêm của Đại trưởng lão Lãm Nguyệt Sương.
Lãm Nguyệt Sương mang ngôi nhà nhỏ đã sắp mục nát về đến núi thì lập tức lôi Nam Phong ra ngoài, ném qua một bên, tiện tay hủy đi ngôi nhà nhỏ. Sau đó nàng quay trở về đỉnh núi, tiếp tục tiềm tu.
- Sư tôn!
Lệ Thiển Á, đệ tử duy nhất của nàng đang tu luyện khẽ mở mắt ra vô tình thấy nàng liền kêu lên, nhưng nàng lại không đói hoài đến, vẫn đạp không mà đi khiến Lệ Thiển Á cảm thấy vô cùng sầu muộn vì kể từ khi bản thân được nàng thu nhận làm đệ tử, truyền dạy công pháp khó lường cho đến nay, Lệ Thiển Á chưa từng có thêm được một lần nói chuyện với nàng.
Lệ Thiển Á tủi thân nhìn quanh, bỗng thấy Nam Phong nằm trên đất ở phía trước, xung quanh đều là hàn khí nhưng không hề tác động gì đến hắn thì lấy làm lạ. Đoán biết được người là do sư tôn mang đến nên Lệ Thiển Á tò mò đi đến xem, tự hỏi phải chăng hắn cũng như mình, được sư tôn thu nhận làm đệ tử.
Bất qua, sư tôn là Huyền Âm Chỉ Thể, nàng cũng là Huyền Âm Chi Thể nên mới được sư tôn thu nhận, còn nam nhân trước mặt này có cái gì? Hình như nam giới không thể có Huyền Âm Chi Thể à nha.
Thế nhưng Lệ Thiển Á vừa đi được vài ba bước chân thì đã bị một âm thanh cực kỳ nghiêm khắc vang lên trong đầu khiển trách.
- Không nên lo chuyện bao đồng, tiếp tục tu luyện, chuẩn bị cho kỳ hội nửa năm sắp tới.
Mặt Lệ Thiển Á liền ỉu xỉu, mếu máo đáp.
- Vâng, thưa sư tôn.
Nàng lại quay về trở cũ, tiếp tục tu luyện.
Bốn ngày trôi qua nhanh, Nam Phong cuối cùng cũng tỉnh dậy. Đầu óc hắn có chút cảm giác đau nhức nhưng căn bản là vẫn tốt, lại còn có thêm một kho tàng kiến thức hết sức trân quý do Văn lão lưu lại trong đầu, đây là điều vô cùng tuyệt vời đối với hắn.
Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy một bóng người. Lệ Thiển Á xinh đẹp với nét thanh khiết, chưa nhiễm bụi trần ngồi tu luyện ngay phía trước cách hắn không xa, hắn cũng không hề nhìn thấy. Hắn chỉ thấy bản thân đã không còn ở bên trong pháp bảo của Văn lão, chung quanh là mây khói mờ nhạt, đất đá, cây cỏ bủa vây mọi hướng, và một ngọn núi hùng vĩ đâm thẳng lên cao ít nhất 300, 400 thước ở sau lưng.
Hắn suy tư.
“Là Văn lão đưa ta đến đây?”
Đúng lúc này, hắn đang định hỏi vào không trung để xem thử Văn lão có bên cạnh hay không thì đột nhiên một âm thanh rất thanh lạnh bỗng vang lên trong tai hắn.
- Bây giờ, ngươi sẽ là đồ nhi thứ hai của ta.
Nam Phong nghe vậy thì khá giật mình. Sau đó, hắn nhanh chóng dựa vào tình hình trước mắt, nói mà cũng là hỏi với âm thanh thanh lạnh.
- Xin lỗi tiền bối, người có thể cho ta biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Tại sao ta lại ở đây? Còn Văn lão đã đi đâu rồi?
Lãm Nguyệt Sương nhanh chóng đáp lời.
