Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Trong phòng yên tĩnh, ánh nến mờ nhạt nhu hòa, tiểu phu thê nằm trên giường, thấp giọng nói nhỏ.
Hai người lần đầu mở lòng, hoàn toàn biểu lộ tâm ý, kết quả là đáng mừng, hai trái tim tuổi trẻ dính sát vào bên nhau.
Kỷ Uyển Thanh mọi cách không muốn, vì chuyện chưa phát sinh khóc thút thít khó chịu, nói đến cùng cũng là vì thực để ý. Cao Húc lau sạch sẽ nước mắt cho nàng, ôm vào lòng, giờ phút này tâm tình hắn là sung sướng xưa nay chưa từng có.
Loại này sung sướng không giống khi triều sự có tiến triển to lớn, phảng phất tim hắn được ngâm trong hủ mật, ngọt ngào và ấm áp, không chỗ nào không thoải mái.
Giờ khắc này, Cao Húc ôn nhuận hiền hòa đã hoàn toàn không phải ngụy trang.
Bàn tay nhẹ vỗ về lưng nàng, hắn thấp giọng nói: “Thanh Nhi, nghỉ ngơi sớm đi.”
“Thiếp không buồn ngủ.”
Kỷ Uyển Thanh nằm trong lòng hắn, cái ôm của hắn rộng lớn ấm áp, lực đạo bàn tay sau lưng nhu hòa giống như giọng nói của hắn vậy.
Hắn biểu lộ chân tình, không phải bổn phận không phải giả dối, cho dù như thế nào, nàng muốn cược một lần.
Ngày sau còn hơn nửa đời, chưa chắc không có biến số, nhưng bởi vì chuyện chưa xảy ra mà sợ hãi giẫm chân tại chỗ, cũng không phải tác phong làm việc xưa nay của Kỷ Uyển Thanh.
Đã có cơ hội rất tốt, đương nhiên nàng phải nắm chặt.
Nàng đã sớm hạ quyết định, giờ phút này ngưỡng mặt cười, làm nũng nói: “Điện hạ, hôm nay thiếp ngủ rất nhiều, còn không buồn ngủ, thiếp muốn nói chuyện với chàng.”
Hắn mỉm cười: “Được, Thanh Nhi muốn nói gì.”
“Mặc dù không nói lời nào, ôm điện hạ cũng được.” Nàng nghịch ngợm chớp chớp mắt.
Đúng vậy, mặc dù không nói lời nào, ôm nhau, trong lòng cũng an bình vui sướng.
“Được.”
Trong nhà yên tĩnh, màn trướng buông xuống, ngẫu nhiên truyền ra tiếng nói tiếng cười nhỏ nhẹ. Giọng nữ kiều tiếu dễ nghe, lẩm bẩm nửa làm nũng, giọng nam trầm thấp ôn hòa, dịu dàng bao hàm dung túng.
Bầu không khí ấm áp hài hòa làm người ta lưu luyến, nhưng Cao Húc biết thê tử cần tĩnh dưỡng, không bao lâu, lại lần nữa thúc giục nàng nghỉ ngơi.
Kỷ Uyển Thanh lưu luyến không rời, vẫn là ngủ. Hơi thở quen thuộc mà thuần hậu vây quanh nàng, nàng ngủ phá lệ an tâm.
Một đêm không mộng, ngày hôm sau khi Kỷ Uyển Thanh thức dậy, sắc trời đã sáng choang, Cao Húc sớm đi tiền điện.
Dùng đồ ăn sáng, Hà ma ma bưng thuốc vào, hầu hạ chủ tử uống thuốc. Vẻ mặt chủ tử như bay trên chín tầng mây, bà nhịn không được nhìn nhiều hai mắt.
“Ma ma,” Kỷ Uyển Thanh buông chén thuốc, súc miệng, bình lui cung nhân, nói khẽ với nhũ mẫu: “Hôm qua điện hạ nói, hắn chưa bao giờ có ý này, sau này cũng không.”
Nhũ mẫu thiệt tình thương nàng, nàng cũng hy vọng đối phương an tâm.
Kỷ Uyển Thanh nói mịt mờ, Hà ma ma lại vừa nghe liền hiểu, bà đại hỉ, lại có chút nghi hoặc, nhưng đối diện ánh mắt chủ tử chắc chắn, cũng tan.
