Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Ác chiến đến nửa đêm, kết quả phát hiện đối tượng lại là sủng cơ của phụ thân, đến tột cùng là thể nghiệm như thế nào?
Đáp án khẳng định là kinh khủng.
Ngụy Vương và vưu vật kia chiến đấu hăng hái hồi lâu, cuối cùng một lần là để đối phương quỳ trên giường, hắn quỳ phía sau nàng tới. Hắn vui sướng đầm đìa, nhưng dưới thân chung quy là nữ lưu, thể lực chống đỡ hết nổi, đã sớm hôn mê.
Chẳng qua, cung nữ này cũng thật thú vị, mặc dù ý thức đã hôn mê, nhưng bản năng vẫn còn, eo liễu chậm rãi lắc lư, theo cuộn sóng phập phồng, có một phen tư vị khác.
Ngụy Vương là người nào?
Hắn là con ruột của kim thượng, tự nhiên sẽ không thương tiếc cung nữ, chọc đến hứng khởi, tự nhiên hứng thú mạnh mẽ thảo phạt.
Thật vất vả xong chuyện, lúc này Ngụy Vương đã hoàn toàn thanh tỉnh, hắn phi thường vừa lòng người này.
Một vưu vật tuyệt vời.
Hắn cảm thấy, dựa vào công phu trên giường của đối phương, chính mình có thể cho nàng một danh phận thấp chút.
Dù sao, mấy cung nữ hầu hạ hắn đều sẽ được ban cho hắn mang về phủ.
Mỹ nhân quỳ bò trên giường chỉ lộ sườn mặt, tóc đen rối tung che khuất dung nhan, Ngụy Vương ăn no đủ tâm tình cực tốt, nâng lên tay vén sợi tóc trên mặt nàng.
Sườn mặt mỹ nhân trắng nõn xinh đẹp, là một giai nhân không sai, chỉ là hình như đã từng quen biết.
Ngụy Vương tập trung nhìn vào, lại sợ tới mức tay chân nhũn ra, không quỳ trên giường nổi nữa, trượt xuống, “đông” một tiếng hung hăng ngã trên mặt đất, cũng đâm ngã bình phong bằng gỗ nam trước giường. Cái trán hắn bị đụng bầm tím, cũng hồn nhiên không biết, chỉ gắt gao nhìn thẳng “cung nữ” ngọc thể ngang dọc đầy dấu hôn mật dịch hỗn độn.
Nàng, lại là Liễu Cơ!
Ái cơ rất được Xương Bình Đế coi trọng, đã liên tục độc sủng gần một tháng, lại cùng hắn đại chiến ba trăm hiệp, bị hắn hoàn toàn đánh bại không còn manh giáp.
Ngụy Vương sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra, chỉ là không chờ hắn có phản ứng, cửa điện liền bị mở ra, một đám người ùa vào: “Điện hạ, điện hạ có sao không?”
Động tĩnh bên trong lớn như vậy, kẻ điếc cũng nghe thấy, huống chi là thái giám cung nhân chờ đợi ở bên ngoài.
E sợ cho chủ tử ra ngoài ý muốn, đương nhiên bọn họ đều vào xem mới yên tâm.
Vừa vào cửa, đập vào mắt chẳng những là Ngụy Vương cái trán bầm tím một thân chật vật, mà còn thấy rõ tình hình ‘chiến trường’ và Liễu Cơ hôn mê trên giường.
Đàn thái giám cung nhân này chẳng những có người của Ngụy Vương phủ, mà còn có người hành cung an bài lại đây hầu hạ, lập tức có tiếng thét, có kẻ giơ chân chạy ra, vội báo cho quản sự.
Không thể bịt miệng hết những người này.
Chuyện đã phát triển theo hướng không thể vãn hồi, La tổng quản Ngụy Vương phủ sợ tới mức xanh mặt, run run rẩy rẩy: “Điện hạ, hiện giờ phải làm sao?”
Hiện giờ phải làm sao?
Ngụy Vương giật mình: “Nhanh, lập tức sai người báo tin cho mẫu hậu!”
