Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Khôn Ninh Cung.
Hoàng hậu quét mắt một vòng phi tần hậu cung lớn nhỏ đến thỉnh an, ngồi ghế đầu tiên bên phải phía dưới là Lệ Phi. Vị sủng phi này thành công phân cách cung quyền, mặt ngoài cung khiêm, thực tế lưng eo thẳng tắp,
Trong lòng bà bỗng nhiên nổi lửa giận, nhăn nhăn mày, giơ tay vẫy lui chúng phi tần.
Tâm tình Hoàng hậu tối tăm, nhưng thực mau liền trời quang mây tạnh.
Trần Vương tới, Ngụy Vương cũng tới.
Ngụy Vương bị Hoàng đế hạ lệnh cưỡng chế đóng cửa ăn năn, nhoáng lên đã mấy tháng, rốt cuộc khi loan giá trở lại kinh thành, hắn được nhẹ nhàng thả ra.
Nguyên nhân không phải vì hắn, mà là vạn thọ tiết tới rồi, ngay sau đó chính là ngày tốt Ngụy Vương cưới kế phi, không thể tiếp tục bị giam giữ.
Xương Bình Đế trải qua thời gian mấy tháng, lửa giận tiêu không ít, liền thả hắn ra, đây là lần đầu tiến cung thỉnh an Hoàng hậu.
“Quân Nhi.”
Hoàng hậu không gặp con trai lớn mấy tháng, sầu lo vướng bận, vành mắt hơi hơi đỏ lên, nắm tay Ngụy Vương: “Con ngoan, mau mau đứng lên, để mẫu hậu nhìn con.”
Hai đầu gối Ngụy Vương chấm đất, không đứng dậy: “Con trai bất hiếu, làm mẫu hậu lo lắng.”
“Vậy lần sau con cẩn thận nhiều chút, đừng làm mẫu hậu phí công.”
“Dạ, con biết.”
Mẹ hiền con hiếu, hai người biểu lộ chân tình, Trần Vương vẫn luôn mỉm cười nhìn.
Triều đình đại sự quả nhiên rèn luyện người vô cùng tốt, hắn chưởng quyền mấy tháng, tốc độ trưởng thành cực nhanh. Hiện giờ mặc kệ trong lòng có cảm tưởng gì, mặt ngoài cũng không lộ chút dấu vết nào, ngược lại tiến lên khuyên nhủ: “Mẫu hậu, nhị ca ra ngoài là chuyện tốt, chúng ta nên cao hứng.”
“Đúng, đúng, nên cao hứng.”
Hoàng hậu liên tục nói phải, rút khăn lụa lau lau nước mắt, nâng con trai lớn dậy: “Huynh đệ các con đều ngồi xuống nói chuyện với mẫu hậu.”
Vừa vui sướng một phen, Trần Vương chủ động mở miệng: “Mẫu hậu, nếu nhị ca ra tới, nói vậy không lâu nữa sẽ trở về triều đình, con sẽ sửa sang lại mọi việc trong tay một chút, nhị ca tiếp quản lại cũng sẽ không rối rắm.”
Tuy Ngụy Vương được thả ra, nhưng Xương Bình Đế còn chưa mở miệng giao sai sự lại cho hắn.
Nhưng nghĩ đến cũng sẽ không xa, phụ thân của kế phi Tần thị là Anh Quốc Công, rất có năng lực, đến lúc đó hai bút cùng vẽ, Hoàng đế tất nhiên sẽ thuận thế xuống bậc thang, triệu hồi Ngụy Vương vào triều.
“Tốt, tốt, tốt.”
Hoàng hậu nhìn trên mặt con trai út ẩn ẩn quan tâm, cực kỳ vui mừng, “Huynh đệ đồng lòng, tát biển Đông cũng cạn.”
Bà ta vỗ vỗ tay Trần Vương: “Ca ca con một lần nữa tiếp chưởng, khó tránh khỏi rối ren, may mắn có con hiệp trợ.”
