Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Cổ nhân từ khi sinh ra đến thành niên, có bốn ngày quan trọng nhất, tất cả đều tập trung ở thời kỳ trẻ mới sinh. Tắm ba ngày, đầy tháng, trăm ngày, một tuổi.
Một tuổi về sau, nữ tử vẫn luôn chờ đến cập kê, nam tử lại là hai mươi cập quan, mới có thể lại lần nữa mời khách khứa, bốn phía ăn mừng.
Tắm ba ngày, tên như ý nghĩa, là cử hành sau khi sinh ngày thứ ba.
Bởi vì hài tử quá nhỏ, không thể bế đi quá xa, mà mẫu thân cũng đang ở cữ, bởi vậy lễ tắm ba ngày thiết lập tại nội trạch, chỉ có thể có nữ quyến tham gia. Mà nam khách bình thường ở tiền viện ăn tiệc, cũng không xem lễ.
An nhi chẳng những là hoàng trưởng tôn, hắn vẫn là Đông Cung đích trưởng tử, ý nghĩa trọng đại, lễ tắm ba ngày của hắn tự nhiên không thiếu được mời triều đình đẳng cấp cao nội ngoại mệnh phụ đến Thanh Ninh Cung xem lễ.
Đáng tiếc bởi vì lễ tắm ba ngày đặc thù, phu thê Cao Húc không thể tham gia, ngược lại Hoàng hậu là cần thiết tham gia, bà ta là quốc mẫu, chắc hẳn là người có thân phận cao nhất hiện trường.
Làm sao Kỷ Uyển Thanh có thể yên tâm, tuy là vạn chúng chú mục đối phương chưa chắc dám động tay chân gì, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đây là con trai của chính mình, nàng khẳng định không an tâm.
Ai cũng biết Khôn Ninh Cung và Đông Cung trở mặt, nhưng không thể thể hiện ra bên ngoài. Cái khác không nói, chỉ cần Hoàng hậu muốn bế hài tử, đám người Hà ma ma có thể cự tuyệt sao?
Khẳng định không thể.
“Điện hạ, chàng nói như thế nào cho phải?” Kỷ Uyển Thanh càng nghĩ càng dày vò, mày đẹp không nhịn được nhăn lại.
“Thanh Nhi đừng lo lắng, lễ tắm ba ngày cô đã sớm an bài.”
Sao Cao Húc có thể để nàng nhọc lòng việc này, hắn đã sớm làm tốt ứng đối chuẩn bị, chỉ là thê tử sinh sản xong kiệt lực, hai ngày nay thường ngủ mê, mới không có cơ hội nói cho nàng.
“Sáng sớm hôm nay khi cô gặp mặt phụ hoàng, nói thời tiết giá lạnh, vì ổn thỏa, xin phụ hoàng ban cho ngự y, đến lúc đó chờ ở bữa tiệc tắm ba ngày.”
Kỳ thật, mấy lý do này mọi người đều hiểu rõ, nhưng Xương Bình Đế lại sẽ không cự tuyệt. Dù sao, An nhi chỉ là một em bé nằm trong tã lót, Hoàng đế sẽ không khó xử cháu trai của chính mình.
Xuất phát từ tâm lý nào đó, Xương Bình Đế sẽ không chủ động bảo hộ, nhưng nếu Cao Húc mở miệng, ông ta sẽ không có lệ, đương trường thực sảng khoái ban cho hai ngự y, đến lúc đó chờ ở lễ tắm ba ngày, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Không cần xem thường hai ngự y ngự tứ này, ý nghĩa rất lớn.
Tác dụng đầu tiên, chính là Hoàng đế khẩu dụ kinh sợ. Nếu Xương Bình Đế ban ngự y, còn một lần ban hai, ý tứ kia kỳ thật thực rõ ràng, chính là không hy vọng có người ở lễ tắm ba ngày làm ra chuyện xấu.
‘Có người’ này, ám chỉ người nào, kỳ thật không khó hiểu.