- Ngươi bị kẻ không tốt lợi dụng. Hắn muốn dò xét nội tông của ta, chính xác là những vùng cấm địa mà chỉ có những đệ tử thật sự tài giỏi, trung tâm với bổn tông mới có thể tiến vào. Cho nên hắn dùng cách lưu lại một tia sức mạnh trên người mầm móng đem về từ bên ngoài, hy vọng mầm móng này sẽ trở thành đệ tử chính thức của bổn tông, được bước vào những vùng cấm địa, nhờ đó, hắn sẽ thông qua tia sức mạnh kia để thấy được những gì bên trong cấm địa.
- Ngươi là một mầm móng nằm trong tình huống như vậy. “Văn lão” ngươi vừa gọi, hắn đúng là Sứ giả chuyên đi tìm nhân tài về cho bổn tông, nhưng hắn đã bị kẻ không tốt kia giết chết, rồi điều kiển cho đến khi đưa người đến đây và bị bại lộ, trả lại cái xác cho bổn tông.
Nam Phong nghe vậy thì hoàn toàn bị chấn kinh, trong đầu không ngừng hiện ra vô số suy nghĩ liên tục, nhưng nhanh chóng được hắn kiềm chế lại.
Hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra, giữ vững tinh thần, hỏi.
- Tiền bối, vậy là ta vẫn đang còn ở trong Tiêu Thiên Tông?
- Phải.
- Cơ thể của ta vẫn bình thường, không trúng tia sức mạnh kỳ lạ như tiền bối đã nói?
- Ưmh, chứ nếu không, ngươi cũng đã không còn được đứng ở đây.
Nam Phong lưu ý điểm này. Bất ngờ trong đầu hắn bất chợt xuất hiện hình ảnh của Trân Trân, khiến hắn không che giấu được sự khẩn trương, hỏi.
- Tiền bối, ba người đến đây cùng ta đã thế nào rồi?
Lãm Nguyệt Sương hiểu hắn đang muốn hỏi gì, giọng điệu nàng vẫn đầy thanh lạnh, nói.
- Muốn hỏi nữ nhân của ngươi ư, ta khuyên ngươi nên từ bỏ đi. Nàng ta có mị cốt hoàn mỹ, sớm đã bị Thái Thượng trưởng lão mang đi rồi, đời này ngươi cũng đừng hòng gặp lại nàng. Bất quá, nếu trở thành đệ tử của ta, ngươi có một chút cơ hội.
Nghe được lời này, Nam Phong không khỏi…!!!
Hắn, bây giờ xem ra cũng chỉ còn có thể tận lực nén lại sự tức giận đang bùng phát trong lòng một cách thật chặt, vô cùng chặt để nó không thoát ra ngoài, làm lộ ra cái ý định đầy dữ tợn của hắn.
Hắn cố tìm về sự bình tĩnh, tỏ vẻ như chuyện vừa nghe không quá quan trọng, chuyển chủ nhưng cũng là đúng chủ đề.
- Tiền bối, Thạch Tưởng Giới đã phủ nhận ta, xem ta là phế vật. Ta thấy, bản thân mình không có điểm gì xứng đáng để làm đệ tử của tiền bối.
Lãm Nguyệt Sương nghe vậy thì lập tức nhíu mày xinh.
- Ý là, ngươi muốn từ chối việc trở thành đệ tử của ta?
Nam Phong đầy dứt khoát gật đầu.
- Vâng, xin lỗi tiền bối.
Nghe rõ câu trả lời như vậy, nhưng Lãnh Nguyệt Sương lại không hề có biểu cảm gì đáng chú ý. Nàng vẫn duy trì giọng điệu thanh lạnh, nói.
- Đây là tùy ngươi. Nhưng ta muốn cho ngươi hiểu rõ hai điều này để ngươi còn kịp thời suy nghĩ lại, nên lựa chọn quyết định đáng được lựa chọn.
- Thứ nhất. Để đạt đến cấp bậc cường giả như ta, ai cũng đều hội tụ vể đầy đủ ba yếu tố, thể chất kinh thiên, khả năng lĩnh ngộ phi thường, và vận số tốt hay cũng có thể gọi là may mắn trên con đường tu luyện. Thiếu một trong ba yếu tố này, vậy chỉ là những cái xác đã nằm gục ở phía sau lưng, bị chúng ta vô tình dẫm đạp bước qua.
