Chương 104

Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi

Editor: Vy Vy 1505

Năm đó Tùng Bảo dịch, cửa thành tổng cộng bị phá hai lần, lần đầu tiên, chính là trước khi Sở Lập Tung đến.

Khi đó quân coi giữ Tùng Bảo đã là nỏ mạnh hết đà, thành bị phá, thống soái Kỷ Tông Khánh vì hồi viện trong thành, miễn cưỡng chia quân.

Tuy trong thành ngoài thành vạn người một lòng, nhưng bất đắc dĩ địch nhiều ta ít, lại bị phân cách, quân coi giữ tử thương hơn phân nửa, mắt thấy khó có thể ứng phó, đúng lúc này, viện quân của Sở Lập Tung rốt cuộc đuổi tới.

Tuy nhân số viện quân không quá nhiều, lại bị phục kích thiệt hại không ít, nhưng tốt xấu là một lực lượng không yếu, tạm thời giải nguy cấp Tùng Bảo bị huỷ diệt trước mắt.

Thống soái Kỷ Tông Khánh tắm máu chiến đấu hăng hái mấy ngày đêm, trên người vết thương chồng chất, còn có một chỗ bị thương yếu hại, ông ấy có thể tiếp tục chống đỡ, hoàn toàn dựa vào ý chí.

Hiện giờ thấy viện quân, tiếng lòng buông lỏng, khẩu khí liền tan, người cũng chống đỡ không nổi.

Kỷ Tông Khánh và Sở Lập Tung kỳ thật là quen biết, hai người chí thú hợp nhau, quan hệ cá nhân cực tốt, trước khi đối phương đảo hướng Đông Cung, kết giao vẫn thực tần mật.

Sở Lập Tung thoáng đánh lui đại tướng quân địch, quay đầu nhìn, thấy bạn cũ thân hình quơ quơ, mắt thấy liền ngã từ trên ngựa xuống.

Ông ấy kinh hãi, đánh ngựa quay đầu lại chạy nhanh vài bước, đỡ được người.

Gia Lạp tuy cách không xa, nhưng cũng không gần, hắn nhìn thấy Sở Lập Tung và Kỷ hầu gia hình như nói hai câu, ngay sau đó, Kỷ hầu gia liền hôn mê.

Sở Lập Tung dùng thân mình chống đỡ bạn cũ, nhanh chóng an bài nhân thủ, nâng đối phương trở về trong thành cứu trị.

Sau đó, Kỷ Tông Khánh được nâng trở về, ông bị thương thực nặng, mãi cho đến khi viện quân ngoài thành bị diệt hết, quân coi giữ trong thành cũng gần như toàn vong, ông mới tỉnh lại.

Khi đó, nhóm viện quân thứ hai đang trên đường tới, Thát Đát thu được tin tức trạm canh gác truyền, vội vàng mang theo chiến lợi phẩm đoạt được, rời đi.

“Ta nghĩ, nếu Sở tướng quân muốn giao thác hiệp nghị cho ai, tất nhiên sẽ lựa chọn Kỷ hầu gia.” Nhắc tới chuyện cũ, giọng Gia Lạp thực khàn, nhưng hắn vẫn từng câu từng chữ nói ra suy đoán.

Nguyên nhân chính là, mỗi quân đội lớn nhỏ tham chiến đều sẽ thiết lập quân y doanh. Nơi này phụ trách cứu trị người bị thương, cung cấp hậu thuẫn bảo đảm cuối cùng cho đại quân, xưa nay là nơi được phòng thủ nghiêm ngặt nhất trong suốt thời gian chiến tranh diễn ra.

Tình huống Tùng Bảo nguy cấp, mấy nơi như phòng công văn linh tinh sớm đã bị phóng hỏa, đốt hủy tất cả hồ sơ quan trọng, nhân viên phòng thủ cũng bỏ đi, toàn bộ tham dự đại chiến.

Ngoại trừ một nơi phòng thủ như cũ, hơn nữa còn tiếp tục bình thường vận hành, đó chính là quân y doanh. Nếu nơi này cũng bị phá, chỉ sợ quân coi giữ và viện quân đều bị kẻ địch giết sạch, không lưu lại một người sống.

Sự thật chứng minh, bởi vì tuyên chỉ của quân y doanh và trọng binh phòng thủ, nó xác thật kiên trì đến một khắc cuối cùng. Cho dù thành phá, địa phương nhỏ này cũng không thất thủ, chờ đến lúc nhóm viện quân thứ hai tới.