Trần Vương hơi hơi mỉm cười: “Việc bên Hình Bộ đang ở thời điểm mấu chốt, con sẽ tiếp tục quản, mọi việc còn lại, con sẽ sửa sang rồi giao cho nhị ca.”
“Được.” Hoàng hậu gật đầu.
Ngụy Vương vỗ vỗ bả vai đệ đệ, cười nói: “Tam đệ vất vả.”
Trần Vương ý cười không giảm: “Đệ trưởng thành rồi, vừa lúc phân ưu với mẫu hậu và nhị ca.”
Tính kế một hồi, chung quy không phải hắn không thu hoạch được gì.
Mẹ con ba người cười nói yến yến, không khí trong đại điện hoà thuận vui vẻ, sau đó Ngụy Vương chuyển đề tài, nhíu mày nói: “Mẫu hậu, con nghe nói Thái tử phi có thai.”
Tuy hắn bị đưa trở lại kinh thành, đóng cửa không được ra, nhưng không có nghĩa là tai mắt tắt, Hoàng hậu, Lâm Giang Hầu sẽ truyền tin tức cho hắn, chính hắn cũng có con đường tin tức riêng.
Cái gọi là “nghe nói”, chỉ là cách mở đầu đề tài thôi.
Đề tài này làm không khí hoà thuận vui vẻ đột nhiên cứng lại, Hoàng hậu nháy mắt âm trầm mặt: “Không sai, hiện giờ đã sáu tháng, nghe nói thai vị củng cố.”
Ngụy Vương ăn mệt vì là đích thứ tử nhiều năm, tuy địa vị nguyên hậu không thể nghịch chuyển, nhưng mẹ con mấy người khó tránh khỏi canh cánh trong lòng.
Dưới tình huống này, hơn nữa vị trí hoàng trưởng tôn tương đương quan trọng, năm sáu năm qua, Hoàng hậu, Ngụy Vương đều vì thế phế đi không ít tâm lực.
Trước kia thực thành công, Ngụy Vương thuận lợi trở thành hoàng tử đầu tiên thành hôn, còn sớm hơn Thái tử một năm, chỉ tiếc sau đó va phải đá ngầm.
Ngụy Vương ngày đêm cày cấy, thậm chí không giới hạn trong phòng Vương phi. Tuy Vương phi không mang thai, nhưng có vài cơ thiếp hoài thai, chỉ tiếc luôn sẽ xảy ra đủ chuyện ngoài ý muốn, chung quy là sảy.
Một câu khái quát, trồng rất nhiều nhưng không thu hoạch.
Sau đó không đợi hắn tiếp tục nỗ lực, tiền Ngụy Vương phi liền phải “chết bệnh”, mà Hoàng thái tử phi mới vừa đại hôn không lâu lại truyền ra tin mừng.
Thật là làm người nghiến răng nghiến lợi.
Kỷ Uyển Thanh trở mặt, nhãn tuyến ở biên thành bị Trịnh Nghị nghĩ cách nhổ, Hoàng hậu đã không thể cản tay đối phương, tức giận không ít, nói thêm nữa cũng không thú vị, hiện giờ điểm chú ý của bà ở mặt khác.
“Nếu đứa nhỏ này thuận lợi sinh ra chính là đứa cháu đầu tiên của bệ hạ, nếu là con trai, chính là danh xứng với thực con vợ cả hoàng trưởng tôn.”
Ý nghĩa trọng đại có thể tưởng tượng, bà chậm rãi nói, trong mắt có sầu lo không tan được.
Cho tới bây giờ, tiến hành đoạt đích đã gần mười năm.
Vì ngay từ đầu có Hoàng đế thiên vị, Khôn Ninh Cung thậm chí có thể ẩn ẩn chiếm thượng phong. Đáng tiếc Hoàng Thái tử không phải ăn chay, hai ba năm thời gian, Đông Cung liền đứng vững vàng.
Khi đó, hai bên còn có thể cân sức ngang tài, nhưng theo thời gian, Thái tử dần dần chiếm thượng phong.
