Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Thanh Ninh Cung.
Cao Húc hạ triều, kiệu về tới tiền điện, liền nhận được tin Lâm Dương đã chờ một đoạn thời gian.
Đánh giá một chút, hẳn là Hứa Trì lại lần nữa truyền tin tức.
Quả nhiên, vào ngoại thư phòng, Lâm Dương hành lễ, lập tức bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, Hứa Trì truyền tin về, hai lần thăm dò Thát Đát vương cung không thành công.”
Nói, hắn trình lên mật tin.
Cao Húc ngồi xuống ghế bành bằng gỗ nam sau án thư khắc hoa, tiếp nhận thư, mở ra rũ mắt nhìn.
Trên thư Hứa Trì báo cáo tường tận quá trình hai lần thăm dò Thát Đát vương cung, bị phát hiện như thế nào, sau đó thoát đi như thế nào, cuối cùng Hứa Trì còn nói, đoàn người đã trên đường về kinh thành.
Người Thát Đát tục tằng, không nhiều quy củ như Đại Chu vậy, quy mô vương cung cũng nhỏ chút, nhưng không có nghĩa là thủ vệ không nghiêm ngặt. Muốn trộm hiệp nghị thông đồng với địch, khẳng định không phải là chuyện dễ.
Điểm này Cao Húc sớm có chuẩn bị tâm lý.
Sau chuyện thích khách lần này, phỏng chừng trong khoảng thời gian ngắn vương đô sẽ giới nghiêm, muốn thăm dò vương cung lần nữa, khả năng không lớn, Hứa Trì quyết định quay về cũng là chuyện thường.
Cao Húc đọc nhanh như gió, tầm mắt dừng một chút ở đoạn kể về võ quan không biết tên kia, lật qua một tờ, đọc qua tờ thứ hai, ánh mắt lại hơi hơi co rụt.
Cuối tờ thứ hai của mật tin, ngoại trừ ký tên danh hiệu, còn có một ám hiệu nho nhỏ hình đao.
Đông Cung có một bộ ám hiệu truyền tin, một phần chính là để tránh không cho người thứ ba biết tin tức trọng đại, một phần vì e sợ thư rơi vào tay kẻ khác, đặc biệt thiết kế.
Một ám hiệu có một hàm nghĩa, có rất nhiều ám hiệu chỉ chủ tớ hai người hiểu để phòng bị mật thám cao cấp xuất hiện làm phản, có ám hiệu là mọi người đều biết chính là dành cho tin tức không tiện viết trên thư, trước tiên cho cái ám hiệu, để chủ tử và đồng liêu có chuẩn bị.
Ám hiệu hình đao chính là chiến tranh. Đám người Hứa Trì vừa rời Thát Đát vương đô, chẳng lẽ Thát Đát lần nữa xâm nhập phía nam, hoặc là đang ấp ủ xâm nhập phía nam?
Bên Đại Chu có thám tử, bắc cương cũng thời thời khắc khắc không ngừng quan sát Thát Đát, nhưng không phát hiện có gì không giống bình thường.
Nói vậy, hẳn là Thát Đát đang lặng lẽ chuẩn bị chiến tranh, tuy nhất thời còn chưa bắt đầu, nhưng tất nhiên ý đồ là đánh Đại Chu trở tay không kịp.
Cao Húc ngưng mi trầm tư, đoán được tám chín phần, hắn lập tức hạ lệnh: “Lâm Dương, lập tức truyền tin đám người Hoắc Xuyên, âm thầm chuẩn bị sẵn sàng.”
Thân phận Hoàng thái tử có chút xấu hổ, hắn không thể quá mức tai thính mắt tinh, bày mưu lập kế, để tránh khiến cho Hoàng đế kiêng kỵ.
Tin tức này không thể là hắn trực tiếp lộ ra, chỉ có thể trước tiên truyền tin đại tướng tâm phúc dưới trướng, làm thuộc hạ “phát hiện” cũng đăng báo triều đình, vu hồi một phen đạt tới mục đích.