Cũng bởi vì vậy, Kỷ Tông Khánh tỉnh lại, còn có thể cố nén đau xót, chống một hơi trở lại kinh thành.

Sở Lập Tung tòng quân mấy chục năm, biết rõ ràng lệ thường phòng thủ trong thời gian chiến tranh. Lúc ấy Kỷ Tông Khánh sắp được nâng về quân y doanh, ông lại vừa khéo có tiếp xúc với đối phương, như vậy, có thể nào ông ấy giao thác hiệp nghị thông đồng với địch hay không?

“Phi thường có khả năng!” Hứa Trì một phách đập trên bàn trà, trong mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.

Trước kia bọn họ không liên tưởng theo hướng này bởi vì không biết rõ tình huống chiến trường, căn bản không thể phân tích. Hiện giờ có Gia Lạp, ngàn đầu vạn chữ sửa sang lại, manh mối liền tương đối rõ ràng.

“Gia Lạp huynh đệ, ta lập tức truyền tin trở lại kinh thành, nếu suy đoán thành sự thật, việc này ít ngày nữa sẽ có tiến triển lớn.”

Hứa Trì hưng phấn, xem nhẹ nếu Kỷ Tông Khánh được hiệp nghị, vì sao không vạch trần việc này? Dù sao, ông ấy trở lại kinh thành, ba ngày sau mới tắt thở.

Gia Lạp lại không quên, hắn vốn không muốn Tĩnh Bắc Hầu dính một chút khả nghi nào, nhưng mấy phen do dự, hắn vẫn lựa chọn nói thẳng ra.

Hắn tin tưởng vững chắc Kỷ hầu gia trung quân ái quốc, thiết cốt tranh tranh, nếu thật hiệp nghị nằm trong tay ông ấy lại không giao ra, nhất định có ẩn tình khác.

“Hứa huynh đệ, Kỷ hầu gia trung dũng, việc này nếu là thật, chắc chắn có ẩn tình.” Tuy Hoàng Thái tử anh minh, nhưng Gia Lạp vẫn nhịn không được nhấn mạnh một lần.

“Đây là tự nhiên.”

Thân là đầu lĩnh mật thám Đông Cung, Hứa Trì biết rất nhiều bí ẩn không nói, thậm chí ngay cả quan cảm của Hoàng Thái tử đối với triều thần, hắn cũng có thể hiểu biết một vài.

Trước khi Kỷ Uyển Thanh gả vào Đông Cung, Cao Húc đã vô cùng tán thưởng Kỷ Tông Khánh, cha con đối phương đồng thời hi sinh cho tổ quốc, hắn thật đau lòng.

Càng đừng đề, sau khi cưới vợ.

Hứa Trì tuy không biết trạng huống cảm tình phu thê của chủ tử và tình hình hai người ở chung, nhưng vẫn có thể nhìn trộm một vài từ thái độ ngẫu nhiên của Cao Húc.

Suy một ra ba, bởi vậy hiện tại hắn cười cười, nói với Gia Lạp: “Gia Lạp huynh đệ yên tâm, Thái tử phi nương nương nhà ta đúng là con gái của Kỷ hầu gia, điện hạ rất hiểu hầu gia làm người như thế nào.”

Lời này có hai trọng điểm, nhưng Hứa Trì lại đặt Thái tử phi ở đằng trước, tất nhiên có một phần vì hắn tôn kính nữ chủ tử, nhưng trong lúc lơ đãng, lại ẩn thấu cảm tình phu thê Cao Húc cực tốt.

Dù sao, Thái tử phi tuy là Thái tử phi, nhưng ám vệ Đông Cung lại không tiếp xúc hậu điện. Thân phận đặc thù làm cho bọn họ không cần kính sợ Thái tử phi.

Chủ nào tớ nấy, ngược lại cũng thế.

Gia Lạp lập tức ý thức được điểm này, ý mừng ở đáy mắt chợt lóe mà qua, giây lát biến mất, hắn ôm quyền trịnh trọng nói: “Kế tiếp, liền làm phiền Hứa huynh đệ.”

Hứa Trì lên tiếng, cũng nói: “Đợi có tiến triển, ta sẽ truyền tin tức quay lại vương đô, đến lúc đó Gia Lạp huynh đệ tới đây sẽ có thể biết.” kế hoạch hắn trở lại kinh thành cũng sẽ không sửa đổi.

Tin tức này không thể nói không lớn, hai người không lại vô nghĩa, Gia Lạp cáo từ, mà Hứa Trì lập tức viết mật tin.