Mẹ con Hoàng hậu có thể có hôm nay, Hoàng đế mạnh mẽ nâng đỡ chiếm công đầu, chỉ cần bà ta không phải đồ ngốc, sẽ không bội nghịch ý của Hoàng đế.
Tiếp theo, đừng xem thường năng lực của ngự y. Bọn họ bản lĩnh là tất nhiên, tuy am hiểu sâu làm việc trong hoàng cung, ba phải giả bộ hồ đồ lúc nào cũng có, nhưng một khi trách nhiệm phân công đến trên đầu cá nhân nào, ngươi sẽ phát hiện, năng lực của bọn họ cực lớn.
Dược vật nguy hại, gần như có thể bài trừ.
“Thanh Nhi, cô còn nhờ cô tổ mẫu, lễ tắm ba ngày bà ấy sẽ chiếu ứng.”
Cao Húc nói cô tổ mẫu, chính là An Nhạc đại trưởng công chúa. Bà co bối phận cao, thân phận cũng đủ tôn quý, quan trọng nhất còn được Hoàng đế kính trọng, mặc dù là Hoàng hậu, bà cũng hoàn toàn không sợ hãi.
Đại trưởng công chúa từ khi Thái tử còn bé, liền thực chiếu cố Đông Cung, xưa nay quan hệ hai bên không tệ, một khi Cao Húc mở miệng, bà lập tức đồng ý.
“Một khi đã như vậy, thật tốt quá.”
Đã có ngự y ở đây, còn có đại trưởng công chúa chiếu ứng, Kỷ Uyển Thanh một lòng liền buông xuống chín phần, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cao Húc khẽ vuốt tóc mai nàng, cuối cùng bổ sung một câu: “Cô còn lệnh Lâm Dương lãnh người, giả làm tiểu thái giám, để bảo đảm vạn vô nhất thất.”
“Nàng đừng nhọc lòng những việc này, hiện giờ nàng phải nghỉ ngơi, dưỡng thân thể cho khỏe mới là nhiệm vụ hàng đầu.”
Phụ nhân sinh sản hao tổn đặc biệt lớn, ở cữ điều dưỡng phi thường quan trọng, quan hệ đến ngày sau thân thể khỏe mạnh, hắn không cho phép thê tử lo lắng phí công.
Cao Húc rũ mắt nhìn nàng, yêu quý thương tiếc: “Mau nghỉ ngơi đi, sắc trời không còn sớm.”
“Dạ.”
Kỷ Uyển Thanh lên tiếng, nàng cũng mệt nhọc, một khi an tâm, giây lát mắt nhắm lại, liền lâm vào mộng đẹp.
Cao Húc xuống giường nhìn nhìn con trai, thấy An nhi đang ngủ ngon lành, hai nhũ mẫu tinh thần phấn chấn chờ, lúc này mới yên tâm, lại hạ giọng dặn dò hai câu.
Mấy nhũ mẫu có từng gặp hoàng gia có phu thê ân ái như vậy? Thấy Thái tử điện hạ không chút nào kiêng kỵ vào phòng sinh, ôm Thái tử phi liền ngủ, trong lòng tấm tắc bảo lạ.
Nhưng mấy chuyện này đều không liên quan tới các nàng, chiếu cố tiểu chủ tử thật tốt mới là lẽ phải, vội cung kính đồng ý, không dám chậm trễ chút nào.
Cao Húc xoay người lên giường, thay thê tử dịch dịch góc chăn, cũng cùng nhau nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thanh Ninh Cung vui mừng khôn xiết, hậu điện không khí vui vẻ tường hòa, mà Khôn Ninh Cung hoàn toàn tương phản.
Hoàng hậu tự giác một năm gần đây mọi việc không thuận, bắt đầu từ chuyện Liễu Cơ thất bại liền gặp vận đen. Lệ Phi Dung phi, hai tiện nhân này cướp đoạt cung quyền còn không chèn ép được, lại ra việc Thát Đát Khả Hãn đánh rơi hiệp nghị.
