Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Cao Húc bưng chén máu lộc ngự tứ, mặt không biểu tình uống hết, liếc mắt nhìn Kỷ Uyển Thanh, liền đứng dậy rời đi.
Xương Bình Đế sẽ không bạc đãi các con trai của chính mình và tôn thất hoàng gia, dù gì mọi người đều họ Cao, ai không biết ai?
Tôn Tiến Trung sớm sai người chuẩn bị cung nữ tuổi trẻ sạch sẽ và cung thất gần đây, tôn thất hoàng gia uống máu lộc xong, tự nhiên đi qua hưởng dụng.
Cao Húc mới vừa bước ra cửa điện, liền có tiểu thái giám ân cần tiến lên: “Điện hạ, mời theo nô tài.”
“Không cần.”
Hắn nhàn nhạt ném một câu, trực tiếp xuống bậc thang đi ra bên ngoài.
Tiểu thái giám cũng không để bụng, dù sao Thái Tử điện hạ ở Thanh Hòa Cư nằm trong Tụ Vân Cung, không muốn nghỉ nơi khác cũng là chuyện thường, chỉ khom người cung tiễn.
Ra phạm vi Thính Vũ Trúc, trước khi bước lên kiệu, Cao Húc hơi ngừng chân, nghiêng đầu nhìn Trương Đức Hải vẻ mặt gấp gáp: “Ngươi lập tức sai người truyền tin Thái tử phi, nói cô nhắn nàng trở về.”
Giọng hắn đã có chút khàn khàn.
Trương Đức Hải vội vàng ứng, cũng không rảnh tỉ mỉ bố trí hạ nhân, chỉ vội vàng lần nữa hạ tử lệnh, cần thiết mau chóng truyền lời cho Thái tử phi.
Thiệt hại nhân thủ có thể bố trí lại, chủ tử rõ ràng không có ý sủng hạnh nữ tử khác, bên phía Thái tử phi không thể trì hoãn.
Cao Húc bước lên kiệu, thái giám mạnh mẽ nhanh chóng nâng lên, bằng tốc độ nhanh nhất về Thanh Hòa Cư.
Mật độ kiến trúc trong Tụ Vân Cung cực thấp, tuy Thính Vũ Trúc ở bên trái Hà Phong Quán, mà Thanh Hòa Cư ở bên phải Hà Phong Quán, nhưng trên thực tế khoảng cách cũng không gần.
Đi được một nửa lộ trình, trong kiệu liền truyền ra tiếng Cao Húc ám trầm: “Trương Đức Hải, đi qua nhà thủy tạ bên hồ, ngươi trước sai người chuẩn bị nước lạnh.”
Cao thị nam tử quả nhiên vạn phần mẫn cảm với máu lộc, hắn đã cảm thấy cả người nhiệt huyết sôi trào, nơi nào đó cứng rắn như thiết, dục niệm mấy lần dâng trào, đã không thể đè nén.
Hắn cần nước lạnh, không thể lại chờ.
Từ Thái Tổ tới nay, trong nhận tri của Cao gia nam tử, một khi uống máu lộc, cho dù người có ý chí kiên định cỡ nào cũng không thể ức chế, cần thông qua đôn luân thư giải.
Chẳng qua, định luận này đã từng thất bại trên người Cao Húc.
Sáu năm trước, cũng là Xương Bình Đế ngay tại chỗ ban máu lộc, hắn không thể không uống. Khi đó Cao Húc vừa mới mười bốn, đã đến tuổi được dạy dỗ chuyện phòng the, cũng là vừa khéo đến nhanh hơn mấy ngày thôi.
Khi đó Hoàng hậu cầm giữ cung vụ đã nhiều năm, Đông Cung cánh chim chưa lớn, bà linh cơ vừa động, thế nhưng dùng một thủ đoạn cực kỳ ghê tởm.
Gương mặt cung nữ đến dạy Thái Tử chuyện phòng the có bảy tám phần tương tự nguyên hậu.
Cao Húc vốn có nghi ngờ trong lòng, thấy cung nữ kia cúi đầu tiến lên, muốn hầu hạ chủ tử cởi áo, tuy hắn nhiệt huyết sôi trào khó tự khống chế, nhưng vẫn lui nửa bước tránh đi, khẽ quát một tiếng, lệnh đối phương ngẩng đầu.
Cung nữ lãnh nhiệm vụ này đã biết bản thân hẳn phải chết, lập tức cắn răng, cũng không ngẩng đầu nói chuyện, chỉ làm theo Hoàng hậu phân phó, quấn lên trêu chọc Thái Tử.