Hắn cũng sợ tới mức hai chân nhũn ra, cường tự trấn định: “Mau, nhanh hầu hạ bổn vương mặc quần áo.”
Hắn liếc mắt Liễu Cơ hôn mê chưa tỉnh, mới vừa rồi có bao nhiêu thống khoái, hiện tại liền có bao nhiêu kinh hoàng: “Cũng chà lau thân thể cho nàng, mặc quần áo vào, mau!”
Bộ dạng Liễu Cơ chật vật, nhìn là biết bị người hoàn toàn chinh phạt, nếu bị Hoàng đế thấy chẳng khác gì thêm dầu vào lửa.
Một chúng cung nhân thái giám nghe lệnh, lập tức bận việc. Ngụy Vương bò dậy, trước tiên sai người đi Diễn Liên Các.
Hắn cầu nguyện, Hoàng hậu có thể sớm chút đuổi tới.
Diễn Liên Các bên này, từ lúc cung yến tan tiệc, vẫn luôn gió êm sóng lặng.
“Ma ma, bên kia có tin tức gì không?”
Sáng nay các loại bố trí đã nhất nhất dùng tới, đến bây giờ, các nơi truyền đến tin tức đều là nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.
Chuyện thuận lợi ngoài dự đoán, Hoàng hậu vui mừng, nhưng cũng nôn nóng sầu lo, e sợ cho thất bại trong gang tấc.
“Nương nương, mới vừa rồi Hồng Đào truyền tin, nói Liễu Cơ đã đi vào, dược kia cũng đã dùng tới.” Hồng Đào trong lời Hồ ma ma nói đúng là cung nhân dẫn đường cho Liễu Cơ đến nhà thủy tạ.
Tụ Vân Cung giới hạn tiền đình hậu cung không rõ ràng, trực tiếp làm cho quyền lợi chưởng quản cung vụ của Hoàng hậu khuếch trương lớn. Bà phí chút tâm tư, sắp xếp người mình vào bên cạnh Liễu Cơ.
Lúc trước để ngừa lỡ như có chuyện gì, hiện giờ lại phát huy công dụng.
Chẳng qua, tới bước của Hồng Đào, Hoàng hậu bố trí liền tính xong rồi, tình huống sau đó trong nhà thuỷ tạ như thế nào, bà cũng không thể biết.
Việc bắt gian cũng không thích hợp Hoàng hậu tự mình ra tay, dù sao Xương Bình Đế cũng không phải kẻ ngốc, bà ra mặt bắt gian, không phải nói cho người khác biết là bà an bài sao?
Thái tử động nữ nhân của Hoàng đế tất nhiên sẽ làm Xương Bình Đế lưu lại cái gai trong lòng, nhưng người an bài Liễu Cơ lên giường của Thái tử chỉ sợ cũng không tốt hơn bao nhiêu.
Hoàng hậu sẽ không làm việc ngốc như giết địch một ngàn, tự thương hại tám trăm.
Xong việc, phụ trách “vô tình đánh vỡ” sẽ là người khác.
Đang lúc hai người nôn nóng chờ đợi, Tần Thải Lam đã trở lại.
“Sao trễ như vậy mới trở về?”
Hoàng hậu kêu con dâu tương lai đang thỉnh an đứng dậy, giống như không chút để ý hỏi: “Không phải con và Thái tử phi đi rửa mặt chải đầu sao?”
Sau khi tan tiệc, Hoàng hậu lập tức về Diễn Liên Các. Tần Thải Lam chậm hơn không ít, nàng nghe hỏi, rũ mắt cung kính nói: “Hồi nương nương, sau đó Thái tử phi lại bị làm bẩn làn váy, sửa sang lại hồi lâu, mới xem như thỏa đáng.”
Trên thực tế, Kỷ Uyển Thanh ở thiên điện hồi lâu không thấy ra, nàng chờ lâu cũng có chút mót, liền vào một phòng thay quần áo khác sửa sang lại.
Hà ma ma thấy thế hành sự tùy theo hoàn cảnh, lập tức vây quanh “Thái tử phi” khoác áo choàng ra cửa rời đi. Vừa khéo, lúc này nữ quyến dự tiệc đã đi được bảy tám phần, cũng không lộ sơ hở.