Hiện tại hiệp nghị còn chưa tìm được bóng dáng, bên này Đông Cung Thái tử phi lại một thai được con trai, thuận lợi sinh hạ hoàng trưởng tôn.
“Nương nương, lúc trước thái y không phải cũng nói thai của Vương phi nương nương chúng ta cũng ổn sao? Là con trai đấy.”
Nói chuyện chính là nhũ mẫu của Hoàng hậu Hồ ma ma, vừa thấy chủ tử không vui, vội thấp giọng an ủi.
Đông Cung có thái y tâm phúc của chính mình, Khôn Ninh Cung đương nhiên cũng có, thái y này họ Phùng. Nhưng trên thực tế, lúc ấy Phùng thái y cũng không phải nói như vậy.
Bởi vì có Thái tử phi mang thai ở phía trước, Hoàng hậu thực nóng lòng, Ngụy Vương phi mới vừa khám ra hỉ mạch, bà liền liên tục dò hỏi Phùng thái y là trai hay gái.
Lúc ấy thai nhi tháng quá nhỏ, thái y kỳ thật không thể xác định, chỉ là chủ tử hỏi quá nóng nảy, ông ta cũng chỉ cứng rắn nặn ra một câu: “Xem mạch tượng, càng càng giống nam thai hơn.”
Nhưng, tính không xác định trong lời này đã bị Hoàng hậu trực tiếp xem nhẹ, biến thành con dâu hoài chính là nam thai.
Còn về mặt sau thái y chẩn ra có phải hay không, liền không ai biết, bởi vì bản thân ông ta cũng không dám lại hé răng.
“Mặc dù là nam thai, cũng không phải hoàng trưởng tôn.”
Hoàng hậu nghe xong nhũ mẫu nói, ấn đường hơi giãn ra, nhưng trong lòng như cũ bị đè nén khó chịu.
Hoàng trưởng tôn là đứa cháu đầu tiên, mặt sau lại sinh con trai, đãi ngộ liền kém rất xa, chỉ cần xem thái độ Xương Bình Đế hiện giờ, đã có thể đoán được.
Hoàng đế xưa nay kiêng kỵ Đông Cung, hiện giờ đứa nhỏ này sinh ra, tiến thêm một bước củng cố vị trí Hoàng Thái tử, dựa theo tác phong hành sự thường ngày của ông ta, hẳn là cực không thích đứa nhỏ này mới phải.
Nhưng Xương Bình Đế cũng không có, tuy ông ta không chủ động ra tay che chở đứa nhỏ này, nhưng Thái tử ra mặt cầu ban ngự y, ông ta vẫn rất hào phóng một lần liền cho hai.
Phải biết rằng, ngự y này không chỉ là ngự y, bọn họ mạnh mẽ biểu lộ thái độ Hoàng đế.
Đây cũng là sở dĩ vì sao Hoàng hậu bị đè nén như thế, Xương Bình Đế làm vậy, trực tiếp nói cho Khôn Ninh Cung, không được ra tay trên lễ tắm ba ngày.
Hoàng hậu vẫn rất rõ ràng chỗ dựa của mẹ con chính mình, Hoàng đế không cho bà động, bà thật đúng là không dám lộn xộn. Lỡ như bị cho là khiêu khích uy nghiêm của Hoàng đế, kết quả ai cũng gánh không nổi.
Nhưng muốn Hoàng hậu cứ như vậy từ bỏ, bà ta không cam lòng, tắm ba ngày là cơ hội tốt nhất, em bé không có cha mẹ che chở, bỏ qua lần này sẽ không lại có lần sau.
“Hoàng trưởng tôn?”
Hoàng hậu oán hận vỗ án: “Hay cho một hoàng trưởng tôn!”
Bà đen mặt, đau khổ suy tư thật lâu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, bỗng nhiên nảy ra kế hoạch: “Ma ma, bà nhanh tìm một hộp phấn hoa thược dược tới đây.”