Huống hồ, Hứa Trì còn chưa trở về, tin tức còn chưa trong sáng, hắn chỉ làm dưới trướng Đông Cung chuẩn bị sẵn sàng, bước tiếp theo từ từ tính.
Ngón trỏ gõ gõ án thư, Cao Húc trầm tư thật lâu, lại làm một phen an bài mới.
Chiến tranh cũng không phải chuyện tốt, nhưng Thát Đát muốn xâm nhập phía nam, ai cũng không thể thay đổi.
Đại Chu có vô số tinh binh lương tướng, bảo vệ quốc thổ chống đỡ quân giặc một bước cũng không nhường, hồn nhiên chưa sợ.
Chờ mọi việc xử lý thỏa đáng, Cao Húc hủy mật tin trên bàn, đi hậu điện.
Chiến tranh còn nghi vấn, hắn không tính toán quấy nhiễu thê tử đang mang thai, nhưng vẫn nên nói cho nàng tiến triển chuyện hiệp nghị thông đồng với địch, miễn nàng nhớ thương.
“Tuy đám người Hứa Trì thất thủ, nhưng tốt xấu gì cũng thuận lợi đào thoát.”
Hiệp nghị thông đồng với địch chưa có tung tích, Kỷ Uyển Thanh đương nhiên tiếc hận, nhưng nàng càng biết việc này không dễ, đám người Hứa Trì là mật thám tâm phúc của phu quân, nàng may mắn bọn họ hoàn hảo không tổn hao gì.
“Điện hạ, chuyến này nhiệm vụ gian khổ, bọn họ thăm dò được người nào ám thông Hoàng hậu đã là có công.”
Nàng lo lắng phu quân thất vọng, quan tâm nhìn hắn, thấp giọng an ủi vài câu.
Cao Húc buồn cười, kỳ thật hắn lo lắng nàng thất vọng, còn tính mềm giọng khuyên dỗ, cũng miễn nàng mất mát, cảm xúc phập phồng quá lớn.
Không nghĩ tới, phu thê hai người nghĩ giống nhau.
Thê tử hiểu lý lẽ, biết đại cục, lại nhu tình như nước, uất thiếp phảng phất giống như thịt đầu quả tim hắn.
Cao Húc yêu thích đến cực điểm, tuy xưa nay hắn nội liễm, nhưng giờ phút này cũng khó nén nhu tình, ôm người vào trong ngực, không nói thêm gì, chỉ “Ừ” một tiếng.
“Thanh Nhi nói đúng lắm.”
Hai người thể xác và linh hồn phù hợp, giao cổ ôm nhau, hưởng thụ lưu luyến một lát, mới thoáng tách ra, lại lần nữa nói chính sự.
Kỷ Uyển Thanh ỷ trong lòng phu quân, dựa trán vào cổ hắn, mặc tay hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng chính mình.
Nàng lại rũ mắt nhìn mật tin, có chút tò mò: “Điện hạ, chàng nói đến tột cùng võ tướng này là người phương nào?”
“Người này tất nhiên là ám điệp Đại Chu ta.” giọng điệu Cao Húc vô cùng chắc chắn.
Đại Chu và Thát Đát hàng năm đối địch, nhiều năm như vậy, mật thám hai bên tất nhiên thẩm thấu vào quân đối phương.
Cao Húc cũng có mấy ám điệp mật thám này, nhưng chức quan của bọn họ ở trong quân Thát Đát còn không cao như vậy.
Chủ yếu là bởi vì hắn tuổi trẻ.
Cao Húc mười lăm tuổi vào triều, bắt đầu tiếp xúc quyền bính, lúc này mới phát triển thế lực bốn phía.
Ám điệp bỏ vào Thát Đát cũng là lúc ấy mới bắt đầu chọn lựa và bồi dưỡng.
