Con Đường Vinh Hoa Của Thái Tử Phi
Editor: Vy Vy 1505
A Tranh?
Không sai, Gia Lạp vốn tên là Kỷ Minh Tranh.
Hắn là con trai độc nhất dưới gối tiền Tĩnh Bắc Hầu Kỷ Tông Khánh, bào huynh của Hoàng Thái tử phi Kỷ Uyển Thanh, mọi người đều cho rằng hai cha con đồng thời chết trận sa trường, kỳ thật không phải, tuy hắn nhiều lần gặp gian nan hiểm trở, vết thương chồng chất, nhưng tốt xấu gì vẫn còn sống sót.
Hai năm đầu tiên vì phần đầu bị thương nghiêm trọng, hắn mất đi ký ức, sau đó dần dần khôi phục, chính vì điều tra chân tướng thông đồng với địch, mới gặp gỡ Hứa Trì, đầu nhập vào Đông Cung.
Quá trình ẩn núp thực hung hiểm, nhưng rốt cuộc chịu đựng qua.
Kỷ Minh Tranh bắt sống Thát Đát Khả Hãn, tiếp nhận dây thừng, lưu loát trói chặt chẽ người trên tay, cũng dỡ xuống cằm hắn, phòng ngừa đối phương tỉnh lại cắn lưỡi tự sát.
Hoàn thành việc trên tay, hắn đi nhanh hai bước, đón Hoắc Xuyên đang chạy nhanh tới, trên mặt cũng khó nén kích động.
“Hoắc bá phụ.”
Ngàn lời vạn ngữ muốn muốn kể ra, nhưng cuối cùng chỉ gói gọn một câu: “Hoắc bá phụ, con đã trở về!”
“Trở về thì tốt, trở về thì tốt!”
Hoắc Xuyên liên tục ứng, thống soái đại quân xưa nay ổn trọng tự giữ, lúc này cũng kích động đến mức nói năng lộn xộn.
Ông cho rằng hai cha con bạn tốt cùng hy sinh, vô cùng đau đớn, bạn ông thiết cốt tranh tranh, vì nước tận trung mấy chục năm, không nghĩ tới thế nhưng rơi vào kết cục tráng niên chết sớm, đoạn tử tuyệt tôn.
Chinh chiến nhiều năm, không phải không có chuẩn bị tâm lý, nhưng thật xảy ra với người thân cận, ai có thể thờ ơ? Trên phương diện tình cảm đã không thể tiếp thu.
May mắn, con trai độc nhất của bạn ông tuy trắc trở rất nhiều, nhưng rốt cuộc cũng khổ tận cam lai.
Kỷ Minh Tranh nhiều lần truyền về tình báo mấu chốt, cuối cùng còn bắt sống Thát Đát Khả Hãn, đây là công lao khổng lồ.
Có thể dự kiến, sau khi hắn trở về, tất nhiên sẽ một đường bằng phẳng.
Hoắc Xuyên tinh tế đánh giá Kỷ Minh Tranh, thấy người trước mắt đã hoàn toàn rút đi thiếu niên ngây ngô, vai rộng lưng to, dáng người đĩnh bạt, ánh mắt vững vàng, giữa mày ẩn thấu kiên nghị.
Trải qua mưa rền gió dữ, hắn đã hoàn toàn trưởng thành, thành một nam tử hán đội trời đạp đất.
Hoắc Xuyên cực vui mừng, nhưng tốt xấu gì ông cũng nhìn quen trường hợp lớn, kích động một lát liền miễn cưỡng kiềm chế, vỗ vỗ bả vai cháu trai, cười nói: “A Tranh, chúng ta đi gặp Hoàng Thái tử điện hạ!”
“Dạ!”
Đương nhiên muốn đi gặp Hoàng Thái tử, nhưng hiện tại hiển nhiên cũng không phải thời điểm, ngụ ý của Hoắc Xuyên kỳ thật là trở về lại cầu kiến Thái tử.
Trước mắt còn đang trên chiến trường, như thế nào cũng phải xử lý thỏa đáng phục kích, mới có thể thu binh.
Hiện tại Thát Đát Khả Hãn bị bắt, Hồ Hòa Lỗ cũng bị bắn chết, Thát Đát tướng sĩ kinh hoảng như rắn mất đầu, lại đâu đầu nghênh đón từng đợt mưa tên, thực mau liền hoàn toàn bị tiêu diệt.
Chiến dịch trong hẻm núi hai bên là sườn dốc thực mau kết thúc, Kỷ Minh Tranh lập tức theo Hoắc Xuyên rời đi, ra ngoài hẻm núi.