“Nương nương, ngài là muốn……”
Hồ ma ma lập tức hiểu rõ, chần chờ nửa ngày, nói: “Chỉ là, chúng ta cũng không thể xác định, hài tử kia có giống tổ mẫu phụ thân hay không.”
Tổ mẫu của hoàng trưởng tôn, tức là mẹ đẻ của Cao Húc, nguyên hậu của Xương Bình Đế. Nguyên hậu dị ứng phấn hoa thược dược, đụng chạm lập tức sẽ sốt cao nổi mẩn, Kỷ Hoàng hậu là một trong những phi tần sớm nhất của Hoàng đế, năm đó trong lúc vô ý biết được.
Bởi vì khi nguyên hậu còn sống nắm cung quyền, đồ vật bà dị ứng đều bị gạch bỏ, hoàn toàn sẽ không xuất hiện trong hậu cung, hiện giờ nguyên hậu hoăng gần hai mươi năm, cho nên ít có người biết.
Ít có người biết đến tình trạng, thậm chí con trai ruột của nguyên hậu, bản thân Cao Húc cũng không biết.
Còn về Cao Húc, khi hắn còn nhỏ, kỳ thật cũng có chút dị ứng với phấn hoa thược dược, nhưng tình huống của hắn nhẹ hơn nhiều so với mẹ ruột.
Sau khi nguyên hậu hoăng, hoa thược dược không hề bị cấm, bắt đầu xuất hiện trong hoàng cung. Có một lần cung yến liền thiết lập tại Ngự Hoa Viên, bàn của tiểu Thái tử vừa khéo bố trí gần một bụi thược dược, hắn ngồi xuống liên tục hắt xì mấy cái mới ngừng lại được.
Cao Húc dị ứng thực rất nhỏ, không có bất luận bệnh trạng gì khác, thậm chí bản thân hắn cũng không cảm thấy có vấn đề, hắn hoàn toàn không suy nghĩ theo hướng khác, chỉ tưởng là có chút cảm lạnh.
Ngoại trừ Kỷ Hoàng hậu, vẫn luôn biết chuyện trước kia, cũng để tình huống của tiểu Thái tử vào mắt.
Thái tử do nguyên hậu sinh, thể chất dị ứng truyền xuống một chút, hiện giờ dưới gối Thái tử lại có hoàng trưởng tôn, thể chất này tiếp tục di truyền, kỳ thật chẳng có gì lạ.
Nếu hoàng trưởng tôn thật dị ứng, ai biết là nhẹ hay là nặng?
Một đứa bé mới sinh ra ba ngày, một khi nóng lên nổi mẩn, rất có thể sẽ mất đi mạng nhỏ.
Tinh thần Hoàng hậu chấn động: “Nhanh, ma ma, bà mau mở nhà kho, xem có phấn hoa thược dược hay không.”
Hoàng đế không cho bà ta động thủ, cũng không thể không cho bà ta dùng hương phấn có phải không? Nữ tử hậu cung tô son điểm phấn hết sức bình thường, ai ra cửa không rải chút hương phấn?
Bản thân Thái tử cũng không biết việc này, mặc dù xong việc, hắn cũng không thể hiểu ra mấu chốt trong đó.
Hồ ma ma lập tức lên tiếng, liền phải ra cửa, Hoàng hậu lại gọi lại: “Ma ma, phải làm lặng lẽ, không thể trương dương.”
“Nếu không tìm được, nhanh chóng truyền tin Lâm Giang Hầu phủ, kêu bọn họ đưa một hộp vào.”
Bản thân Hoàng hậu không thích thược dược, bởi vậy xưa nay Khôn Ninh Cung ít có phấn hoa thược dược, cũng không biết nhà kho có tồn hay không.
“Nương nương yên tâm, lão nô lập tức đi làm.”
Ngụy Vương phủ.
“Nương nương, ngài chậm chút.”