“Mới vừa rồi, Thái tử phi nương nương đã đi về Thanh Hòa Cư.”
Tần Thải Lam không chính mắt thấy Kỷ Uyển Thanh rời đi, nhưng khi nàng đáp lời lại theo bản năng xem nhẹ việc này, chỉ chọn việc khác nhất nhất hội báo.
Cho dù Hoàng hậu nói chuyện không chút để ý, nhưng nàng lại mẫn cảm trực giác, mẹ chồng tương lai thực quan tâm vấn đề này.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên bà giao cho chính mình sau khi được tứ hôn, nếu làm hỏng, chỉ sợ cuộc sống sau này không tốt.
“Cho nên, Thải Lam mới trở lại.” biểu tình Tần Thải Lam không khác gì bình thường, nhẹ giọng tự thuật, không nhanh không chậm.
Xác định Thái tử phi đã bị trì hoãn, Hoàng hậu thực vừa lòng: “Tốt lắm, con cũng mệt mỏi, về hậu điện nghỉ cho khỏe đi.”
Thái tử không thích cung nữ đến gần, Thái tử phi không thể kịp thời trở về, này xem như một tin tức tốt. Chẳng qua, không chờ Hoàng hậu vui sướng lâu lắm, liền có sét đánh giữa trời quang.
Vào đêm, một thái giám nghiêng ngả lảo đảo vọt vào: “Nương nương, nương nương việc lớn không tốt!”
“Chuyện gì?”
Người này là tổng quản Khôn Ninh Cung, tâm phúc nhất đẳng của Hoàng hậu, xưa nay ổn trọng, ông ta hoảng loạn như thế hiển nhiên là thật xảy ra chuyện lớn, “Còn không mau mau nói!”
“Xảy ra chuyện lớn rồi, nương nương!” Tổng quản thái giám nhào trên mặt đất, khóc ròng: “Ngụy Vương điện hạ uống máu lộc xong, không biết vì sao lại thu dùng Liễu Cơ.”
“Hiện giờ bệ hạ đã biết, đang nổi giận lôi đình!”
Hoàng hậu hoắc mắt đứng lên, đại kinh thất sắc: “Ngươi nói cái gì? Liễu Cơ?”
Xương Bình Đế mới vừa bước ra Thính Vũ Trúc, lập tức sai người triệu Liễu Cơ, Liễu Cơ chậm chạp không thấy bóng dáng, ông ta cực kỳ không vui, nhưng máu lộc đã khởi hiệu, ông ta chờ không kịp, chỉ phải lâm hạnh cung nữ khác.
Hưởng qua Liễu Cơ vưu vật phong tình bậc này, lại thu dùng cung nữ ngây ngô, cảm giác rõ ràng khiếm khuyết. Lần này Xương Bình Đế cũng không tận hứng, hiệu quả máu lộc vừa hết, ông ta lập tức đen mặt: “Liễu Cơ ở đâu?”
Cái này tiện tì, được chút ân sủng dám kháng chỉ không tới.
Cái gọi là sủng cơ không bằng một góc tôn nghiêm Hoàng đế, ánh mắt Xương Bình Đế lạnh băng, hiển nhiên là thật giận.
Tôn Tiến Trung vội tiến lên bẩm: “Hồi bệ hạ, sau khi tan tiệc, Liễu Cơ đã không biết đi đâu, chúng nô tài đã tìm khắp nhưng không thấy.”
Hắn nhìn quen cung đình việc dơ bẩn, lúc này đã trực giác không tốt. Liễu Cơ không danh không phận, nàng biết rõ Hoàng đế uống máu lộc, sao lại có thể biến mất không thấy?
Tôn Tiến Trung là đại tổng quản Càn Thanh cung, tâm phúc của Hoàng đế, có bao nhiêu năng lực, phụng chỉ tìm người lại còn không tìm được?
Liễu Cơ là nữ nhân của Hoàng đế, thân phận này có thể liên lụy rất lớn, nhất thời da đầu ông ta tê dại.
Cố tình sợ cái gì tới cái gì.
