Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
Tuy hoàng trưởng tôn tôn quý, có thể tới tham gia lễ tắm ba ngày đều là nội ngoại mệnh phụ phẩm cấp cao, nhưng ở kinh thành không thiếu nhất chính là quý nhân.
Văn võ triều thần, huân quý tôn thất, còn có các phi tần cấp cao, mọi người đều sẽ nể mặt Hoàng thái tử, người có tư cách tới, không một ai vắng mặt.
Nhiều vô số, hậu điện chính đường to như vậy tràn đầy người.
Dưới tình huống này, lại chen vào một chuỗi dài nha hoàn bà tử tùy thân hầu hạ là không có khả năng. Bởi vậy, mặc dù Ngụy Vương phi tôn quý, cũng chỉ có thể mang theo vẻn vẹn một nha hoàn Thu Vũ đi vào.
Nàng cũng bi kịch, ra cửa như xí, nhân tiện hít thở không khí. Không nghĩ tới Thanh Ninh Cung hậu điện thủ vệ nghiêm ngặt, thái giám cung nhân tuy mỗi người cung kính, nhưng khó tránh khỏi có ý giám thị.
Tần Thải Lam đứng đó một lúc lâu liền không chịu nổi, dứt khoát đi về chính đường.
Ai lường trước được, mới từ cửa sau chính phòng bước vào trong điện, nàng còn chưa kịp suy đoán sao không khí trầm ngưng dị thường, liền đột ngột dẫm trúng một vật.
Đây là một hạt châu hương mộc.
Vòng tay của Hoàng hậu chắc chắn không có mặt hàng thứ đẳng, từng hạt châu hương mộc to như long nhãn, tròn vo, mài giũa dị thường bóng loáng.
Tần Thải Lam không kịp phản ứng, dưới chân vừa trượt, thân hình nháy mắt đảo bên cạnh.
Nàng cũng không tính không có đầu óc, ở một khắc mất đi cân bằng, nàng cuối cùng giãy giụa một chút, nỗ lực điều chỉnh phương hướng, đảo về phía nha hoàn Thu Vũ đang đỡ nàng.
Thu Vũ cũng nhạy bén, lập tức lui một chân ra phía sau, hơi cong hai chân, nỗ lực chống đỡ trọng lượng hai người.
Kế hoạch thực hoàn hảo, hiện thực thực thê thảm.
Đại nha hoàn bên cạnh tiểu thư khuê các, còn gọi là phó tiểu thư, không làm việc tốn sức còn có tiểu nha hoàn hầu hạ, ngoại trừ thiên phú dị bẩm, không có bao nhiêu khí lực. Hơn nữa hạt châu hương mộc trên mặt đất không chỉ một viên, Thu Vũ lui về phía sau một bước cũng vừa lúc dẫm trúng.
Bản thân nàng đã đứng không vững, lại có một Tần Thải Lam áp lại đây, kết quả có thể nghĩ. Tự nhiên là “phanh” một tiếng, thật mạnh rơi xuống đất, hoàn toàn thân mật tiếp xúc với nỉ thảm Thanh Ninh Cung hậu điện.
Cũng may Thu Vũ không ngốc, biết chủ tử đang mang thai, nếu cú này ngã sinh non, nàng sẽ chịu tội lớn.
Vì thế, nháy mắt nàng rơi xuống đất, dùng hết sức lực toàn thân quay người lại, để chính mình nằm phía dưới, sau đó gắt gao ôm chủ tử, dùng vị trí ngực bụng mềm mại lót, tận lực giảm thương tổn đến thấp nhất.
Chủ tớ hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt trừng thật lớn, đều khó nén hoảng sợ, Tần Thải Lam chỉ kịp duỗi tay bảo vệ bụng, liền thật mạnh ngã xuống đất.
Sống lưng Thu Vũ trực tiếp đụng chạm mặt đất, “phanh” một tiếng trầm vang, thậm chí còn nghe được tiếng xương cốt giòn giã. Chủ tử trên người nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu, mặt đập xuống phía dưới, cũng may có cái thịt người lót, mới giảm bớt không ít thương tổn.
Nhưng thế cũng không được, Tần Thải Lam lập tức cảm thấy trong bụng tê rần, hình như có một cổ nhiệt lưu từ giữa hai chân lặng yên chảy xuống.