- Ngươi, theo ta cảm nhận thấy thì có lẽ cũng có đầy đủ ba yếu tố đó. Thể chất kỳ lạ mà cũng có thể nói là độc nhất trên đời, không nói đến việc nó có khả năng cải tạo thể chất của nữ giới thông qua việc giao hợp nam nữ, chỉ nói đến việc nó giúp ngươi che giấu cái “chất” của sức mạnh, ngay cả những bậc cường giả đỉnh cao như ta cũng không thể xem thấu đã cho thấy được sự phi phàm của nó. Khả năng lĩnh ngộ của ngươi, ta tuy không rõ nhưng nhìn cách ngươi thích nghi nhanh chóng với hoàn cảnh xung quanh, đối thoại với ta, và cả cái cách ngươi kiềm nén cơn tức giận đang gầm thét trong lòng khi biết tin nữ nhân của mình đã bị người mang đi, cướp mất, ta tin rằng sự lĩnh ngộ của ngươi sẽ không thua kém bất kỳ một ai. Cuối cùng, vận số là thứ thể hiện rõ nhất khi ngươi đang còn đứng ở đây. Nếu ngươi không bị Thạch Tưởng Giới đưa ra ngoài bằng một cách không ai ngờ đến, cũng nhờ đó ta mới chú ý đế ngươi và cưu mang về khi ngươi gặp nguy, thì ngươi đã chết hoặc nhẹ nhất là trở thành một kẻ ngốc dưới cái nhìn của Thái Thượng trường lão, cường giả đã đạt đến cấp bậc được xem là đại năng, Thánh Cảnh, vì họ không muốn người bên cạnh họ có ô danh với một người như ngươi. Vận số do ông trời sắp đặt dường như đang giúp ngươi.
- Bất quá, ngươi có biết tại sao ta lại nói “cả đời này ngươi đừng hòng gặp lại nàng” không?
Có được kiến thức do Văn lão truyền thụ, Nam Phong biết rất rõ lý do tại sao, nhưng tốt nhất là hắn nên giấu kín chuyện này.
- Xin tiền bối giúp ta giải đáp.
Lãm Nguyệt Sương vẫn thanh lạnh lời nói, giải thích.
- Đó là vì thời gian sẽ không chờ đợi ngươi. Dù ngươi có sở hữu ba yếu tố đó thuộc vào dạng kinh người, là đứng đầu thế gian như các bậc cổ nhân kinh hãi thiên địa thì thời gian thực hiện quá trình cơ thể hấp thụ khí, chuyển hóa khí, dự trữ sức mạnh vào tế bào cho đến khi đầy toàn bộ mọi ngóc ngách cơ thể, và đột phá ngay tức khắc là không hề thay đổi mấy so với người khác, ý là những người có thể chất tốt gần bằng hoặc tương đương với ngươi. Vì mọi thể chất trên đời đều luôn có ngưỡng giới hạn tốc độ đột phá gọi là tu vi, vượt qua ngưỡng đó là điều không thể, cũng tức là thể chất đó không bao giờ tồn tại. Thần Thể là thể chất cao nhất từ thời sơ khai cho đến nay, nhưng dù vậy, Thần Thể muốn từ tu vi Linh Nhân cảnh đạt đến bậc đại năng Thánh Cảnh, cũng cần phải mất ít nhất 1000 năm nỗ lực và may mắn. Cho nên cứ cho là ngươi có Thần Thể đi, nhưng mà 1000 năm biến cố trôi qua, ngươi như thế nào thì không quan trọng, quan trọng là nữ nhân của ngươi đã đi đâu rồi, thuộc về người khác, hay là… đã biến mất?
Bàn tay của Nam Phong liền siết chặt lại.
Lãm Nguyệt Sương vẫn không ngừng, nói.