Ngày hôm sau trước khi rời vương đô, hắn sử dụng bồ câu đưa thư truyền mật tin về kinh thành.

Cho dù võ công cái thế như thế nào, người khẳng định không đi nhanh bằng bồ câu bay, Hứa Trì còn ở nửa đường, mật tin liền đến trong tay Cao Húc.

“Nếu Kỷ hầu gia được hiệp nghị, vì sao trước khi qua đời, ông ấy không vạch trần việc này?” Người nói chuyện đúng là Lâm Dương mới vừa trình lên mật tin.

Hắn thân ở hoàng cung, hàng năm phụ trợ bên người chủ tử, so với Hứa Trì, hắn càng rõ ràng Cao Húc xem trọng vợ con cỡ nào. Bởi vậy, Lâm Dương không gọi Kỷ Tông Khánh là tiền Tĩnh Bắc Hầu, mà là Kỷ hầu gia.

Nhưng, vấn đề hắn thắc mắc, ngoại trừ Kỷ Tông Khánh đã qua đời, chỉ sợ không ai có thể trả lời.

“Nếu đúng như vậy, bên trong có lẽ có ẩn tình khác.”

Ngón trỏ Cao Húc gõ gõ bàn, hắn hoàn toàn không nghi ngờ Kỷ Tông Khánh, Gia Lạp ngược lại lo lắng suông.

Giờ phút này hắn suy tư lại là một chuyện khác, nếu tiếp tục truy tra manh mối theo hướng này, không thiếu được điều tra trước khi qua đời Kỷ Tông Khánh tiếp xúc với ai, còn có di sản, để tìm kiếm dấu vết.

Tài sản riêng của Kỷ Tông Khánh đều cho hai con gái làm của hồi môn, muốn điều tra cũng thuận tiện, nhưng tuyệt đối không giấu được Kỷ Uyển Thanh.

Thê tử còn chưa ở cữ xong, Cao Húc không muốn kinh động nàng, nhưng chuyện này càng nhanh càng tốt, nếu trì hoãn thời gian, khó bảo toàn bên Hoàng hậu sẽ không mò qua tới.

Dù sao, năm đó người sống sót sau Tùng Bảo dịch chưa chắc chỉ có một mình Gia Lạp.

Khinh địch không phải là một chuyện tốt.

Cao Húc trầm ngâm thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định lựa lời nhẹ nhàng nói cho nàng, hắn thu mật tin vào trong tay áo, đi về hậu điện.

Hậu điện.

Kỷ Uyển Thanh sinh An nhi đã gần một tháng, còn mấy ngày nữa nàng sẽ ở cữ xong.

Bởi vì thời kỳ mang thai điều dưỡng thích đáng, ở cữ cũng vạn phần chú ý, nàng dưỡng cực tốt, gương mặt nở nang, phấn hồng phi dương, tinh thần sáng láng.

Bắt đầu từ mấy ngày trước, nàng không còn nằm ì trên giường, tuy không ra khỏi cửa, nhưng ở trong phòng đi lại vẫn được.

Cao Húc đặc biệt dò hỏi Lưu thái y, đối phương nói thích hợp hoạt động một chút cũng không sao, hắn cũng tùy nàng.

Dáng người Kỷ Uyển Thanh đẫy đà hơn trước kia, nhưng xa xa không đủ trình độ béo, ngực mông nở nang, bụng sớm bình thản không ít. Nàng đứng trước kính lớn bằng đồng thau, đánh giá vài lần, thấy bên trong giai nhân tư sắc nghiên lệ, càng thêm phong vận, vừa lòng gật đầu.

Xoay người trở lại bên xe nôi, bế An nhi mới vừa tỉnh ngủ lên, nàng ngồi xuống nhuyễn tháp, mỉm cười nói chuyện với con trai.

An nhi sắp đầy tháng, sớm rút đi đỏ rực lúc sinh ra, biến thành một tiểu bảo bảo trắng nõn. Mắt bé không còn sưng lên, tròng mắt như nho đen chuyển động quay tròn, nhìn vô cùng cơ linh.

Bé cũng dưỡng rất tốt, bản thân lại có thể ăn có thể uống có thể ngủ, thân hình chỉ chớp mắt liền từ tiểu bụ bẫm biến thành trung bụ bẫm, quai hàm cổ lên, làm nổi bật cằm nhỏ tiểu xảo lả lướt.

“A, ê a!”