Chiến dịch ngoài hẻm núi phiền toái hơn một ít.
Từ cửa vào đường mòn Yến Sơn mãi cho đến hẻm núi, tổng cộng lộ trình gần hai mươi dặm, nơi này tràn đầy kỵ binh Thát Đát.
Lúc trước, vì phòng ngừa đám người Khả Hãn, Hồ Hòa Lỗ phát hiện manh mối, đoạn đường dài từ sau khi vào Yến Sơn cho đến hẻm núi không mai phục binh mã. Đợi đến khi biến đổi lớn, tuy tinh binh Đại Chu lập tức đánh hai đầu, nhưng vẫn có một bộ phận quân địch đào thoát.
Lòng quân tan rã, rất nhiều người vẫn tiếc mạng, nhân cơ hội bỏ ngựa trốn vào rừng cây mênh mông.
Hoắc Xuyên cũng không quá để ý, địa hình như thế này rõ ràng không có khả năng giết toàn bộ kẻ địch một người không lưu, nếu những con cá lọt lưới đó thuận lợi chạy ra Yến Sơn, liền xem như bọn họ mạng lớn.
Một chút tàn binh, không đáng để lo, mấu chốt là hơn mười vạn đại quân không tiến vào đường mòn kia.
Bên ngoài là Trương Vi Thắng phụ trách, cũng may địch ít ta nhiều, hơn nữa kẻ địch lòng quân tan rã, bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Chờ đến màn đêm buông xuống, chiến dịch trong Yến Sơn đã hoàn toàn kết thúc, tuy ngoài Yến Sơn còn đang tiếp tục, nhưng đó cũng không phải là chuyện của Hoắc Xuyên, đã ở tình huống bên ta tất thắng, ông hoàn thành nhiệm vụ liền có thể trở về nghỉ ngơi.
Ông truyền lệnh thu binh, cùng Kỷ Minh Tranh ra Yến Sơn, về doanh địa Đại Chu.
“A Tranh, con nhanh đi băng bó vết thương đi.”
Trên người Kỷ Minh Tranh nhiều thêm một vết thương, từ trên vai kéo dài đến lưng, không nặng, chính là lúc đầu vì đạt được Thát Đát Khả Hãn tín nhiệm, cố ý nhào lên chắn một đao.
Vừa về đến doanh địa, Hoắc Xuyên liền thúc giục hắn đến quân y doanh băng bó.
“Điện hạ còn đang đốc chiến, thừa lúc này, con cũng nên nhanh chóng sửa sang lại chính mình.”
Trên người Kỷ Minh Tranh còn mặc quân phục Thát Đát, nếu đã có thời gian rảnh, không đổi liền không thích hợp, còn bộ râu quai nón, cũng nên cạo, miễn cho nhìn qua lộn xộn, bỗng nhiên già thêm vài tuổi.
“Con đó, thêm bộ râu này, sợ là hai muội muội đều không nhận ra.”
Cháu trai bị thương không nặng, Hoắc Xuyên cũng không phải người dong dong dài dài, trong lòng vui sướng, liền có tâm tình trêu ghẹo.
Tay Kỷ Minh Tranh đang sờ râu quai nón dừng một chút, vội quan tâm hỏi: “Hoắc bá phụ, bọn muội muội của con có khỏe không?”
Sau khi hắn khôi phục ký ức, trong lòng như có lửa đốt, tuy không thể hành động thiếu suy nghĩ, nhưng vẫn trước tiên nghĩ cách hỏi thăm tin tức người nhà.
Lúc đó hắn cô độc một mình, cũng không dám có động tác quá lớn bại lộ hành tung, chỉ ngụy trang mọi cách, dùng nhiều tiền, tìm một khách thương không phải người Thát Đát đi kinh thành hỏi thăm.
Khách thương là người Đại Thực, kinh thành Đại Chu vốn không nằm trong lộ tuyến hắn buôn bán, nhưng Kỷ Minh Tranh cho tiền bạc cũng đủ nhiều, hắn liền đáp ứng đi một chuyến.
Khi khách thương đến kinh thành, Kỷ Uyển Thanh đã gả vào Đông Cung.
Trang cữu cữu ra mặt vì Kỷ gia tỷ muội, tranh tài sản với thúc phụ ồn ào huyên náo; thánh chỉ tứ hôn, đại hôn vào Đông Cung. Mọi việc của Tĩnh Bắc Hầu phủ còn đang là đề tài bàn tán nóng hổi, hắn cũng không cần phí quá nhiều tâm tư hỏi thăm.