Hôm nay là lễ tắm ba ngày của Đông Cung hoàng trưởng tôn, Ngụy Vương phi Tần Thải Lam tự nhiên không thể vắng mặt, nàng sớm thức dậy rửa mặt chải đầu, đang chuẩn bị ra cửa lên xe.
Nàng mang thai đã hơn ba tháng, thai đã ổn, bụng hơi gồ lên, nhưng che giấu dưới quần áo vẫn không thấy được, dáng người như cũ thướt tha.
Tần Thải Lam vừa được nha hoàn đỡ đi ra ngoài, vừa hỏi: “Điện hạ đâu?”
Nàng nói điện hạ, tự nhiên là Nhị hoàng tử Ngụy Vương. Đại nha hoàn Thu Vũ nghe chủ tử hỏi, da đầu tê dại, nhưng cũng chỉ phải thấp giọng trả lời: “Đêm qua điện hạ nghỉ ở Phù Dung Viện.”
Phù Dung Viện là chỗ ở của Lương trắc phi, ái thiếp của Ngụy Vương.
Lương trắc phi vốn là thứ phi, là cấp dưới của Ngụy Vương hiến tặng, diện mạo mỹ diễm, dáng người phập phồng quyến rũ, vũ mị động lòng người, hầu hạ Ngụy Vương toàn thân thư thái. Khi Tần Thải Lam chưa vào cửa, cũng là nàng được sủng ái nhất, đã từ thứ phi phá lệ thỉnh phong làm trắc phi.
Ngụy Vương vốn phong lưu, Vương phi mang thai hắn cao hứng, nhưng hoàn toàn không ngại ngại hắn tiếp tục ngủ sủng thiếp. Vì thế, ngắn ngủn một tháng ngủ đông, Lương trắc phi lại lần nữa thịnh sủng.
“Nương nương, ngài hiện giờ có thai, dưỡng thai mới là chính sự.”
Nhũ mẫu Trương ma ma thấy sắc mặt chủ tử âm âm, nhanh khuyên giải an ủi: “Hôn phu sủng ái giống như hoa trong gương, trăng trong nước, con nối dõi mới là lâu dài, nương nương có Quốc công phủ chống lưng, chỉ cần sinh hạ con vợ cả, liền vững như Thái sơn.”
Lời bà nói đối với đương thời phu nhân chưa chắc không phải chân lý. Chỉ là Tần Thải Lam như cũ không thể bình tĩnh, sắc mặt nàng nhanh chóng biến ảo, chung quy sờ sờ bụng, hít sâu vài cái, mới hòa hoãn chút.
Ai từng lường trước, Trương ma ma chuyển đề tài, lại thấp giọng nói: “Chỉ là, người chúng ta đặt ở Phù Dung Viện sáng nay tới bẩm, nói là Lương thị sáng sớm nôn mửa, lại lập tức giấu không cho truyền ra ngoài.”
“Phù Dung Viện chỉ sợ là có.”
Bà lo lắng sốt ruột, mặc dù bụng chủ tử chính mình thật là nam thai, sinh ra nuôi lớn cũng là một quá trình dài dòng, biến hóa như thế nào ai cũng không biết. Con vợ cả một người không bảo hiểm, mặt sau theo sát một con vợ lẽ cùng tuổi càng nguy hiểm.
Huống hồ, một ngày tiểu chủ tử chưa sinh ra, cũng không thể bảo đảm là nam thai.
Sao Tần Thải Lam không biết quan hệ lợi hại trong đó, nàng trầm mặc một lát, cuối cùng chậm rãi nói: “Ma ma, bà lặng lẽ tiết lộ việc này cho Thành trắc phi biết đi.”
Thành trắc phi, thánh chỉ tứ hôn vào Ngụy Vương phủ, thế lực nhà mẹ đẻ không nhỏ, xưa nay Ngụy Vương thực coi trọng.
Hậu viện Ngụy Vương phủ là thế chân vạc ba chân, Thành trắc phi tất nhiên kiêng kỵ Vương phi, nhưng nàng càng xem kẻ thù cũ Lương trắc phi như cái đinh trong mắt.