Việc này cũng không dễ dàng. Đầu tiên, hai bên dân tộc bất đồng, tuy giống nhau tóc đen mắt đen, nhưng thân hình hình dáng bên ngoài cũng có chút khác biệt.
Đại Chu cũng có người thân hình cao lớn, ngũ quan thâm thúy, lại thêm một bộ râu quai nón, cũng không phải không thể che giấu.
Chẳng qua, ngoại hình có, nội bộ còn phải tiếp tục nâng cao.
Ám điệp cần tinh thông tiếng Thát Đát, hiểu biết văn hóa dân tộc Thát Đát. Hơn nữa quan trọng hơn, chính là bảo đảm tuyệt không hai lòng với Đại Chu, trung thành và tận tâm với Đông Cung.
Muốn đào tạo những người này cần một đoạn thời gian không ngắn, phải bồi dưỡng toàn diện.
Vẫn luôn bồi dưỡng bốn năm năm, mới bắt đầu an bài cho mấy ám điệp một thân phận thích hợp, thả vào Thát Đát, tòng quân và nỗ lực bò lên trên.
Những người này rất có năng lực, nhưng muốn bò lên cần thời gian và kỳ ngộ. Ngắn ngủi hai ba năm, trong lúc hai nước không có giao chiến, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ là quan quân cấp thấp mà thôi.
Cao Húc ôm thê tử, tinh tế nói với nàng về ám điệp, cuối cùng, nói: “Người này không phải là thuộc hạ của cô, có lẽ là thủ hạ của các đại tướng khác.”
Đại Chu và Thát Đát xưa nay đối địch, ám điệp khẳng định không chỉ có vương triều phái đi, các đại tướng trấn thủ bắc cương tất nhiên cũng có cài người.
Đến tột cùng người này là thủ hạ của vị tướng lãnh nào?
Chức quan của hắn ít nhất là cấp bậc trung đẳng, một khi hai nước lại lần nữa giao chiến, nhất định có thể phát huy tác dụng không nhỏ.
Cao Húc đảo qua một lần các đại tướng trấn thủ bắc cương, đáng tiếc chỉ bằng một chút tin tức như vậy, nhất thời không thể kết luận.
Nhưng chuyện này cũng không phải tất yếu, cho dù đối phương là người của ai, được ích lợi đều là Đại Chu.
“Điện hạ, mặc kệ người này là thủ hạ của ai, xem lời nói việc làm của hắn tất nhiên là hướng về Đại Chu.”
Kỷ Uyển Thanh thấy Cao Húc ngưng mi trầm tư, xem ra vẫn chưa điều tra được, thấp giọng an ủi hắn.
“Cũng đúng.”
Hắn cười, phu thê lại nghĩ giống nhau.
Cao Húc xoa xoa bụng thê tử cao ngất, chuyển đề tài: “Thanh Nhi, cô sẽ an bài công việc thỏa đáng, nàng nhớ đừng phí công, biết chưa?”
Tính ra, nhiều nhất còn hai tháng, Kỷ Uyển Thanh sẽ phải sinh sản. Chuyện này hắn báo cho nàng, để miễn nàng nhớ, chứ hắn không muốn nàng bởi vậy phí công.
Cao Húc vừa dặn dò thê tử, vừa nhẹ nhàng vuốt ve, cảm thụ được dưới tay hài nhi tràn đầy sinh lực, mắt đen nhiễm nhu hòa.
“Dạ, thiếp biết.”
Kỷ Uyển Thanh đương nhiên biết rõ cái nào nặng cái nào nhẹ, chuyện lớn cỡ nào đều cần chờ bình an sinh con lại nói.
“Điện hạ vất vả.”
Hắn cười khẽ: “Nào có.”
Phải biết rằng, hằng ngày đều bận rộn như vậy, Cao Húc sớm đã thành thói quen.