Nửa năm qua Hà ma ma cũng thường tiếp xúc với Hoàng Thái tử điện hạ, đối phương làm người ổn trọng, cũng không phải một nam nhân xảo ngữ lừa gạt thê tử.
Hắn tất nhiên thiệt tình, cho dù Hà ma ma cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Tốt, tốt, tốt.” Bà cười đến không khép miệng được.
Nhưng, vui sướng qua đi, Hà ma ma nghĩ nghĩ, như cũ cảm thấy cần dặn dò chủ tử một chút, phòng ngừa chu đáo cũng không thể thiếu.
“Ma ma, con biết ma ma muốn nói gì.”
Kỷ Uyển Thanh cũng hiểu biết nhũ mẫu, nàng liếc mắt một cái liền biết tâm tư đối phương, nàng cười nói: “Về sau có biến hóa gì, là tốt là xấu, ai cũng không biết.”
Nàng mắt đẹp rực rỡ lấp lánh: “Giờ phút này điện hạ đối đãi con thiệt tình, nếu con nghi kỵ mọi đường, liền phụ hắn.”
Từ trước đến nay chân tình đều cần thiệt tình tới giữ gìn, Cao Húc không phải người tầm thường, sợ đầu sợ đuôi, ngược lại có thể cứng rắn đẩy đi hạnh phúc trong tầm tay.
“Hắn không phụ con, con liền không phụ hắn.”
Y thuật của Lưu thái y xác thật không tệ, ông ấy nói Kỷ Uyển Thanh căn bản rất tốt, uống hai thang thuốc dưỡng thai, nằm trên giường nghỉ ngơi hai ba ngày liền có thể không ngại.
Quả nhiên như thế.
Bắt mạch lại lần nữa, lão thái y tuyên bố, Thái tử phi nương nương đã hết bệnh nhẹ, cuộc sống bình thường hơn một tháng liền có thể hoàn toàn ngồi ổn thai.
Tuy không tuyên dương, nhưng hậu điện chính phòng vẫn tràn đầy không khí vui mừng như cũ, rốt cuộc Kỷ Uyển Thanh dám xuống đất đi lại.
Cuộc sống không có biến hóa gì so với bình thường, thân thể nàng khoẻ mạnh, không cần lại bổ, chỉ chú ý ăn nhiều rau dưa củ quả, sữa trứng thịt cá, bổ sung đủ dinh dưỡng cho thai nhi là được.
Cao Húc lại triệu lão thái y đến thư phòng, cẩn thận dò hỏi nửa buổi chiều, hiểu biết rõ ràng trạng huống thân thể của nàng cùng với rất nhiều nghi kỵ, lúc này mới thả người đi.
Hắn quan tâm nàng, Kỷ Uyển Thanh ý mừng khó nén, mỉm cười nhìn hắn.
Cao Húc cười nói: “Thật cao hứng như vậy sao?”
“Dạ.”
Nàng nắm tay hắn, hắn hơi hơi cong môi, trái lại bao lấy tay nàng, nắm tay nhau vào phòng.
Từ sau khi tiểu phu thê biểu lộ tâm ý, tình cảm vốn thân mật khăng khít càng thêm ngọt như mật, hai người khó xá khó phân.
Nàng ba quang lưu chuyển, mắt đẹp có tơ tình; hắn cũng giấu không được, tuy nội liễm, nhưng vẫn dịu dàng chảy xuôi.
Hơn nữa lại có hài nhi, số lần Trương Đức Hải chạy về hậu điện càng ngày càng nhiều, chân đều lên cơ.
Nhưng, tên nô tài này chạy vui tươi hớn hở, chạy vô cùng vui sướng.
Kỷ Uyển Thanh có thai, không dám có động tác lớn, ngoại trừ chậm rãi tản bộ bên ngoài, nàng chỉ đọc sách, lại phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị canh giải nhiệt cho Cao Húc, liền qua một ngày.
“Điện hạ, chàng có nóng lắm không?”
Đang là giữa hè, hiện giờ trong phòng cũng không dám để nhiều băng, chỉ ở góc phóng để hai bồn nhỏ thoáng hạ nhiệt độ. Kỷ Uyển Thanh không hoạt động còn dễ chịu, Cao Húc từ bên ngoài vào, trên trán một tầng mồ hôi mỏng.
“Không có việc gì.”