Không đợi Hoàng đế nói nữa, liền có một thái giám vội vàng tiến vào, Tôn Tiến Trung tập trung nhìn, thì ra là thái giám quản sự phụ trách an trí các hoàng thân.
Lập tức ông ta có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, thái giám quản sự “phanh” một tiếng quỳ xuống, dùng sức khái đầu: “Khởi bẩm bệ hạ, thiên điện Thính Vũ Trúc bên kia, không biết, không biết vì sao……”
Người ngồi ở trong phòng, họa từ bầu trời rơi xuống, đang yên đang lành lãnh một nhiệm vụ ngon ăn, lại xảy ra chuyện lớn bậc này, vẻ mặt ông ta như đưa đám: “Không biết vì sao Liễu Cơ chạy đến phòng Ngụy Vương, Ngụy Vương uống máu lộc, lại là……”
Thái giám quản sự không dám nói nữa, chỉ liều mạng dập đầu.
Nhưng, tất cả mọi người ở đây đều nghe hiểu.
Lấy Tôn Tiến Trung cầm đầu, thái giám cung nhân lập tức quỳ đầy đất, mọi người không dám ngẩng đầu, ngừng thở, ngay cả thở nhẹ cũng không dám.
Trong đại điện Hà Phong Quán To như vậy chỉ có thể nghe thấy tiếng Hoàng đế hít thở thô nặng.
Một lát tĩnh mịch qua đi, “loảng xoảng” một tiếng vang lớn, chung trà bình trà lư hương trên bàn bị hung hăng quét xuống đất.
Xương Bình Đế hoắc mắt đứng lên, giọng căm hận nói: “Hay cho một thằng nghịch tử!”
Giọng nói vừa ra, Hoàng đế thịnh nộ đi nhanh ra cửa điện, đi về phía Thính Vũ Trúc.
Liễu Cơ xuất thân kỹ nữ, đối với Xương Bình Đế, nàng chỉ là một món đồ chơi ngắn hạn.
Nhưng mặc kệ là món đồ chơi đê tiện như thế nào, nàng cũng là nữ nhân của Hoàng đế, trong lúc đang được Xương Bình Đế độc sủng, lại bị con trai ruột Ngụy Vương ngủ.
Ngủ đến triệt triệt để để, vô cùng điên cuồng.
Lúc Xương Bình Đế thịnh nộ vọt vào cung thất vừa lúc nhìn thấy Ngụy Vương vẻ mặt kinh hoàng, cùng với Liễu Cơ hôn mê nằm trên giường bên cạnh.
Hai người mặc xong quần áo rồi, chỉ là cả phòng còn hỗn loạn, hơi thở nồng đậm nào đó vứt đi không được, môi anh đào của Liễu Cơ sưng đỏ, mặt đẹp khó nén xuân tình, thực rõ ràng mới vừa bị người hung hăng tiếp đón.
Đối với nam nhân, cái gì không thể xài chung?
Một trong số đó, khẳng định có nữ nhân.
Nhưng mà, hiện tại nữ nhân của Xương Bình Đế chẳng những bị người dùng, hơn nữa người dùng lại là con trai mình, mà bản thân ông ta lại là Hoàng đế tôn sư.
Tôn nghiêm của Hoàng đế không cho phép xâm phạm, người vi phạm hẳn phải chết.
Xương Bình Đế vốn không phải người có tính tình tốt, dưới cơn thịnh nộ, nhìn chằm chằm Ngụy Vương quỳ dưới đất, mắt lộ ra hàn quang.
“Nghịch tử! Nghịch tử!” Ông ta không đợi Ngụy Vương biện giải, hung hăng đạp đối phương mấy cước.
Hoàng đế khó giải mối hận này, lập tức kêu một hộ vệ tới, “xoạc” một tiếng rút ra bội kiếm, mũi kiếm lóe hàn mang chỉ về phía Ngụy Vương: “Nghịch tử, ngươi đáng chết!”
Nói xong, ông ta hung hăng đâm thẳng tới chỗ Ngụy Vương.
Một kiếm này Xương Bình Đế nhắm ngay yết hầu Ngụy Vương, lúc này Ngụy Vương cũng không thể ngồi yên được, hắn cuống quít lui về phía sau.