“A! Đau quá, con của ta!”
Theo Ngụy Vương phi một tiếng đau hô, mọi người trong đại điện bị trạng huống đột phát cả kinh ngốc lăng mới tỉnh ngộ, mọi người đại kinh thất sắc, sôi nổi động lên.
Tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai, tiếng bước chân Hoàng hậu không màng tất cả chạy gấp, còn có giọng nữ bén nhọn hô “Ngự y”, làm cho cả hậu điện chính đường hỗn loạn.
Lâm Dương sớm đã trước tiên hộ ở bên người đại trưởng công chúa, chính xác là hắn che chở tã lót trong lòng bà.
An Nhạc đại trưởng công chúa cẩn thận che chở An nhi, ấn đường nhăn lại thật sâu, thấy Hà ma ma bước nhanh đuổi kịp, bà trả tã lót lại, cũng dặn dò: “Nhanh trở về đi, những việc này không cần các ngươi để ý tới.”
Bà nhận ra Hà ma ma, đối phương là nhũ mẫu của Thái tử phi, hơn nữa vừa rồi cũng là đối phương bế An nhi ra.
Hà ma ma cũng không nói nhiều, vội vàng hành lễ, liền lãnh người ra cửa điện.
Lâm Dương và vài thủ hạ lập tức phân bố thành vòng tròn, chặt chẽ bảo vệ Hà ma ma và tiểu chủ tử.
An Nhạc đại trưởng công chúa nhìn theo đoàn người chuyển ra cửa điện, lúc này mới thu hồi tầm mắt, vẻ mặt ưu sắc nhìn Ngụy Vương phi.
Hoàng hậu lại không tốt, cũng không can hệ tới Ngụy Vương phi vào cửa không lâu, càng không can hệ tới thai nhi trong bụng nàng còn chưa thấy ánh mặt trời.
Từ sau khi Hà ma ma bế An nhi ra cửa, Kỷ Uyển Thanh vẫn luôn lo lắng, nàng lệnh mấy người thủ ở ngoài hậu điện chính đường, phát sóng trực tiếp tiến triển lễ tắm ba ngày.
Tuy là như thế, biến hóa liên tiếp sau khi Hoàng hậu gây ra chuyện xấu cũng thật sự quá nhanh. Nói ra thì rất dài, nhưng thời gian thực tế trải qua lại vô cùng ngắn ngủi.
Trước một người mới vừa trở về bẩm báo Hoàng hậu muốn bế tiểu chủ tử còn chưa vào phòng xếp, bên kia, Ngụy Vương phi đã té ngã.
Trong lòng Kỷ Uyển Thanh như có lửa đốt, vừa muốn sai người tiếp tục hỏi thăm, Hà ma ma dưới sự bảo vệ của đám người Lâm Dương, vội vàng đi về.
“Ma ma, làm sao vậy?”
Nàng gấp đến độ lập tức nhấc lên chăn muốn xuống giường, Hà ma ma lập tức ngăn lại: “Nương nương, tiểu chủ tử mạnh khỏe, ngài đừng kinh hoảng.”
Ngay sau đó, bà sai đám người Lê Hoa đè lại Kỷ Uyển Thanh: “Nương nương, hiện giờ ngài còn chưa xuống giường được.”
Trong lúc nói hai câu, Hà ma ma đã chuyển qua bình phong, đi tới trước giường.
Kỷ Uyển Thanh nghe vậy, trong lòng an tâm một chút, cũng không tránh động, chỉ nghển cổ nhìn về phía con trai trong lòng ngực nhũ mẫu.
An nhi tỉnh, đôi mắt trắng đen rõ ràng bịt kín một tầng trong suốt, khóe mắt còn ửng đỏ, mẫu thân thấy đau lòng hỏng rồi.
Kỷ Uyển Thanh chạy nhanh tiếp nhận tã lót, cúi đầu cẩn thận xem kỹ, thấy nhi tử tuy khóc đỏ mũi, nhưng thực an tĩnh, khuôn mặt nhỏ không thấy không khoẻ, mới vừa rồi vẫn luôn lo lắng mới thoáng an tâm một chút.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, hôn hôn An nhi, hỏi: “Ma ma, mới vừa rồi là có chuyện gì?”