Nhưng Cao Húc lại không chịu, hắn trước một bước bóp chặt cằm đối phương, cưỡng bách nàng ngẩng đầu.
Góc độ này, vừa khéo lại làm cung nữ càng giống nguyên hậu.
Trong lòng Cao Húc, hình tượng mẫu hậu hắn là không thể xâm phạm, càng miễn bàn cùng hoan hảo với nữ tử giống bà ấy, hắn lập tức giận cực.
Hắn vốn dĩ sắp bùng nổ dục vọng, hai mắt đỏ đậm, phát hiện tâm tư xấu xa của Hoàng hậu, trước mắt lại là khuôn mặt rất giống mẫu thân, đầu óc ‘ong’ một tiếng, hắn một chân đá vào lồng ngực cung nữ, nàng bay lên đập vào cột điện, sống chết chưa biết.
Mẫu hậu bị khinh nhờn, Cao Húc chán ghét đến cực điểm, sau lần đó hắn không thích cung nữ đến gần, hơn nữa lúc ấy cũng là sai người chuẩn bị nước đá, cứng rắn chịu đựng.
Hắn xem như tự mình chứng minh, nếu Cao gia nam tử muốn cứng rắn chống chọi, cũng không phải chịu đựng không được, tuy rằng cực kỳ gian nan.
Đúng vậy, Cao Húc tính toán, nếu thê tử không tới kịp, hắn sẽ cứng rắn chịu đựng giống năm đó.
Trước kia hắn cực kỳ bài xích nữ tử đến gần, hiện giờ cũng thế, chỉ có Kỷ Uyển Thanh là một trường hợp đặc biệt mà thôi.
Hắn không nghĩ tới sẽ sủng hạnh nữ tử khác.
Trương Đức Hải nhanh chóng chỉ huy kiệu, thực mau liền tới mấy nhà thuỷ tạ bên hồ, hắn chọn nhà gần nhất, phân phó dừng kiệu: “Điện hạ, đã tới rồi.”
Tay Cao Húc nắm chặt thành quyền, rất nhỏ “răng rắc” tiếng vang, cơ bắp cả người căng thẳng. Định lực của hắn hơn người, khi bước xuống kiệu, động tác chậm hơn ngày thường nhưng nhìn vẫn có vẻ trấn định như cũ.
Trương Đức Hải thực hiểu chủ tử, thấy thế liền biết không tốt, hắn vội liên thanh thúc giục thái giám đi tiếp ứng những người được phân phó lấy thùng nước tắm, lại nhanh chóng sai người đi lấy nước hồ.
“Điện hạ, nô tài hầu hạ ngài đi vào.” Hắn tiến lên muốn nâng chủ tử.
Cao Húc lại giơ tay ngừng, hắn quét mắt nhà thuỷ tạ lớn nhất này, lại chỉ chỉ phía sau: “Đi chỗ nhỏ nhất bên trái.”
Không phải mỗi người đều thích uống máu tươi, khi Hoàng đế ngự tứ máu lộc, Trần Vương lại vừa vặn rời tiệc chưa về, lúc ấy Cao Húc liền phát hiện có dị thường.
Hắn không thể không uống, cũng bởi vậy đoán có lẽ Kỷ Uyển Thanh sẽ bị ngăn trở, không thể kịp thời tới.
Đối phương tất nhiên có mưu tính khác, chỉ là Cao Húc lại cần thiết tìm một chỗ nghỉ chân, hắn quét mắt mấy nhà thuỷ tạ, chọn nhà cũ nát nhất, nhỏ hẹp nhất.
Đoàn người vội vàng đi qua nơi đó.
Nhà thuỷ tạ này quả nhiên rất nhỏ, chỉ có ba gian. Hơn nữa thời gian dài không có quý nhân đặt chân, hoa cỏ quanh nhà thủy tạ ít được tu bổ, có chút hỗn độn, sinh trưởng tươi tốt vây quanh phòng ốc, có mấy cành dây leo thậm chí giăng đầy vách tường.
Trương Đức Hải đẩy ra cửa nhà thuỷ tạ, đỡ chủ tử vào phòng trong.
Trong phòng rõ ràng không được quét tước thường xuyên, gia cụ và bài trí đơn giản đã dính một tầng bụi bặm. Nhưng mấy thứ này cũng không quan trọng, Cao Húc vừa vào cửa, quét mắt một vòng trong phòng, trước tiên sai người kiểm tra mọi ngóc ngách.
Đây là cần thiết, Trương Đức Hải dùng khăn lau sạch sẽ bụi đất trên giường, đỡ chủ tử ngồi xuống, hắn lập tức lãnh người kiểm tra.