“Phụt” một tiếng, kiếm sắc nhọn đâm giữa bả vai Ngụy Vương.
Hoàng đế thấy Ngụy Vương còn dám trốn, giận càng thêm giận, lập tức rút ra mũi kiếm dính máu, lại lần nữa mạnh mẽ đâm tới.
Nhưng, lúc này mặc dù Ngụy Vương không trốn, Xương Bình Đế cũng không thể đâm trúng, bởi vì Tôn Tiến Trung thấy tình thế không tốt, chạy nhanh quỳ xuống ôm chân chủ tử: “Bệ hạ, nô tài xin bệ hạ bớt giận.”
Hành động này không phải bởi vì Tôn Tiến Trung thiên hướng Ngụy Vương, không muốn hắn chết, mà là tình huống trước mắt, ông ta không thể không khuyên.
Có lẽ Hoàng đế sẽ lấy tội danh gì đó xử tử hoàng tử, nhưng nhất quyết không thể tự tay giết chết. Chính tay đâm con ruột, hành động này chắc chắn bị bêu danh trong sử sách.
Huống hồ giờ phút này Xương Bình Đế giận quá mất khôn giết Ngụy Vương, qua đi bình tĩnh trở lại, ông ta chưa chắc không hối hận.
Hoàng đế không bao giờ sai, sai chỉ có thể là nô tài bên cạnh không kịp thời khuyên can.
Tệ nhất chính là, cho dù Xương Bình Đế không hối hận, nhưng tin tức truyền ra cả triều ồ lên, ông ta không thể không đẩy ra một người chịu tội thay, giết kẻ đó để bình ổn thiên hạ.
Người chịu tội thay này không thể là nhân vật vô danh tiểu tốt nào đó, kẻ thích hợp nhất chính là Càn Thanh cung đại tổng quản Tôn Tiến Trung.
Bởi vậy, Ngụy Vương tuyệt đối không thể chết dưới kiếm của Hoàng đế.
Trong miệng Tôn Tiến Trung cầu xin, trên tay lại ra lực rất lớn, ôm chặt cả người Hoàng đế và kiếm.
“Tôn Tiến Trung, ngươi cái này cẩu nô tài, buông trẫm ra! Trẫm muốn giết thằng nghịch tử này!”
“Bệ hạ, bệ hạ xin bớt giận!”
Một phòng thái giám cung nhân sôi nổi quỳ xuống đau khổ cầu xin, trong điện hỗn loạn. Ngụy Vương đầu gối không rời đất, dịch chuyển lần nữa lui ra phía sau, hắn âm thầm cầu nguyện, Hoàng hậu sớm một chút đuổi tới.
Lúc này việc tính kế Thái tử đã hoàn toàn bị ném sau đầu, trước tiên hắn phải thoát thân đã.
Trong điện rít gào cầu xin không dứt bên tai, Ngụy Vương nôn nóng chờ đợi, Hoàng hậu rốt cuộc chạy tới.
“Bệ hạ, xin nghe thần thiếp một lời.”
Trên đường tới, Hoàng hậu đã hiểu biết đại khái chuyện xảy ra. Liễu Cơ vốn dĩ nên xuất hiện trên giường Hoàng Thái tử, hiện giờ thế nhưng thay đổi địa phương, hiển nhiên kế hoạch của bà bị xuyên qua, hơn nữa tao ngộ đối phương hung hăng phản kích.
Bà nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại không phải là lúc so đo cái này, phủi sạch Ngụy Vương mới là việc quan trọng nhất.
Hoàng hậu cũng là người có thể co có thể giãn, thấy không tốt, liếc mắt thấy con trai áo nhiễm vết máu, bà “phanh” một tiếng thật mạnh quỳ gối trước mặt Xương Bình Đế, ngẩng đầu nói: “Bệ hạ, ngài không phải không biết xưa nay Quân Nhi hiếu thuận, làm sao hắn có thể có cử chỉ ngỗ nghịch bậc này?”
“Bệ hạ, đứa nhỏ này tâm tư không tinh tế, nhất định là bị tính kế!” Bà tình ý chân thành nói, đã khóc ra tiếng.