“Còn không phải kia Hoàng hậu!”
Xưa nay Hà ma ma tuân thủ bổn phận, tuy chủ tử và Khôn Ninh Cung không hòa thuận, nhưng khi có người thứ ba, bà đều gọi đối phương là “Hoàng hậu nương nương”, hiện giờ một câu, đủ có thể thấy tức giận đến trình độ nào.
“May mắn có đại trưởng công chúa ở, nếu không mặc dù Lâm thống lĩnh ra tay, chúng ta cũng rơi xuống hạ phong.” này là tình hình thực tế, dù sao, một người là chủ tử quốc mẫu, một người là hạ nô thái giám.
Ngay sau đó Hà ma ma liền nói mọi việc xảy ra trong lễ tắm ba ngày, cuối cùng, lại căm giận nói: “Báo ứng trước mắt, Hoàng hậu cắt đứt dây xuyến vòng tay, hạt châu hương mộc lăn đầy đất, trùng hợp, chính là bị Ngụy Vương phi dẫm lên.”
Kỷ Uyển Thanh không rảnh quản Tần Thải Lam, vừa nghe con trai bị Hoàng hậu ôm, lập tức phân phó: “Ma ma, sai người lấy nước ấm tới, nhanh tắm rửa cho An Nhi.”
Trời lạnh như vậy, tuy đốt địa long, nhưng An nhi quá nhỏ, tắm rửa vẫn nên thận trọng. Chỉ là hiện giờ tình huống đặc thù, không tắm không yên tâm.
Hà ma ma chấp nhận, vừa sai người múc nước, vừa cởi tã lót cho tiểu chủ tử, sai người cũ xử lý tã cũ.
“Nương nương, ngài cũng đổi quần áo đi.” Sản phụ suy yếu, cũng cần cẩn thận.
“Dạ.”
Kỷ Uyển Thanh lên tiếng, theo sau phân phó Lê Hoa: “Lê Hoa, muội sai người truyền tin cho điện hạ, nói An Nhi tất cả như thường.”
Lê Hoa vội vàng ra cửa.
Kế tiếp, An nhi tắm. Bé liên tiếp dính nước hai lần, có chút không vui, bẹp miệng nhỏ khóc một lúc, mãi đến trở lại trong lòng ngực mẫu thân mới thút tha thút thít thu tiếng.
Chính mình cốt nhục chịu một chút ủy khuất, cha mẹ luôn thực đau lòng. Kỷ Uyển Thanh ôm con trai dỗ lại dỗ, nghiến răng nghiến lợi với Hoàng hậu, thù mới hận cũ chồng lên, chán ghét xưa nay chưa từng có.
Mẹ con hai người tính cả Hà ma ma, mới vừa sửa sang lại thỏa đáng, Lê Hoa đã trở lại, nàng còn mang về Lưu thái y.
Đây là Cao Húc sai người đến.
Giờ phút này tiền điện Thanh Ninh Cung tụ tập quan lớn trong triều, huân quý tôn thất. Mấy nam khách là không thể vào hậu điện xem lễ tắm ba ngày, nhưng vẫn có thể tham gia tiệc tắm ba ngày.
Trước khi Kỷ Uyển Thanh truyền tin, Cao Húc đã sớm một bước nhận được Lâm Dương hội báo, nếu con trai bình yên vô sự, hắn không thể lập tức đi về hậu điện.
Dù sao, nam khách ở tiền điện còn không biết sóng gió lễ tắm ba ngày, mọi người đang cao hứng phấn chấn ăn mừng hoàng trưởng tôn tắm ba ngày, hắn cần lấy đại cục làm trọng.
Nhưng, hắn vẫn sai Lưu thái y lại đây, khám mạch xong, hắn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Lưu thái y vào phòng xép, tinh tế chẩn mạch cho An nhi, xác định không có bất luận cái gì dị thường, lúc này mới về tiền điện phục mệnh.
Kỷ Uyển Thanh an tâm, cho con bú no, cũng dỗ dành con ngủ, lúc này mới rảnh chú ý mặt khác.
“Tình huống Ngụy Vương phi như thế nào?”