- Trắng ra, mị cốt vốn cũng chẳng có gì lợi hại ngoài vẻ bề ngoài hấp dẫn, lôi cuốn, tỏa ra một loại khí chất khiến nam giới nhìn thấy đều thèm khát phải được chiếm hữu, nhưng nếu chênh lệch sức mạnh hoặc tu vi quá lớn giữa người sở hữu và người nhìn, vậy thì cũng vô dụng, không thể câu dẫn được cường giả. Mị cốt được cường giả nhất mực mang về, nhất là những cường giả thông thái thì chỉ có hai lý do chính yếu. Một, với cường giả là nữ giới thì muốn đoạt xá để sống lại một đời thanh xuân. Hai, trong một vài quyển bí thư từ thời cổ có ghi chép, mị cốt có thể được dùng để hoàn thiện một loại pháp bảo, hoặc tà công, hoặc đan dược, hoặc còn nhiều thứ kỳ lạ hơn nữa. Nhưng trước tiên nhất, họ đều phải bồi dưỡng mị cốt đạt đến một cấp bậc tu vi nhất định mới đem ra dùng, là đoạt xá chuyển sinh hoặc trở thành nguyên liệu, còn may mắn nhất là trở thành đồ chơi của nam giới.
Bàn tay Nam Phong đã rỉ xuống vài giọt máu.
- Điều thứ hai. Ta chỉ còn kém một chút nữa, muộn nhất là 10 năm sẽ đặt bước chân đến cảnh giới Thánh Cảnh, trở thành đại năng. Bái ta làm sư, ta có thể giúp ngươi đoạt lại nàng trước khi mọi thứ quá muộn. Nên là, ngươi hãy suy nghĩ lại.
Nam Phong không cần suy nghĩ thêm, lập tức lắc đầu.
- Vẫn là xin lỗi tiền bối, ta không thể. Ta đúng là có tức giận tột độ ở trong người, nhưng ta không ngu, không phải một kẻ không biết suy nghĩ. Một Linh Nhân cảnh như ta thì há nào có sức phản kháng với sự khủng bố của một đại năng Thánh Cảnh? Huống hồ, dù tiền bối có đột phá đến Thánh Cảnh thì vẫn chỉ là một người vừa mới đột phá, sẽ rất khó để tiền bối chống lại được sức mạnh của một Thánh Cảnh đã lâu năm. Tiền bối cũng không phải lúc nào cũng ở bên cạnh ta, bảo vệ ta. Vậy nên, chấm dứt sớm, buông bỏ ngay từ đầu là điều ta lựa chọn để ta có được một cuộc sống vui vẻ trong tương lai, tiền bối cũng không bị quấn vào vòng vây tranh chấp, có thêm phiền hà.
- Tiền bối, nếu người thật sự muốn cứu ta, vậy hãy để ta rời khỏi Tiêu Thiên Tông, tự do tự tại bên ngoài mới là điều ta muốn và thật lòng cảm kích người.
Lãm Nguyệt Sương nghe vậy thì cảm thấy bất ngờ và vô cùng thất vọng. Nàng trở nên lạnh lẽo âm giọng, nói.
- Xem ra ta đã phạm phải một sai lầm lớn nhất trong cuộc đời, đó là cứu ngươi, một kẻ không đáng được sống.
- Cút đi, từ đâu trở về đó. Từ nay nếu để ta nhìn thấy, ngươi phải chết!
Dứt lời, Lãm Nguyệt Sương liền ném Nam Phong vào vòng xoáy truyền tống ẩn trong rậm cây, đây là truyền tống trận thoát hiểm, trực tiếp đưa Nam Phong rời khỏi giới phận của Tiêu Thiên Tông, xuất hiện ở một vùng đất hoang vu cách đó rất xa, mà dùng vận tốc bay của Văn lão muốn quay trở về cũng phải mất mười ngày tròn.
Nam Phong đưa mắt nhìn xung quanh, đích thị là một hoang mạc nhỏ không bóng người, không ngọn cây, cọng cỏ. Trong lòng hắn mới thể hiện sự lạnh lùng.