Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
“Là vị nào phò mã?”
Hỏi chuyện là Hà ma ma, bà nhận ra tiểu thái giám này, là Tiểu Ngô Tử đồ đệ của Trương Đức Hải, sư phụ hắn theo chủ tử thân chinh, lưu hắn lại, hợp tác với Phó tổng quản cùng nhau xử lý trong ngoài sự vụ Thanh Ninh Cung.
Dù sao hai vị chủ tử lớn nhỏ ở hậu điện đều là thịt đầu quả tim của Thái tử điện hạ, không thể chậm trễ mảy may.
Tiểu Ngô Tử có sư phụ chiếu cố, xưa nay ở Thanh Ninh Cung rất có địa vị, làm người cũng ổn trọng, hiếm khi thấy bộ dáng hoảng loạn như vậy, đám người Hà ma ma thấy thế, cũng có chút khẩn trương.
“Là Tề phò mã nhà An Nhạc đại trưởng công chúa.”
Tuy Kỷ Uyển Thanh ở trong nội thất, nhưng vẫn luôn ngưng thần nghe, nghe vậy trong lòng rùng mình. Nàng biết Tề phò mã, chức quan của đối phương là Kinh Cấm Vệ phó Chỉ Huy Sứ, trước khi Cao Húc rời kinh đã nói với nàng, hắn giao phòng ngự kinh thành và hoàng thành cho hai người.
Bởi vì địa vị Thái tử phi đặc thù, hơn nữa đề cập phòng ngự hoàng thành, mấy ngày nay, mỗi ngày Kinh Cấm Vệ Chỉ Huy Sứ Chử Tông Bảo đều sẽ dành thời gian đến đây, đơn giản bẩm báo hoàng thành, thậm chí kinh thành gió êm sóng lặng.
Cao Húc đã nói với nàng, người này là tâm phúc đáng tin của hắn, vì tỏ vẻ trịnh trọng, Kỷ Uyển Thanh đều sẽ tự mình tiếp kiến.
Gặp thời kỳ đặc thù này, cửa lớn rộng mở, người hầu hạ tiền điện hậu điện đều có mặt trong ngoài phòng, nam nữ đại phòng liền không ngại.
Hôm nay Chử Tông Bảo còn chưa đến, Tề Diệu Lâm lại vội vã tới, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
Nhớ tới phu quân từng dặn dò, nếu có gì xấu đột phát, cần lập tức rời kinh, trong lòng nàng căng thẳng.
“Ma ma, con đi ra ngoài nhìn xem.”
Kỷ Uyển Thanh giao An nhi cho Hà ma ma, đứng lên xoa xoa một chút nếp gấp trên vạt áo, vội vàng đi ra ngoài.
Đoàn người bước đi vội vàng, thẳng đến tiền điện, từ cửa sau vào thiên thính thường lui tới tiếp kiến Chử Tông Bảo, nàng ngồi xuống chủ vị, lập tức nói: “Triệu Tề phò mã.”
Giờ phút này Tề Diệu Lâm lãnh hai thái giám đã chờ ngoài thiên thính. Hai người phía sau là thái giám thật, nhưng lại là mật thám Thát Đát, tịnh thân xong, thật vất vả mới an bài vào công chúa phủ.
Ông ta thuận lợi chút vì là phò mã của An Nhạc đại trưởng công chúa, Thái tử vô cùng tôn kính công chúa, trên làm dưới theo, mọi người Thanh Ninh Cung cũng phá lệ khách khí có lễ với ông ta, nếu không, không có khả năng ông ta được trực tiếp chờ ngoài thiên thính.
Còn có một chuyện quan trọng là, Tề Diệu Lâm ngụy trang quá mức thành công, kiên định có khả năng, tình thâm ý trọng với công chúa hơn hai mươi năm, thật sự không ai sẽ nghi ngờ ông ta là ám điệp Thát Đát.
Mặc dù là Hứa Trì, cũng như vậy.
Có người ngoài vào Thanh Ninh Cung, hắn theo thường lệ trước tiên hộ bên cạnh Thái tử phi. Chẳng qua, tuy Hứa Trì mặc quần áo thái giám, nhưng lại là nam nhân hàng thật giá thật, cũng không dám ở gần quá.
Bởi vậy, cho dù là Chử Tông Bảo, hay là Tề Diệu Lâm tiến vào, hắn đều trước sau như một, trước tiên chờ ở cửa điện.
“Thái tử phi nương nương, việc lớn không tốt!” Tề Diệu Lâm vừa được truyền triệu, lập tức bước nhanh vào trong điện.