Té ngã tàn nhẫn như vậy, cho dù tháng không lớn, phỏng chừng cũng thực treo, cung nhân đứng hầu ở chính đường đã bẩm báo, nói Ngụy Vương phi ngay tại chỗ thấy hồng.
Con trai chính mình mới sinh bị người lăn lộn, hiện tại cháu ruột của đối phương bởi vậy ăn lỗ nặng, Kỷ Uyển Thanh thật sự rất khó đồng tình, cho dù đứa nhỏ này thực vô tội.
Hà ma ma lắc đầu: “Còn không biết đâu, nghe nói ngự y đang thi châm, có giữ được hay không còn chưa có tin tức.”
Lòng bà còn sợ hãi, đồng dạng vô cảm với đứa nhỏ này.
“Nương nương, ngài nghỉ một chút trước đi, hiện giờ đúng là lúc ngài dưỡng thân thể, đừng quan tâm mấy chuyện râu ria.”
Ngụy Vương phi và cốt nhục trong bụng, là tốt là xấu, các nàng cũng không nhúng tay. Chuyện này chỉ có thể trách Hoàng hậu, nếu thật không còn, chỉ có thể than một tiếng báo ứng trước mắt.
Chắc là đáy lòng toàn bộ phu nhân kinh thành đều cho là như vậy, cho dù mọi người không hé răng.
“Sáng mai, khẳng định có tin tức.”
Hà ma ma vừa nói, vừa tiếp nhận tã lót giao cho nhũ mẫu, lại đỡ chủ tử nằm xuống.
Kỷ Uyển Thanh không được đáp án cũng không thèm để ý, nàng lo lắng hồi lâu cũng có chút mỏi mệt, từ từ nhắm mắt lại.
Nhưng cũng không cần chờ đến sáng mai, chờ chạng vạng Cao Húc về phòng, nàng đã biết kết quả cuối cùng.
“Thai của Tần thị vẫn giữ được.”
Trong cái rủi có cái may, Tần Thải Lam mang thai đã đủ ba tháng, thai ngồi ổn, hơn nữa khi té ngã còn có người làm đệm thịt giảm xóc, chính mình cũng liều mạng che chở, bởi vậy tuy tình huống lúc ấy rất nghiêm trọng, nhưng cũng không lập tức sinh non.
Cao Húc thỉnh cầu hoàng đế ban cho hai ngự y, vốn là vì kinh sợ và phòng bị, không nghĩ đến ngược lại Ngụy Vương phi dùng tới.
Cũng may ngự y liền có mặt ở hiện trường, nếu không chờ đi một chuyến thái y viện, nói cái gì đều chậm.
Vốn không có Hoàng đế khẩu dụ, bất luận kẻ nào cũng không thể sai khiến ngự y, nhưng tình huống đặc thù, hai ngự y kia đều là người tinh, thấy thế lập tức cứu trị. Hai người tập trung tinh thần vài canh giờ, thai của Tần Thải Lam mới khó khăn lắm giữ được.
Nhưng, cú ngã này thật sự rất lợi hại, từ giờ trở đi nàng cần nằm trên giường giữ thai, chén thuốc không ngừng. Còn về khi nào mới có thể xuống giường, cái này phải xem tình huống.
Theo những người có mặt, vẻ mặt hai ngự y ngưng trọng, giữ được thai cũng không thấy thả lỏng, tình huống hình như không lạc quan lắm.
Cao Húc giọng điệu nhàn nhạt, hiển nhiên vẫn tương đối không vui: “Mới vừa rồi, Tần thị bị nâng lên xe ngựa về Ngụy Vương phủ.”
Hoàng cung không lưu người ngoài, nhưng Ngụy Vương phi là con dâu thiên tử, tình huống đặc thù đáng lẽ có thể ngoại lệ. Nhưng vấn đề là, thời gian trôi qua nửa ngày, Hoàng đế cũng không hạ khẩu dụ, ban ngự y theo giữ thai.
Ở hoàng cung, rất nhiều lời nói không cần nói rõ, Hoàng đế đây là không hài lòng.
Hoàng hậu hiểu biết Xương Bình Đế, cho nên bà ta không dám dùng dược vật, cũng không dám lăn lộn chuyện lớn, trầm tư suy nghĩ mới dùng phấn hoa thược dược, mong chờ một tia khả năng.