“Lúc cần thiết, chúng ta âm thầm hiệp trợ một phen.” Tần Thải Lam giọng điệu nhàn nhạt, lại bổ sung một câu.
Ai không muốn làm trân châu? Nhưng hiện thực lần nữa gắt gao bức bách, bất đắc dĩ phải làm mắt cá, ai có thể tiếp tục duy trì sáng rọi?
Ánh mắt Tần Thải Lam chuyển lạnh, nhàn nhạt phân phó, lập tức ra cửa lên xe, đi tới hoàng cung.
Vào hoàng cung, đương nhiên nàng đi Khôn Ninh Cung trước, từ mẹ chồng Kỷ Hoàng hậu lãnh, lại cùng đi Thanh Ninh Cung.
“Thải lam, gần đây nghỉ ngơi có tốt không? Nô tài hầu hạ có tận tâm không?” Hoàng hậu thấy con dâu, đương nhiên theo thường lệ quan tâm vài câu.
Tần Thải Lam tươi cười dịu dàng: “Hồi mẫu hậu, tất cả đều tốt, điện hạ cũng thực quan tâm con, xin mẫu hậu yên tâm.”
Con trai chính mình là đức hạnh gì, Hoàng hậu rõ ràng, quan tâm khẳng định có, nhưng nữ nhân cũng không phải ít ngủ, nghĩ đến chuyện sốt ruột cũng gây ra không ít.
“Tốt, nếu như vậy, bổn cung an tâm.”
Nhưng bà lại rất vừa lòng Tần Thải Lam biết đại thể như thế: “Con là Vương phi, căn bản không cần đặt mấy nhà kề thiếp thất ở trong mắt, dưỡng thai cho tốt mới là đứng đắn.”
Tần Thải Lam hơi rũ mí mắt, vẻ mặt dịu dàng ứng.
“Được rồi, chúng ta muốn ra cửa.” Nói hai câu, Hoàng hậu liếc mắt đồng hồ nước, thấy thời điểm không còn sớm, liền phân phó xuất phát.
Nhưng, bà ta lại không lập tức đứng lên, mà là nhìn thoáng qua Hồ ma ma.
Hồ ma ma tiến vào nội điện, lấy một cái tráp mở ra, thì ra bên trong là bộ giáp khảm hồng ngọc.
Bà lấy ra, cẩn thận hầu hạ chủ tử mang lên.
Phấn hoa thược dược được đồ trên bộ giáp. Dù sao không ít phi tần đều biết, xưa nay Hoàng hậu thích đồ hương phấn lên bộ giáp, cũng không xem như có sơ hở.
Chỉ mạt một tầng rất mỏng lên bộ giáp, mùi vị không nồng, lại bị che lấp, vừa lúc.
Nhà kho của Hoàng hậu thật đúng là không có phấn hoa thược dược, hộp này là Lâm Giang Hầu phủ tìm suốt đêm, sáng nay giờ dần mới mang vào cung, vừa mới mới bôi xong.
Vì thế, cho tới bây giờ Hoàng hậu mới mang bộ giáp vào ngón tay.
Tần Thải Lam thực thận trọng, lập tức chú ý tới điểm rất nhỏ này không giống dĩ vãng.
Hoàng hậu thực chú trọng dáng vẻ, thường lui tới đều là mang bộ giáp xong mới ra nội điện, sao hôm nay bà ta lại đột nhiên như vậy.
Tầm mắt Tần Thải Lam dừng trên bộ giáp một chút, ngay sau đó lại lơ đãng quét một vòng trong phòng, thấy đứng hầu đều là cung nữ nhất đẳng, tuyệt đối là tâm phúc của Hoàng hậu.
Nhớ tới hôm nay là ngày đặc thù, trong lòng nàng lộp bộp.
Nhưng, cuối cùng Tần Thải Lam không có bất luận động tác ngôn ngữ gì, chỉ nhẹ nhàng thu hồi tầm mắt