Vẻ mặt ông ta ngưng trọng nôn nóng, những lời này khiến mọi người thấp thỏm, ông ta vừa vội vàng vào cửa, vừa bẩm báo: “Kinh Cấm Vệ Chỉ Huy Tư có mật thám, Chử đại nhân bị thương nặng, trong kinh thành và hoàng thành đã hỗn loạn.”
“Chử đại nhân lệnh mạt tướng đến, lập tức hộ nương nương và tiểu điện hạ rời kinh!”
Lời vừa nói ra, trong điện ngoài điện hoàn toàn hoảng sợ, Kỷ Uyển Thanh tim đập lỡ một nhịp, đang muốn mở miệng nói tiếp, lại nhíu mày đẹp.
Tề Diệu Lâm nện bước quá nhanh.
Phải biết rằng, chủ tử tiếp kiến cấp dưới cũng là có quy củ lễ nghi nghiêm khắc.
Ví dụ như giờ phút này, nếu dùng hai vạch chia sảnh này thành ba phần bằng nhau, Kỷ Uyển Thanh ngồi ở chủ vị, bình thường cung nhân thái giám đáp lời, vị trí đứng nên là vạch gần nàng.
Nhưng Tề Diệu Lâm không phải cung nhân thái giám, tuy ông ta là phò mã của An Nhạc đại trưởng công chúa, nhưng chung quy là ngoại nam, hơn nữa Thái tử còn không có mặt, ông ta nên dừng bước tại vạch phía xa, kéo ra khoảng cách thích hợp với Thái tử phi mới đúng.
Điểm này, Chử Tông Bảo rất đúng mực, mỗi lần đều đứng đúng vị trí, rũ mắt cúi đầu, hơi hơi cúi người, hoàn toàn sẽ không liếc mắt lên ghế trên.
Tề Diệu Lâm là phò mã hoàng gia, hẳn là càng biết rõ quy củ mới phải.
Nếu nói ông ta quá mức nôn nóng, hơn nữa quan hệ công chúa phủ và Đông Cung thân hậu cho nên ông ít cố kỵ, cũng không phải không được.
Nhưng Kỷ Uyển Thanh lại như cũ cảm thấy không đúng.
Nàng nhìn Tề Diệu Lâm, tính cả hai thái giám phía sau đối phương cũng thu vào đáy mắt, ba người đang vội vã bước đến gần, trong phút chốc, chuông cảnh báo trong lòng nàng xao vang.
“Ngươi đứng lại!”
Kỷ Uyển Thanh “đằng” một tiếng đứng lên, nhấc chân liền muốn lui về phía sau.
Mới vừa rồi Tề Diệu Lâm lớn tiếng doạ người, dùng tin tức chấn động hù trong điện ngoài điện nhảy dựng, tuy thân phận của ông ta có thể phá lệ khiến người ta tin tưởng, nhưng trong nháy mắt, nàng lập tức phát hiện không ổn.
Cao Húc là ai chứ?
Chử Tông Bảo là tâm phúc được hắn tin trọng. Có thể giao thác kinh thành, hoàng thành, thậm chí vợ con, năng lực của ông ấy tuyệt đối không thể khinh thường, sao có thể dễ dàng bị một mật thám làm trọng thương ngã gục?
Cho dù là thật sự, Kỷ Uyển Thanh tin tưởng chỉ cần đối phương còn thừa một hơi, bò cũng phải bò đến Đông Cung, làm sao có thể giao hai vị chủ tử lớn nhỏ cho người khác?
Tề Diệu Lâm đang nói dối!
Ông ta chính là mật thám trong Kinh Cấm Vệ!
Nàng vừa vội vàng thối lui, vừa cất cao giọng hét: “Hứa Trì, nhanh bắt lấy ông ta!”
Đầu óc Hứa Trì phản ứng cũng không chậm hơn Kỷ Uyển Thanh, không thấy Tề Diệu Lâm dừng bước chân, đồng tử hắn đã co rụt lại, mũi chân lập tức điểm, như tia chớp đánh vào điện.
Tất cả phát sinh trong nháy mắt, quá nhanh, thái giám cung nhân còn không kịp phản ứng, tình huống trong điện đã phát sinh chuyển biến thật lớn.
Thực đáng tiếc, Tề Diệu Lâm bằng vào thân phận phò mã, lấy được tiên cơ, chờ đám người Kỷ Uyển Thanh phát hiện có dị, ông ta đã nhanh chóng vượt qua vị trí vạch gần nàng.
Nói thì chậm khi đó thì nhanh, hai thái giám phía sau ông ta lập tức xoay người, tiếp chiêu Hứa Trì nhào lên tới.