Tới hai năm gần đây, Đông Cung ăn sâu bén rễ, đã là quái vật khổng lồ. Mặc dù bản thân Xương Bình Đế muốn động, cũng phải nắm chắc nhược điểm mới có thể phát tác.
Trái lại, một đảng Kỷ Hoàng hậu nhiều lần tao ngộ suy sụp, không tiến phản lui.
Cũng may vì Hoàng đế cần thế cân bằng, qua đi sẽ mạnh mẽ nâng đỡ Khôn Ninh Cung, còn có thể cùng chống lại. Nhưng mỗi khi hai bên giao phong, Lâm Giang Hầu, mẹ con Hoàng hậu đều ẩn ẩn có cảm giác lực bất tòng tâm.
Một đảng Hoàng hậu có thể nhận thấy được đây vốn là vì Cao Húc vẫn luôn chấp hành sách lược điệu thấp. Chỉ một bộ phận thế lực Đông Cung như là Hoắc Xuyên, quan viên văn võ quan trọng vân vân đều là giữ kín không nói ra, để tránh kích thích đến thần kinh mẫn cảm của Xương Bình Đế.
Hoàng đế rốt cuộc là Hoàng đế, cứng đối cứng tuyệt đối không chiếm được chỗ tốt.
Tuy Hoàng hậu không biết tình hình cụ thể và tỉ mỉ, nhưng cảm giác lực bất tòng tâm đủ để bà cảnh giác, trước sau không vứt đi được đáy lòng lo lắng âm thầm.
Dưới tình huống này, Đông Cung thêm con vợ cả, sao bà có thể ngồi yên được.
Hoàng hậu giơ tay, vẫy lui cung nhân thái giám đứng hầu trong đại điện, nói khẽ với hai con trai: “Lần này may mắn bệ hạ ban ngự y cho Thái tử phi, thân thể nàng khoẻ mạnh, không thể tiếp tục đóng cửa không ra.”
Triều đại lấy hiếu đạo trị thiên hạ, Hoàng đế Hoàng Thái tử càng là gương tốt của toàn thiên hạ.
Xương Bình Đế dễ chịu chút, dù sao tiên đế, Thái hậu đều qua đời, ông ta theo quy củ làm đủ lễ nghĩa, liền không ai có thể lấy ra nói.
Đông Cung lại không giống, Thái tử phi có thai nhưng thân thể khoẻ mạnh, nếu vạn thọ tiết cũng không chịu tham dự, trên hiếu đạo liền dính lên vết nhơ.
Phu thê một thể, vết nhơ này Hoàng Thái tử thậm chí Đông Cung đều chạy không thoát.
Hoàng hậu suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Thái tử chắc chắn sẽ để Thái tử phi tham dự, bởi vậy, bà liền có không gian động tay chân.
Ở triều đình, thế lực một đảng Hoàng hậu so ra kém Đông Cung, nhưng đổi lại trong hậu cung, sẽ không phải là như thế.
Hoàng hậu nắm giữ cung quyền gần hai mươi năm, mặc dù mấy tháng trước có Lệ Phi chặn ngang một gậy, bà ta cũng không bị thương gân động cốt.
Ngược lại, Thái tử không chưởng cung quyền, mặc dù ngầm phát triển nhân thủ, cho dù là tốc độ hay là số lượng, cũng xa xa không kịp Khôn Ninh Cung hành sự quang minh chính đại.
Ở chính mình sân nhà, Hoàng hậu vẫn rất có tự tin, chỉ cần Thái tử phi tham dự yến tiệc vạn thọ tiết, ít nhất bà ta có hơn năm phần nắm chắc.
Ngụy Vương nghe huyền âm mà biết nhã ý, ánh mắt nhất thời sáng ngời, vội truy vấn: “Mẫu hậu có an bài gì sao?”
“Có, hai ngày nay mẫu hậu đã chuẩn bị thỏa đáng.” Hoàng hậu gật đầu, ánh mắt vui mừng nhìn Trần Vương: “Chủ ý này, chỗ mấu chốt là đệ đệ con nói cho mẫu hậu.”