Qua nửa chén trà nhỏ, bên ngoài người lấy thùng tắm và mang nước trở lại, kiểm tra vẫn chưa phát hiện khác thường, hắn bẩm báo chủ tử, lưu hai người ở trong phòng hầu hạ, lập tức vội vàng ra cửa.
Nhà thuỷ tạ bên cạnh hồ, lấy nước không khó, một thùng lại một thùng nước lạnh thực mau được nâng vào, rót vào thùng tắm đầy bảy tám phần.
“Điện hạ, xong rồi.”
Thời gian một chén trà nhỏ, công hiệu của máu lộc toàn diện bùng nổ, Cao Húc dựa nghiêng trên giường, mày kiếm nhíu chặt, sắc mặt ửng hồng, thân hình căng đến gắt gao, đã không thể duy trì bình tĩnh, hơi thở gấp gáp thô suyễn.
“Đều lui xuống đi, lấy băng đến đây.”
Thể diện tôn nghiêm của người địa vị cao đặc biệt quan trọng, Cao Húc không muốn cấp dưới thấy vẻ chật vật của bản thân, hắn vẫy lui người hầu hạ, mới mở một đôi mắt đỏ đậm.
Hắn đứng lên, cũng không cởi quần áo giày vớ, trực tiếp bước vào thùng tắm, ngồi xếp bằng.
Nước này là thái giám lẻn vào hồ múc lên, tuy đang là mùa hè oi bức, nhưng nước hồ vẫn khá lạnh, Cao Húc đang khô nóng khó nhịn lập tức rung lên tinh thần, đầu óc cũng thanh tỉnh một chút.
Hắn ngồi xếp bằng, mặc niệm tâm pháp lúc trước Sở Lập Tung dạy dỗ, bắt đầu hành khí đạo huyết.
Năm đó, hắn chính là dựa vào nước đá và bộ tâm pháp này mới có thể cứng rắn chịu đựng.
Thiếu một thứ cũng không được.
Hắn chuyên tâm vận hành công pháp, yên lặng đè nén huyết khí sôi trào, chống chọi dục niệm muốn bùng nổ.
Bên ngoài, Trương Đức Hải vừa tự mình canh giữ cửa phòng, vừa sai người đi lấy băng, hắn chính mắt thấy quá trình sáu năm trước chủ tử chịu đựng, đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của nước đá.
Sau đó, hắn lại sai người đi Thính Vũ Trúc tiếp ứng Kỷ Uyển Thanh.
Sáu năm trước chủ tử chịu đựng bao nhiêu gian nan không thể gạt được Trương Đức Hải, một lần may mắn qua, lần thứ hai cũng không biết được không, Thái tử phi chạy tới mới xem như ổn thỏa.
Một người lại một người được sai đi làm nhiệm vụ, lúc này nhà thuỷ tạ tính cả Trương Đức Hải chỉ còn lại bốn năm người. Chính hắn giữ cửa, lệnh vài người dư lại canh giữ các con đường chung quanh nhà thuỷ tạ, một khi phát hiện tình huống, lập tức giương giọng cảnh báo.
“Sao băng còn chưa mang tới?”
Trương Đức Hải đương nhiên biết muốn vận chyển băng sẽ chậm hơn nhiều việc lấy thùng tắm lấy nước, chỉ là giờ phút này nhu cầu cấp bách dùng băng, sống một ngày bằng một năm, hắn nôn nóng đi tới đi lui.
Cao Húc xác thật vội vàng cần dùng băng, bởi vì hắn cảm giác nước hồ đã không còn tác dụng nữa, cả người hắn khô nóng, đã không thể chuyên tâm vận hành công pháp.
Công pháp mới vừa dừng lại, dục niệm nóng rực nháy mắt thiêu đốt, hắn đột nhiên mở mắt, đang muốn phân phó Trương Đức Hải thêm nước, không nghĩ tới lại nghe thấy trong cách gian truyền ra nhẹ nhàng “cạch” một tiếng.
Hắn bỗng chốc quay đầu, một đôi con ngươi kiên quyết sắc bén nhìn chằm chằm cửa phòng cách gian.
“Đến tột cùng đây là đâu? Hà Phong Quán không phải rất gần sao?”
*****
Bên kia Liễu Cơ bị bẩn váy áo, đang vội vàng đi theo cung nữ thay bộ khác.