Chính là như vậy, Kỷ Uyển Thanh mới đau lòng: “Ngày sau chờ tình huống ổn định, chàng phải nghỉ ngơi nhiều một chút, không thể lại mệt nhọc như vậy.”
“Tình huống ổn định” nói chính là khi nào, trong lòng phu thê hai người biết rõ. Hiện tại vị trí Đông Cung mẫn cảm, cần từng bước cẩn thận, Kỷ Uyển Thanh cũng không nói gì vô nghĩa.
Trong lòng Cao Húc ấm áp, thấp giọng đáp: “Được, đều nghe Thanh Nhi.”
Tìm tòi Thát Đát tuy có khúc chiết, nhưng tổng thể là có tiến triển, trong Thanh Ninh Cung phu thê hài hòa, một lòng chờ mong sinh mệnh mới ra đời.
Chỉ là trước đó, lại xảy ra chuyện khác.
Có hai chứ không chỉ một, ở Thát Đát vương đô Mục Hoài Thiện cũng thả trạm gác ngầm. Tuy địa vị trạm gác ngầm không cao, nhưng kinh thành giới nghiêm, toàn thành vây bắt thích khách xông vào vương cung, nháo ra động tĩnh lớn như vậy, vẫn có thể biết được.
Thát Đát vương cung cũng không phải lần đầu tiên bị thích khách, khi trạm gác ngầm truyền tin vốn cũng không chú ý, ai biết tin tức truyền lại, chủ tử của hắn lại vô cùng coi trọng.
Mục Hoài Thiện làm người nhạy bén, kết hợp đoạn thời gian gần đây phát sinh chuyện liên tiếp, ẩn ẩn ngửi được hương vị không giống bình thường.
Dạo bước nửa ngày, hắn phân phó: “Truyền tin trạm gác ngầm ở Thát Đát, nghĩ cách tìm hiểu nhiều chút, tận lực kỹ càng tỉ mỉ càng tốt, rồi truyền quay lại.”
Chủ tử mệnh lệnh kịch liệt, trạm gác ngầm tự nhiên không dám chậm trễ, lập tức bắt đầu hỏi thăm.
Trạm gác ngầm ở Thát Đát vương đô nhân số không nhiều lắm, địa vị cũng không cao, may mắn chính là trước đó việc lùng bắt thích khách nháo quá lớn, mặc dù là binh sĩ bình thường ở vương đô, cũng biết không ít tình hình thực tế.
Trạm gác ngầm đặt ánh mắt ở quan quân trung cấp, tìm đúng mục tiêu, phí chút tâm tư và tiền bạc, rốt cuộc thám thính được không ít tin tức hữu dụng.
Sửa sang lại một phen, lập tức truyền về Đại Chu.
“Sáu người, đều mặc quần áo đen, khăn đen che mặt, thân thủ mạnh mẽ, có thể tới gần ngoại thư phòng của Thát Đát Khả Hãn.”
Mục Hoài Thiện mở mật tin, rũ mắt nhìn kỹ, “Sáu người này khinh công đặc biệt trác tuyệt, thống lĩnh hộ vệ vương cung lãnh cao thủ đuổi bắt, vẫn không thể đuổi kịp; toàn thành giới nghiêm, như cũ chạy thoát.”
Khuôn mặt tuấn mỹ trầm xuống, mày tấn rậm hơi nhăn lại.
Phía trên hai đoạn, nói tuy rằng là thân thủ của thích khách, nhưng Mục Hoài Thiện lại có thể từ đó nhìn ra rất nhiều dấu vết.
Thích khách mục đích minh xác, có tổ chức có kỷ luật, hẳn là Đại Chu phái qua.
Nhưng Đại Chu bên này, thế lực có thể đào tạo được mật thám thân thủ đứng đầu như thế, thật sự là không nhiều lắm.
Dù sao, tuy phần lớn võ tướng Thát Đát khinh công không sao, nhưng một quốc gia lớn như vậy, vẫn sẽ có một ít ngoại lệ, trong đó hơn một nửa tập trung ở vương đô.