Mẫu thân nói chuyện với bé, bé thỉnh thoảng đáp lại vài câu, chọc mọi người cười ha ha.

“Con nói cái gì? Nương nghe không hiểu.” Kỷ Uyển Thanh điểm điểm mũi nhỏ của con trai, mỉm cười hỏi.

Lúc này An nhi không ra tiếng, phun một bong bóng, bẹp bẹp miệng.

Ai ngờ bong bóng “phanh” một tiếng nát, bé hoảng sợ, mở to hai mắt nhìn.

“An Nhi của nương không sợ.”

Kỷ Uyển Thanh tiếp nhận khăn ấm lau miệng cho con trai, ôm bé nhẹ giọng dỗ dành, vừa nhấc đầu, lại thấy Hà ma ma chuyển qua bình phong vào nhà.

“Ma ma, làm sao vậy?”

Mới vừa rồi nàng ngủ đến mơ mơ hồ hồ, nghe được có người gọi Hà ma ma đi ra ngoài, không biết ra chuyện gì.

“Đều là chút việc nhỏ, không sao đâu.”

Hà ma ma thay đổi áo ngoài mới vào cửa, hiện giờ lại cẩn thận lau tay, tiếp nhận An nhi, “Nương nương còn chưa ở cữ xong, không thể ôm tiểu chủ tử lâu lắm, nếu không ngày sau dễ mỏi tay.”

Dong dài vài câu, bà mới nói chuyện vừa rồi: “Tam tiểu thư đính hôn, đưa thiệp tới đây.”

Hà ma ma nói tam tiểu thư, chính là đường muội của Kỷ Uyển Thanh Kỷ Uyển Xu, ngày xưa muốn bá chiếm Triều Hà Viện của nàng, đích trưởng nữ của đương nhiệm Tĩnh Bắc Hầu.

“Hả?”

Kỷ Uyển Thanh nhướng mày: “Là nhà nào?”

Đường muội này của nàng, bản thân không bớt lo, cha mẹ đồng dạng thích gây chuyện xấu, lúc trước ầm ĩ việc tranh đoạt tài sản riêng của Kỷ Tông Khánh xong, tiện nghi không dính được, ngược lại chọc một thân tanh.

Dù sao trong vòng quý tộc ở kinh thành, thanh danh nhị phòng thối không ngửi được. Này cũng trực tiếp làm cho Hoàng hậu đánh mất ý niệm để con trai nạp Kỷ Uyển Xu làm trắc phi.

Như vậy, Kỷ Uyển Xu rất khó tìm nhà chồng.

Kém, nhị thẩm Tào thị chướng mắt; tốt một chút, người ta chướng mắt con gái bà ta. Hiện tại Kỷ Tông Hiền cũng không có chức quan, chỉ treo tước vị, cũng cản tay cực lớn đối với việc hôn nhân của các con.

Ngàn chọn vạn tuyển gần một năm, bất đắc dĩ, Tào thị chỉ có thể tiếp nhận hiện thực, từ bỏ con cháu nhà huân quý, hạ thấp điều kiện.

Như vậy lại mấy tháng, rốt cuộc chọn một người cao từ trong các chú lùn.

“Nhà trai họ Tề, ở kinh thành chỉ có thể xem như nhà trung đẳng, nhưng lại có quan hệ thân thích với An Nhạc đại trưởng công chúa.”

Hà ma ma nói xong, Kỷ Uyển Thanh tâm niệm hơi đổi: “Chẳng lẽ là cháu của phò mã?”

Phò mã của An Nhạc đại trưởng công chúa, vừa lúc họ Tề.

Đại trưởng công chúa từ nhỏ thể yếu, sau đó dần dần dưỡng tốt, nhưng vẫn có chút khiếm khuyết, ngự y sớm đã nói thẳng, thể chất công chúa không thích hợp mang thai sinh con, cũng rất khó hoài thai.

An Nhạc đại trưởng công chúa vốn tôn quý, lại là đích muội tiên đế coi trọng nhất, mặc dù không thể sinh con, nhà huân quý nguyện ý “hy sinh” con cháu thượng chủ như cũ không ít. Dù sao, triều đại phò mã cũng không ảnh hưởng làm quan.

Nhưng công chúa lại không muốn chọn những người này, bà dứt khoát nhờ tiên đế chọn một con cháu nhà nghèo, bà lười xem sắc mặt mấy nhà huân quý a dua nịnh hót.