Hắn không để bụng, trước thê tử một bước tiếp nhận khăn lạnh, lau tay lau mặt.
Kỷ Uyển Thanh cười nói: “Cũng không cần quá để ý, chỉ là khăn lạnh thôi mà.” Cũng đâu phải khăn băng.
Hai người ngồi xuống nhuyễn tháp, nàng ôm Cao Húc cười, “Mặc dù điện hạ cảm thấy nóng, muốn dời đi chỗ khác, thiếp cũng không cho.”
Kỷ Uyển Thanh ngẩng cằm, kiều hừ liếc hắn.
Cao Húc xoa xoa mặt nàng, cười nói: “Hay cho một Thái tử phi nương nương bá đạo.”
Hắn nơi nào nguyện ý dời chỗ? Nhưng xem bộ dáng nàng đắc ý, hắn giễu cợt một phen, trong lòng sung sướng.
Phu thê cười nói một hồi, Kỷ Uyển Thanh liền nói chính sự: “Điện hạ, sáng nay nhãn tuyến bên kia truyền tin tức lại đây, nói tuy Hoàng hậu có chút nghi ngờ, lại không rảnh tra xét kỹ hơn.”
Thái tử phi cáo ốm, xin nghỉ không đến Diễn Liên Các thỉnh an, tin tức hôm qua thả ra, hôm nay Thôi Lục Nương vừa lúc đuổi kịp.
Tin tức truyền lại nói, lúc ấy Hoàng hậu có chút nghi hoặc. Đáng tiếc bên ngoài có Ngụy Vương bị cưỡng chế đóng của ăn năn, bên trong có Lệ Phi phụng chỉ cùng nhau giải quyết cung vụ, bà nhớ thương con trai, lại phải ứng đối Lệ Phi hòng nắm chặt cung quyền, căn bản không rảnh chú ý chuyện nhỏ này.
Việc Thái tử phi cáo ốm liền bị gác xuống.
Cao Húc gật đầu, “Thanh Nhi yên tâm, bà ta sẽ không rảnh phân thần.”
Chuyện này tất nhiên không thể thiếu Đông Cung âm thầm quạt gió thêm củi, hắn tự mình an bài, hiệu quả tự nhiên rõ ràng.
Hoàng hậu một phen tính kế, suýt nữa làm vợ con hắn ăn lỗ nặng, Cao Húc tất nhiên không chịu dễ dàng bỏ qua.
Bởi vì người của hắn kích động, Trần Vương tiếp nhận triều vụ tiến hành cũng không thuận lợi, chuyện quan trọng đề cập căn cơ khúc chiết bậc này, tóc Hoàng hậu sầu trắng thêm nhiều sợi.
Mặt khác cũng không thể sống yên ổn.
Lệ Phi nhiều năm được sủng ái, lại có con trai bàng thân, sớm chảy nước dãi ba thước với cung quyền, một khi được khẩu dụ của Hoàng đế cùng nhau giải quyết, đương nhiên xoa tay hầm hè, thề muốn cắn miếng thịt lớn từ trên người Hoàng hậu.
Nhưng, trung cung cầm quyền nhiều năm, muốn giành quyền với bà ta, Lệ phi nhất thời khó xuống tay.
Cao Húc lớn lên trong hoàng cung, tất nhiên có tâm phúc nhãn tuyến, thoáng ra tay ở các vị trí mấu chốt, Lệ Phi là người thông minh, lập tức bắt lấy lỗ hổng, thuận thế leo lên.
Hiện giờ tiền triều hậu cung náo nhiệt thật sự, Cao Húc chỉ mắt lạnh nhìn.
Vì để phụ hoàng của hắn an tâm, Khôn Ninh Cung tạm thời không thể ngã xuống, hắn lấy điểm lợi tức trước, còn lại ghi nợ, ngày sau nhất nhất thanh toán.
“Vậy là tốt rồi.”
Kỷ Uyển Thanh liếc mắt nhìn hắn, liền hiểu rõ bảy tám phần, nếu phu quân đã an bài thỏa đáng, nàng không cần nhọc lòng, an tâm dưỡng thai mới là chính đạo.
Chính sự vừa dứt lời, phu thê nhàn thoại vài câu, nắm tay dùng cơm tối, đi dạo tiêu thực rồi lên giường ngủ.