Nàng tới hành cung chưa đến một tháng, vẫn luôn ở trong Hà Phong Quán ra sức lấy lòng, làm bậy làm bạ với Xương Bình Đế. Phong cảnh Tụ Vân Cung mỹ lệ, đáng tiếc nàng vẫn luôn không có thời gian thưởng thức, ngoại trừ hôm nay đến Thính Vũ Trúc dự tiệc, thậm chí nàng chưa từng bước ra Hà Phong Quán một bước.
Thính Vũ Trúc là nơi đại yến triều thần, đương nhiên không có khả năng chuẩn bị váy áo mới cho người không danh không phận như nàng, bởi vậy nàng cần về thay đổi.
Cung nữ này là Phủ Nội Vụ sai tới hầu hạ Liễu Cơ, hơn nửa tháng này xem như tận tâm tận lực, đôi chủ tớ này cũng xem như thành lập bước đầu tín nhiệm, bởi vậy lúc ấy nàng không nghi ngờ có dị, theo đối phương rời đi.
Thính Vũ Trúc ở gần Hà Phong Quán, nhưng cung nữ đưa nàng rời đi lại không phải phương hướng lúc đầu, rẽ ngang rẽ dọc trong rừng cây, càng đi càng xa.
Liễu Cơ chưa từng ra hành cung, cũng chưa từng ra khỏi Hà Phong Quán, ngay từ đầu cũng không phát hiện không đúng, chỉ là lúc tới ngồi kiệu hình như cũng không xa như vậy.
Nàng có chút bực bội, cung nữ kia lại nói, tôn thất vương gia hoàng thân quốc thích uống máu lộc được an bài tại một chỗ cung thất, các nàng không tiện đi qua chỗ đó, vòng xa một chút cho thỏa đáng.
Liễu Cơ rẽ ngang rẽ dọc, đã không thể phân rõ phương hướng, nàng chỉ có thể tiếp nhận cách nói của đối phương, nhịn lại nhịn, tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ là lại đi một khoảng, nàng rốt cuộc nhịn không được, đưa mắt nhìn mọi nơi cảnh sắc xa lạ: “Nơi này không phải đường về Hà Phong Quán, ngươi đồ tiện tì, đến tột cùng muốn mang ta đi nơi nào?”
Tuy Liễu Cơ không quá thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngốc hoàn toàn, nàng nhận thấy được không thích hợp, dứt khoát dừng lại bước chân: “Mau dẫn ta trở lại, ta còn phải hầu hạ bệ hạ!”
Nàng nhớ đến Xương Bình Đế uống máu lộc, nãy giờ mất không ít thời gian, cũng không biết ông ta có tìm nữ nhân khác hầu hạ hay không, trong lòng càng thêm nôn nóng.
“Tiểu thư, đây là nhà thuỷ tạ gần Hà Phong Quán, vừa rồi nô tỳ đã nhờ tỷ muội chạy trở về lấy váy áo mang đến nhà thuỷ tạ, ngài thay đổi lại chạy trở về, miễn cho ngự tiền thất nghi.”
Ngự tiền thất nghi là một tội danh không nhẹ, lúc trước Ngũ Khánh Hòa và ma ma trong phủ từng lặp lại nói cho Liễu Cơ.
Tuy cung nữ bị quát mắng, nhưng vẻ mặt vẫn chân thành như cũ, cẩn thận giải thích rõ ràng. Mà trên đường hai người tới, nàng xác thật từng nói chuyện với mấy cung nữ khác, đối phương vội vàng rời đi.
Liễu Cơ nửa tin nửa ngờ, nhưng con đường này rất xa lạ, ngoại trừ hai người gần như không thấy người khác, nàng chỉ phải đè ép lửa giận, nhíu mày thúc giục: “Vậy mau một chút đi.”
“Dạ, tiểu thư.”
Cung nữ lập tức hành lễ ứng, nàng vừa dẫn đường, vừa giơ tay chỉ phía trước: “Tiểu thư, mặt sau nhà thuỷ tạ có con đường nhỏ, có thể ít hơn nửa lộ trình, nhưng chính là hẻo lánh hẹp hòi chút, sợ là khó đi.”
Liễu Cơ nhìn ra xa theo hướng đối phương chỉ, các nàng đang đứng ở phía bên trái nhà thuỷ tạ, nếu muốn đi cửa chính cần vòng một vòng lớn, nhưng hoa cỏ gần nhà thuỷ tạ dị thường tươi tốt, vòng này không gần, “Vậy đi đường nhỏ đi.”
Cung nữ đi đằng trước, nghe vậy khóe môi lộ ra ý cười, khoảnh khắc mất đi, nàng cung kính đáp: “Dạ, tiểu thư.”