Bà ta là quốc mẫu, muốn bế một đứa trẻ, rất bình thường, ai cũng chọn không ra sai. Điểm này việc nhỏ, đương nhiên sẽ không đến tai thiên tử, còn nếu An nhi trúng chiêu, ai biết là chuyện gì xảy ra đâu?
Mặc dù có hoài nghi, chứng cứ cũng sớm bị tiêu hủy, thuyền qua sông không còn dấu vết.
Đáng tiếc chính là, kế hoạch không đuổi kịp biến hóa. Trước tới một An Nhạc đại trưởng công chúa, sau đó Tần Thải Lam lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chuyện nháo quá lớn, Hoàng đế tất nhiên biết.
Chuyện này là Hoàng hậu gây ra, tội danh đương nhiên chụp trên đầu bà ta.
Chân trước Xương Bình Đế ban cho ngự y tỏ thái độ, chân sau trước mặt toàn bộ nhà cao cửa rộng kinh thành xảy ra chuyện xấu, ông ta cảm giác sâu sắc uy nghiêm Hoàng đế bị khiêu khích, đặc biệt bất mãn Khôn Ninh Cung, sao có thể còn ban cho ngự y?
Hai ngự y kia cực kỳ thông thấu, giữ được thai lập tức chạy lấy người, Hoàng hậu cũng không dám giữ Tần Thải Lam ở lại, chỉ có thể đưa người trở về trước khi cửa cung khóa lại.
Kỷ Uyển Thanh sờ sờ khuôn mặt An nhi, đôi mắt con trai đen bóng như lưu ly bình tĩnh nhìn nàng, nàng thương tiếc không thôi, cũng không sinh lòng đồng tình nổi với Ngụy Vương phi, chỉ nói câu: “Dưỡng thật tốt, có lẽ cũng có thể sinh con bình an.”
Cao Húc hừ lạnh một tiếng, động vợ con hắn, chính là động vảy ngược của hắn, hắn khó tránh khỏi giận chó đánh mèo Ngụy Vương phi: “Hoàng hậu trước sau các loại động tác, Tần thị chưa chắc không phát hiện.” Nữ nhân này cũng không vô tội bao nhiêu.
Giọng hắn lạnh lùng: “Cô đã lệnh Lâm Dương, Hứa Trì gia tăng tốc độ, mau chóng nhổ tận gốc Khôn Ninh Cung.”
Cao Húc nói, đúng là chuyện hiệp nghị thông đồng với địch, Kỷ Uyển Thanh nghe vậy trấn an hắn: “Điện hạ, việc này đã có tiến triển lớn, chắc là thực mau sẽ có tin tức.”
Hắn vỗ nhẹ con trai ê a kêu to, “Ừ” một tiếng.
Trên thực tế, phu thê hai người đều biết, điều tra hiệp nghị thông đồng với địch đã lâm vào bế tắc, trong khoảng thời gian ngắn sợ là rất khó có kết quả. Nàng nói chẳng qua là an ủi hắn thôi.
Quả nhiên, năm đó mấy võ tướng cấp thấp phụ trách liệm đều tìm được, triển khai điều tra, kết quả xác thật không như ý người.
Đông Cung ở trong tối tạm thời không nói, đám người Hoàng hậu Anh Quốc Công ở ngoài sáng, thậm chí bắt người, nghiêm hình bức cung, đều như cũ không người có thể nói ra manh mối.
Việc này hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc, hiện tại hai bên đều nỗ lực tìm kiếm chỗ đột phá, trước một bước, đại khái có thể thu hiệp nghị vào trong túi.
Cao Húc không nói quá nhiều với thê tử, chỉ thái độ nhẹ nhàng đề vài câu, tuyệt không quấy rầy nàng điều dưỡng thân thể.
Nhoáng mắt đi qua hơn nửa tháng, Kỷ Uyển Thanh dưỡng đến cực tốt, sắc mặt hồng hào, tinh thần sáng láng, nằm yên trên giường không được, mỗi ngày dù sao cũng phải ở trong phòng chuyển động vài vòng.
Lúc này, Hứa Trì đột nhiên từ Thát Đát truyền lại một phong thư, làm chuyện hiệp nghị xuất hiện bước ngoặt trọng đại.