Tiên đế cẩn thận chọn mấy lần, chọn mấy quan viên thanh niên xuất thân nhà nghèo, có văn có võ, tuy gia thế không cao, nhưng làm người có khả năng, bộ dạng cũng không tệ.

An Nhạc đại trưởng công chúa chọn một người trong đó, người này tên Tề Diệu Lâm, nguyên quán ở Thiểm Bắc, phụ thân là áp tải, từ nhỏ học võ nghệ, sau đó đi lính, từng bước một thăng lên, nhậm chức Phó thống lĩnh một vệ của Kinh Cấm Vệ.

Trong đám con cháu nhà nghèo, ông là người xuất sắc, cha mẹ cũng không còn, phía dưới chỉ có một đệ đệ, trong nhà nhân khẩu cũng đơn giản.

Tề Diệu Lâm thượng chủ, cảm tình hai người cực tốt. Bản thân ông cực có năng lực, lại được phía trên chiếu cố, hơn hai mươi năm qua, đã làm quan đến chức Kinh Vệ phó Chỉ Huy Sứ, bảo vệ toàn bộ xung quanh kinh thành.

Đệ đệ của ông tương đối bình thường, nhưng được ca tẩu chiếu cố, cũng thăng quan, hiện tại ở kinh thành Tề gia cũng xem như nhà trung đẳng.

“Sao cô tổ mẫu lại nguyện ý làm cháu trai của phò mã cưới Kỷ Uyển Xu chứ?”

Kỷ Uyển Thanh nhíu nhíu mày, không phải nàng hạ thấp đường muội, mà là đối phương thật đỡ không nổi, nghênh vào nhà ước chừng quậy nhà cửa không yên.

Hà ma ma vừa dỗ dành tiểu chủ tử, vừa bớt thời giờ trả lời: “Phò mã thanh minh, đệ đệ chưa chắc như thế, huống hồ dù bên kia quậy gà bay chó sủa, cũng lăn lộn không đến đại trưởng công chúa phủ.”

Nói vậy cũng đúng, ca ca thông thấu, đệ đệ hồ đồ cũng chẳng có gì lạ, thật giống như huynh đệ Kỷ Tông Khánh.

Dù sao, tốt xấu gì Kỷ Uyển Xu cũng là quý nữ hầu phủ, tên tuổi thực có thể dọa người.

Kỷ Uyển Thanh cũng chỉ tò mò hỏi thôi, sau đó liền bỏ qua: “Ma ma, ma ma theo quy củ chọn hạ lễ, sai người đưa qua đi.”

Hai bên đã sớm trở mặt, nhị thúc nhị thẩm không thể không đưa thiệp, nàng tùy ý ban cho hạ lễ mặt mũi là được. Dù sao Thái tử phi ra cung không dễ, nàng cũng vừa lúc ở cữ, ngay cả tới cửa cũng không cần.

Hà ma ma ứng, thả An nhi đã ngủ lại bên người chủ tử, đi xuống thu xếp.

Bà chân trước mới ra rửa, chân sau Cao Húc đã trở lại.

Kỷ Uyển Thanh mới vừa nằm xuống nhuyễn tháp, nghiêng người mỉm cười nhìn con trai, liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên, nàng kinh ngạc ngẩng đầu: “Điện hạ, sao hôm nay chàng về sớm như vậy?”

Cao Húc lên tiếng, giơ tay vẫy lui tất cả cung nhân ma ma trong phòng, ngồi xuống gần thê tử, cũng thuần thục ôm con trai vào ngực.

“Thanh Nhi, cô có chuyện muốn nói với nàng.”

Vẻ mặt hắn tuy ôn hòa, nhưng trong mắt ẩn mang trịnh trọng, hiển nhiên nói chính là chính sự, Kỷ Uyển Thanh lập tức ngồi dậy, nghiêm mặt hỏi: “Chuyện gì?”

“Chuyện này không lớn, chỉ là hiệp nghị thông đồng với địch có tiến triển mới.”

Cao Húc dành ra một tay nâng nàng, cũng nhẹ giọng trấn an vài câu, thấy tinh thần thê tử cực tốt, mới đơn giản nói tình hình thực tế.

“Thì ra Gia Lạp là tướng sĩ Tùng Bảo dịch may mắn còn sống, hắn biết được chuyện Anh Quốc Công điều tra, liền nói, năm đó Sở Lập Tung cũng có khả năng giao hiệp nghị cho đồng bào.”

“Hắn nêu tên một vị tướng quân, đúng là phụ thân nàng.”

Nhấn Mở Bình Luận