Chỉ là một đêm này cũng không an ổn, tới giờ Dần, Trương Đức Hải vội phi nước đại vào chính phòng, cẩn thận đẩy cửa, rón ra rón rén đi vào trước màn gấm, hạ giọng kêu: “Điện hạ, điện hạ.”
“Chuyện gì?”
Cao Húc ngủ không sâu, tiếng bước chân vừa đến trước màn, hắn liền mở mắt ra.
Bên ngoài truyền đến giọng Trương Đức Hải thấp thấp: “Hồi bẩm điện hạ, Lâm Dương tới, nói là Hứa Trì ở kinh thành truyền đến cấp báo.”
Dựa theo thời gian, lúc này là không lâu sau khi Hứa Trì suất chúng, bao vây tiễu trừ thôn trang vùng ngoại ô của “nhị gia”.
Tính tính ngày, hẳn là tin tức truyền đến.
Tâm phúc dưới trướng Đông Cung không có người ngu dốt, nếu thập phần thuận lợi, khẳng định sẽ không quấy rầy chủ tử yên giấc.
Khẳng định ra đường rẽ.
Cao Húc lập tức nhẹ nhàng nhấc lên chăn mỏng, rút ra cánh tay gối dưới đầu thê tử, xoay người ngồi dậy.
Động tác của hắn thực nhẹ, nhưng Kỷ Uyển Thanh vẫn giật giật: “Điện hạ?” Nàng nương theo màn gấm hơi xốc lên, liếc mắt ngoài song cửa sổ, trời còn chưa sáng.
“Không có việc gì, chỉ là trong kinh có tin tức truyền đến thôi, nàng tiếp tục ngủ đi.”
Không phải chuyện quan trọng sao có thể kinh động hắn giờ phút này? Nhưng Kỷ Uyển Thanh vẫn ngoan ngoãn nghe lời, khép lại đôi mắt.
Nàng không giúp được gì, không cho hắn phân tâm vẫn là có thể.
Cao Húc dịch dịch góc chăn, xuống giường khoác áo, đi ra ngoại thư phòng.
Hắn suy đoán không sai, tin tức quả nhiên là Hứa Trì truyền tới, một phong mật tin, cùng với một cái hộp nhỏ.
“Người này quả nhiên lợi hại, thế nhưng có thể chạy thoát.”
Nhị gia có thể chạy thoát hoàn toàn do người này phòng ngừa chu đáo, đào địa đạo nhiều năm. Cao Húc đảo qua mật tin Hứa Trì tự tay viết thỉnh tội, cũng không trách phạt, chỉ truyền lệnh lập công chuộc tội.
Sau đó, hắn mở ra hộp nhỏ, lấy khối mộc bài chỉ còn một nửa kia.
Mộc bài không phải vật hiếm thấy, giống lệnh bài thông thường của các nhà huân quý quan lại, dùng cho thông hành các cổng trong phủ hoặc là hộ vệ, hạ nhân thường xuyên ra cửa ban sai.
“Hầu phủ?”
Mặt chính có một chữ còn nguyên, một chữ chỉ còn một nửa, thể chữ triện. Quay qua mặt trái, chỉ còn nửa chữ to, hai nét bút nằm ngang “Nhị”.
Hầu phủ? Nhị gia?
Tuy lệnh bài thông hành loại này không hiếm thấy, nhưng cũng không phải muốn là có, mỗi lệnh bài đều có một cái tên, dùng để nghiệm chứng thân phận. Nhưng tên trên mộc bài này đã bị thiêu hủy.
Chẳng lẽ “Nhị gia” là nhị gia hầu phủ nào đó của kinh thành.
Đầu mâu đầu tiên chỉ hướng Lâm Giang Hầu phủ, đáng tiếc, Cao Húc biết rất rõ Lâm Giang Hầu phủ không có nhị phòng.
Hắn không tỏ ý kiến, thả mộc bài lại vào trong hộp nhỏ.
“Điện hạ, chúng ta có nên bài tra một lần các hầu phủ ở kinh thành hay không?”
Mộc bài này hiển nhiên có thiên ti vạn lũ liên hệ với nhị gia, nhưng hầu phủ ở kinh thành chỉ có một vài nhà, bài tra hao phí không bao nhiêu thời gian.
Tìm hiểu nguồn gốc, có lẽ không bao lâu liền tra ra manh mối.
Cao Húc gật đầu: “Cẩn thận chút.”