Hai người này cũng biết công phu, tuy không bằng Hứa Trì, nhưng bọn hắn sớm có chuẩn bị, chiếm cứ tiên cơ, lại vừa vặn che trước mặt đối phương.
Hứa Trì hận cực nôn nóng, nhanh chóng đá liên hoàn hai cú vào ngực hai người, đối phương bay ngược ra ngoài, “răng rắc” một tiếng xương cốt gãy, xương ngực hai người đứt đoạn, mất mạng ngay tại chỗ.
Chỉ tiếc, hai người này vốn chính là bất cứ giá nào, không cần tánh mạng, mục đích là ngăn chặn Hứa Trì, tranh thủ thời gian cho Tề Diệu Lâm bắt người.
Bọn họ thành công.
Tuy Hứa Trì công phu cực cao, nháy mắt liền đá bay hai người, nhưng thực đáng tiếc chính là, thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, bỏ lỡ một chút, thường thường hậu quả rất lớn.
“Đứng lại!”
Kỷ Uyển Thanh không biết võ, dù sao cũng không chạy khỏi Tề Diệu Lâm, chỉ nỗ lực liên tiếp lui hai bước, đã bị đối phương xông tới một tay bắt lấy chế trụ.
Một tay ông ta bóp chặt yết hầu Kỷ Uyển Thanh, lưu loát quay lại để nàng trước người, lạnh lùng nói: “Ngươi tiến về phía trước nửa bước, ta liền bóp chết nàng.”
Tề Diệu Lâm đầu mày không động, trong mắt lãnh lệ, bộ dáng này nào có bóng dáng phò mã chính khí ổn trọng ngày xưa.
“Buông nương nương nhà ta, ngươi có lẽ còn có một cơ hội sống.”
Hứa Trì lập tức dừng bước chân, là Đông Cung ám vệ Phó thống lĩnh phải có hiểu biết nhất định với mấy người cầm quyền trong kinh thành, nhưng hắn chưa bao giờ biết, võ công của Tề phò mã cao như vậy.
Phải biết rằng, mặc dù hắn ở cửa đại điện, còn có thái giám chắn, nhưng như cũ vừa gọi liền đến.
Hứa Trì khuôn mặt anh tuấn, động tác lớn, hầu kết trong cổ họng che giấu không được. Hắn rõ ràng không phải thái giám, thân thủ lại tuyệt hảo, Tề Diệu Lâm nháy mắt hiểu ra, đối phương tất nhiên là tâm phúc Hoàng thái tử coi trọng.
Một người như vậy lại phụ trách bảo hộ mẹ con Thái tử phi, có thể thấy được phân lượng Kỷ Uyển Thanh ở trong lòng Thái tử.
Trong lòng ông ta chắc chắn, mặc dù không bắt được tiểu điện hạ, cũng đủ rồi. Chỉ cần kiềm chế Thái tử phi, dựa theo kế hoạch sớm định ra, huynh đệ bọn họ nhất định có thể thuận lợi thoát thân, rời đi kinh thành.
Tề Diệu Lâm đã thành công một nửa, trong lòng vui vẻ, nhưng ông ta lại không dám thả lỏng chút nào, e sợ cho kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đồng thời lúc này, ánh mắt Hứa Trì như chim ưng, bộc lộ mũi nhọn, không dấu vết nhìn kỹ đối phương, tìm kiếm sơ hở, nhân tiện trao đổi một ánh mắt với Kỷ Uyển Thanh.
Ánh mắt hai người vừa chạm tức ly, người này hiện giờ vạn phần cẩn thận, không nên cường công, chỉ có thể tùy thời tìm kiếm sơ hở.
“Thái tử phi nương nương.”
Tề Diệu Lâm mắt sắc, động tác nhỏ này cũng không thể qua mặt ông ta, hừ một tiếng, trên tay hơi hơi dùng sức: “Ta khuyên ngươi vẫn nên an tĩnh một ít.”
Ngoài miệng ông ta nói như vậy, trên thực tế cũng không để Kỷ Uyển Thanh ở trong lòng. Dù sao cũng là nữ tử trói gà không chặt, thật sự không cần ông ta quá mức dụng tâm, cho dù giờ phút này ông ta bị người đâm thẳng vào trái tim, cũng có thể bẻ gãy cổ mảnh khảnh trên tay trước khi tắt thở.
Hạng nặng tâm thần Tề Diệu Lâm đều đặt ở đối diện, Hứa Trì cầm đầu, còn có mấy nam tử mặc quần áo thái giám bên người hắn đã khép lại vòng vây.
Ước chừng hai ba mươi người, xem động tác nện bước đều là cao thủ trong cao thủ, càng đừng đề bên ngoài đã có cao thủ nhất đẳng tụ lại đây.