Trước mặt chính là hai con ruột, không có gì phải dấu diếm, vì thế, bà lập tức nói tường tự hai mẹ con bố trí.
Lần này, Hoàng hậu cũng không tính động tay chân giữa yến tiệc, mà đổi vị trí ra tay đến con đường nhất định phải trải qua từ Thanh Ninh Cung đi đến nơi tổ chức yến tiệc.
Trải qua chuyện Liễu Cơ, hiện giờ bà thực cẩn thận. Trái lo phải nghĩ, cho rằng Đông Cung sẽ phòng thủ trọng điểm thức ăn, nước trà, và cung nhân trên yến tiệc, thay vì ở chỗ này cứng đối cứng, không bằng đổi nơi khác ra tay.
Mặt khác, vẩy nước quét nhà các con đường trong cung hiện giờ là Lệ Phi quản. Đây là đối phương được khẩu dụ của Hoàng đế, cứng rắn từ trong tay bà ta cướp đi cung vụ.
Lúc Lệ Phi tiếp nhận, tuy xa tại hành cung, nhưng cũng điều khiển từ xa hung hăng tẩy xuyến nhân thủ mấy lần. Vấn đề là, Hoàng hậu kinh doanh đã hai mươi năm, làm sao dễ dàng có thể hoàn toàn rửa sạch sẽ.
Một ít vị trí mấu chốt, luôn có một hai con cá lọt lưới.
Hoàng hậu lạnh lùng cười, cách như vậy một tầng, xảy ra chuyện cũng không liên lụy đến Khôn Ninh Cung.
Vừa lúc một mũi tên bắn hai con điêu.
“Minh Nguyệt tỷ tỷ, tỷ mới vừa thay ca sao?”
Minh Nguyệt, tức là Thôi Lục Nương. khi Ngụy Vương Trần Vương vào điện, nàng vừa vặn hầu hạ ở đại điện, chờ Hoàng hậu nói đến chỗ mấu chốt, vẫy lui chúng cung nhân, nàng liền rũ mi rũ mắt, cùng mọi người ra ngoài.
Mẹ con Hoàng hậu nói chuyện thời gian không ngắn, nàng ở ngoài điện chờ, tới lúc thay ca, đổi gác bàn giao công việc, nàng đi phòng củi sau trắc điện.
Tiểu cung nữ vẩy nước quét nhà thấy, vội nhiệt tình chào hỏi.
Thôi Lục Nương tính tình tốt, nhân duyên không tệ, mỉm cười gật đầu ứng, nghỉ chân nói hai câu, mới về phòng chính mình.
Vào cửa không lâu, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa, người đến là cung nữ tam đẳng giao tình không tệ với nàng.
Thôi Lục Nương vừa thấy người này, vội nghiêng người để đối phương tiến vào, sau đó khóa cửa ngay.
Nàng đưa lỗ tai nghe ngóng, bên ngoài tất cả như thường, lúc này mới xoay người nhỏ giọng hỏi: “Như thế nào?”
Từ lúc về cung đến vạn thọ tiết kỳ thật mới mấy ngày, Hoàng hậu muốn an bài bố trí, thời gian có chút gấp gáp, Thôi Lục Nương là người cũ từ Lâm Giang Hầu phủ mang tiến cung, khó tránh khỏi phát hiện một chút dị động.
Vừa vặn có cơ hội nghe Hoàng hậu nói chuyện, kỳ thật rất khó gặp phải, rốt cuộc nàng chỉ là cung nữ nhị đẳng, cấp bậc không đủ. Vì thế, nàng liền đi đường vòng, sai người nhìn chằm chằm mấy tâm phúc Hồ ma ma hay dùng.
Cũng không cần cố tình theo dõi, dẫn người ta nghi ngờ, chỉ là chú ý phương hướng các nàng đi, đại khái tiếp xúc người nào là được.