Thích khách lại thuận lợi đào thoát, hơn nữa toàn bộ hành trình cũng chưa từng bị đuổi kịp, có thể thấy được cái gọi là “khinh công đặc biệt trác tuyệt” là trác tuyệt tới mức nào.
Đối phương vừa ra tay chính là sáu người, có thể có hành động xa hoa như vậy, toàn bộ Đại Chu đếm tới đếm lui, không vượt qua hai bàn tay.
Mấy năm gần đây hai nước không có chiến sự, đang êm đẹp cho dù đại tướng trấn thủ bắc cương có năng lực, cũng sẽ không làm ra cử chỉ khiêu khích thế này.
Chưa đến mười người lại bị loại bỏ hơn phân nửa.
Còn lại, đều ở kinh thành.
Đôi mắt Mục Hoài Thiện mị mị, từ sau khi xem mật tin, hắn liền trực giác thích khách là người của Đông Cung, lại tinh tế phân tích, càng tiến thêm một bước chứng thực phỏng đoán trong lòng.
Giả như thật là Hoàng thái tử, vì sao đối phương không duyên không cớ đột nhiên phái người thăm dò Thát Đát vương đô?
Trong chớp nhoáng, hắn nhớ tới Vương Trạch Đức, nhớ tới thôn trang kinh giao bị bao vây tiễu trừ, lại liên tưởng Tùng Bảo dịch.
Cuối cùng, hắn liên tưởng giao dịch với Thát Đát Khả Hãn mấy năm trước.
Chuyện này không có bằng chứng, tinh tế phân tích, Hoàng thái tử cũng không có khả năng thăm dò được tin tức tuyệt mật bậc này.
Mục Hoài Thiện trái lo phải nghĩ, không cho rằng Đông Cung chỉ dựa vào Vương Trạch Đức và một cứ điểm vùng ngoại ô là có thể thâm nhập đến tận đây. Lúc này mới qua thời gian mấy tháng?
Hắn lắc đầu, bắt đầu suy tư khả năng khác.
Chẳng qua, tuy Mục Hoài Thiện phủ định chính mình suy đoán, nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại trước sau nhớ thương, mặc kệ suy tư như thế nào, cuối cùng vẫn lơ đãng vòng trở về.
Hắn thực tin tưởng chính mình trực giác, bởi vì, đa số thời điểm trực giác của hắn là chính xác, thậm chí trên chiến trường đã cứu chính mình không chỉ một lần.
Mục Hoài Thiện dựa vào ghế thái sư, hiếm thấy do dự.
Tin tưởng phân tích? Hay là tin tưởng trực giác?
Ánh nến trong ngoại thư phòng sáng nguyên một đêm, mãi đến nắng sớm hơi lộ, hắn vẫn luôn ngồi an tĩnh rốt cuộc động, bỗng chốc mở mắt ra, trầm giọng kêu: “Người tới.”
Tâm phúc Mục Đức lập tức đẩy cửa vào: “Có thuộc hạ, xin chủ tử phân phó.”
“Ông lập tức truyền tin Lâm Giang Hầu, cũng nhắn chuyển cáo Hoàng hậu, Thát Đát vương cung bị thích khách ghé thăm, người tới hẳn là thủ hạ của Đông Cung.”
Mục Hoài Thiện chỉ ngờ vực, nhưng nếu hắn đã quyết định, khẩu khí liền vô cùng chắc chắn, giọng điệu chân thật đáng tin, Mục Đức nghe được sắc mặt lập tức nghiêm túc.
Cuối cùng, hắn tự tay viết phong thư, dùng xi niêm phong.
“Hoàng thái tử hình như đã phát hiện chân tướng Tùng Bảo dịch, làm cho bọn họ lại lần nữa nghĩ cách, thu hồi hiệp nghị năm đó.”