Lực lượng ngầm của Đông Cung dưới mặt nước làm ông ta kinh hãi, trong lòng lo lắng hơn rất nhiều, nhưng cũng có một tia vui sướng.
Này liền đúng rồi, ông ta liền biết địa vị mẹ con Kỷ thị trong lòng Hoàng thái tử không nhỏ.
Tuy hiện giờ không thể bắt hoàng trưởng tôn, nhưng bắt được Kỷ thị cũng không tệ, chỉ cần ông ta cẩn thận, con tin trong tay, là có thể thuận lợi ra khỏi thành.
Nghĩ tới viễn cảnh, trong lòng Tề Diệu Lâm hướng tới, bắt đầu chú ý lực đạo trên tay, chậm rãi thối lui ra cửa điện.
Kỷ Uyển Thanh hơi rũ mắt, giống như trong lúc lơ đãng hơi hơi loạng choạng, ông ta nháy mắt cảnh giác, lập tức niết niết, quát: “Đi đứng đàng hoàng cho ta!”
Kỳ thật so với thiên kim khuê các bình thường, thể lực của nàng xem như không tệ, tuy rằng không thể so với nam tử, càng không thể so với Tề Diệu Lâm, nhưng ít nhất không đến mức yếu đuối ưởng ưởng.
Thời khắc nguy hiểm, nỗi lòng Kỷ Uyển Thanh lại phá lệ thanh minh, nàng tâm niệm quay nhanh, bày ra bộ dáng hoa dung thất sắc, bị dọa đến tay chân vô lực.
Nàng vốn khung xương tinh tế, nhìn vô cùng yếu ớt, tứ chi và biểu tình vô cùng run rẩy, hơn nữa nữ tử bình thường gặp chuyện này, không bị dọa nằm liệt đã xem như tốt, bởi vậy Tề Diệu Lâm vẫn chưa sinh nghi.
Tuy ông ta không nghi ngờ, nhưng cũng thực không kiên nhẫn. Kỷ Uyển Thanh vô lực hành tẩu, ông ta dẫn đi cũng không phải không được, nhưng đi lùi lại như vậy, động tác thật sự không thuận tiện.
Ông ta dứt khoát trên tay vừa chuyển, kiềm chế sau ót Kỷ Uyển Thanh, làm mặt nàng hướng tề ông ta, chính mình lùi lại, nàng thì là đi về phía trước.
Như vậy quả nhiên khá hơn nhiều.
Tề Diệu Lâm hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm Hứa Trì, dư quang còn phải lưu tâm các cao thủ khác, lỗ tai cao cao dựng thẳng, để ngừa có người đánh lén, vô cùng thong thả dịch ra bên ngoài.
Ông ta không rảnh phân thần, Kỷ Uyển Thanh xoay người, lại có thể không dấu vết đánh giá người trước mắt.
Tề Diệu Lâm mày kiếm mắt sáng, mặt chữ điền, tuy gần năm mươi tuổi, nhưng không khó nhìn ra, khi tuổi trẻ đối phương cũng là một nam tử tuấn lãng.
Cũng đúng, nếu dung mạo không xuất chúng, cũng sẽ không bị liệt vào danh sách người được chọn làm phò mã.
Kỷ Uyển Thanh lại chú ý một điểm khác, nàng phát hiện, tuy người này không tệ, nhưng tướng mạo điển hình giống người Đại Chu. Người Thát Đát thường ngũ quan thâm thúy hơn, ở trên mặt ông ta tìm không thấy chút dấu vết nào.
Trùng hợp sao?
Kỷ Uyển Thanh hơi rũ mắt, nàng cho rằng không phải.
Tề Diệu Lâm còn có một đệ đệ, huynh đệ hai người ẩn núp ở Đại Chu ba mươi năm không lộ sơ hở chút nào, mặt của bọn họ chắc là một vũ khí sắc bén.
Nàng càng cho rằng hai người này là huynh đệ thật, có lẽ, trên người bọn họ có một nửa dòng máu Đại Chu.
Hẳn là nhà ngoại, dù sao cổ đại là xã hội nam quyền, không có một thân phận được Thát Đát thừa nhận, bọn họ không có khả năng được ủy thác trọng trách.
Hai nước thường có giao chiến, nữ tử ở hương trấn biên cương bị cướp đoạt là chuyện thường phát sinh.
Kỷ Uyển Thanh tâm niệm quay nhanh, bỗng chốc ngước mắt, nhìn Tề Diệu Lâm biểu tình căng chặt, đột nhiên đề cao giọng quát chói tai: “Hành động của ngươi hôm nay, có nghĩ tới mẫu tộc hay không!”