Thôi Lục Nương ở Khôn Ninh Cung gần hai mươi năm, tuy không phải tâm phúc bên cạnh, nhưng Hoàng hậu phân bố nhân thủ, nàng vẫn có thể phát hiện đại khái một ít.
Khẳng định không thể biết kế hoạch cụ thể, nhưng dựa vào cơ bản, mơ mơ hồ hồ phỏng đoán phương hướng, hẳn là không thành vấn đề.
Quả nhiên, cung nữ tam đẳng kia đưa sát vào lỗ tai nói: “Hôm nay sáng sớm Cam Tuyền, Bích Ảnh lại lần nữa đi Ngự Hoa Viên. Lúc này người của chúng ta thay phiên theo đuôi, phát hiện các nàng ném một đoàn giấy nhỏ ở trên đường, bị tiểu thái giám vẩy nước quét nhà nhặt.”
“Tiểu thái giám kia nhặt lên nhét vào túi trong tay áo, không bao lâu liền rời đi, người của chúng ta không thể tiếp tục đuổi kịp.”
Hôm qua hai người này đã ra Khôn Ninh Cung một lần, lúc đó thuộc hạ của Thôi Lục Nương không dám đi theo, dù sao theo đuôi rất dễ bị phát hiện.
Thôi Lục Nương nghĩ nghĩ, truyền tin cho cấp trên của nàng, thủ lĩnh mật thám Quách Định An, để ông an bài nhân thủ không phải người của Khôn Ninh Cung, chuyên tâm chờ, lần sau lại đuổi kịp.
Rốt cuộc việc ám toán này sẽ không một lần liền an bài đúng chỗ.
Quả nhiên, ngày hôm sau hai nàng lại lần nữa ra cửa.
“Tốt, tốt lắm.”
Thôi Lục Nương nghe vậy đại hỉ, hiệu quả này đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, được tin tức này, tuy không biết kế hoạch cụ thể của Hoàng hậu, nhưng đã có thể xác định địa điểm đối phương hành động.
Tất cả chuyện trong Hoàng cung đều do Phủ Nội Vụ quản, mà các bộ phận của Phủ Nội Vụ ranh giới rất rõ ràng, quản vẩy nước quét nhà tu sửa chính là Phụng Thần Uyển, cho dù như thế nào cũng không liên quan tới bố trí vạn thọ tiết.
Hiện giờ vẩy nước quét nhà đường đi trong cung là Lệ Phi quản, chẳng lẽ Hoàng hậu muốn một mũi tên bắn hai con điêu?
Khẳng định là như vậy, rốt cuộc thời gian cấp bách, ngày mai chính là vạn thọ tiết, Hoàng hậu sẽ không tốn nhiều trắc trở, làm tiểu thái giám vẩy nước quét nhà lại truyền tin đến bộ phận khác.
Thôi Lục Nương xác định, lập tức viết mật tin, truyền tin tức Hoàng hậu sẽ ra tay trên đường đi.
Phong mật tin này trước giờ cơm trưa đã tới tay Kỷ Uyển Thanh, nàng lập tức phân phó Hà ma ma mời Cao Húc về phòng, cũng giao mật tin vào tay hắn.
“Điện hạ, âm mưu của bà ta không mưu mà hợp với chúng ta.”
Tuy không biết kế hoạch cụ thể của đối phương, nhưng địa điểm thật là phù hợp, dưới tình huống này, tỷ lệ rất lớn có thể kế trong kế.
Cao Húc gật gật đầu: “Ngày mai, ta để Lâm Dương đi theo nàng, nếu có nghi ngờ, lập tức từ bỏ kế hoạch quay về.”
Tất cả lấy an toàn của hai mẹ con làm nhất.
Hắn thấy thê tử ứng, vẫn cảm thấy không yên tâm lắm, sau đó triệu Lâm Dương tới, kỹ càng tỉ mỉ dặn dò.
Hoàng hậu đã bố trí hoàn thành, Cao Húc lại còn phải bận rộn, nửa ngày một đêm thực mau qua đi.
Hôm sau, đó là vạn thọ tiết.