Thương nhân Đại Thực ở kinh thành không nhiều lắm, người này vốn không muốn ở lâu, hắn cho rằng mấy tin tức này đã đủ rồi, không hỏi thêm gì nữa, lập tức trở về.
Khách thương tự thuật rất đơn giản, tước vị Tĩnh Bắc Hầu phủ bị nhị phòng thừa hưởng, phu thê tiền Tĩnh Bắc Hầu trước sau qua đời, Kỷ gia tỷ muội đều xuất giá, một người bị tứ hôn vào Đông Cung làm chính phi; một người gả cho hậu sinh khi vong phụ còn sống xem trọng, họ Trịnh, sau khi thành hôn theo nhà chồng rời kinh.
Chỉ có như vậy.
Người chết đã đi xa, Kỷ Minh Tranh không kịp đắm chìm trong bi thương cha mẹ qua đời lâu lắm, liền lo lắng hai muội muội.
Nói đúng ra là lo lắng Kỷ Uyển Thanh.
Hậu sinh họ Trịnh, tất nhiên là Trịnh Nghị, Kỷ Minh Tranh thực hiểu biết Trịnh gia, chắc chắn sẽ đối xử tử tế với tiểu muội.
Hắn lo lắng đại muội muội, không biết vì sao nàng lại nhấc lên quan hệ với hoàng gia, một bé gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, lại còn có thể thành Thái tử phi.
Thân phận là đủ, nhưng không có người thúc đẩy, chuyện này tuyệt đối không thành.
Kỷ Minh Tranh hỏi lại, khách thương lắc đầu nói không biết, cầm tiền bạc liền rời đi Thát Đát.
Hắn trời sinh thông minh, suy tư một phen liền có manh mối, hắn càng lo lắng muội muội, đáng tiếc vừa vào cửa cung sâu như biển, mặc dù lại ra sức nhiều hơn, chỉ sợ cũng không thể biết thêm tin tức, càng đừng đề nhúng tay.
Cũng may, hắn biết Hoàng Thái tử điện hạ, khi phụ thân còn sống cực kỳ tôn sùng Đông Cung, hắn cân nhắc một phen, cho rằng chỉ cần muội muội an phận thủ thường, điện hạ sẽ không khó xử muội muội.
Thay vì Kỷ Minh Tranh không màng tất cả chạy về kinh thành, không bằng cẩn thận điều tra rõ chân tướng thông đồng với địch, tranh thủ lập công lao, ngày sau làm chỗ dựa cho muội muội.
Đây mới là đạo lý.
Hắn không chỉ nhớ thương muội muội, trên người hắn còn có rất nhiều gánh nặng trầm trọng, nếu bọn muội muội đều bình an, hắn phải chuyên tâm việc quan trọng trước.
Sau lần ủy thác khách thương Đại Thực, Kỷ Minh Tranh cũng không dám lần nữa hỏi thăm, bởi vì hắn thực mau lại thăng chức, càng tiến thêm một bước có thể dễ dàng thám thính chân tướng thông đồng với địch, nhưng nhất cử nhất động lại càng khiến người chú ý, chuyện liên quan đến Đại Chu yếu hại, hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Như vậy nhẫn nhục phụ trọng, giả ý chu toàn, điều tra rõ chân tướng, cũng nhân cơ hội chính tay đâm chết kẻ thù, lại còn lập công lao thực không nhỏ.
Kỷ Minh Tranh vốn muốn nghe tin tức bọn muội muội, hiện giờ Hoắc Xuyên nhắc tới, hắn nhanh chóng dò hỏi.
“Cháu gái nhỏ gả vào Trịnh gia, chính là gả cho Trịnh Nghị khi còn sống phụ thân con xem trọng, sau khi Trịnh Nghị thành thân, cả nhà dời đến Tuyên phủ, an trí ở khu quân hộ, hiện hắn ở dưới trướng ta, giờ phút này đang tham dự đại chiến ngoài Yến Sơn.”
“Trịnh gia con rất quen thuộc, ta liền không nói nhiều, trước khi xuất chinh, nghe nói cháu gái nhỏ đã mang thai gần tám tháng.”
Hoắc Xuyên cười nói: “Tính tính thời gian, con cũng đại khái lại lần nữa lên chức cậu rồi.”
Nếu là lại lần nữa, vậy khẳng định có lần đầu.
“Cháu gái lớn được thánh chỉ tứ hôn thành Thái tử phi, tháng chạp năm ngoái đã sinh cho điện hạ đích trưởng tử, con có biết chưa?”
Hoắc Xuyên nói tin tức này, Kỷ Minh Tranh thật đúng là biết, hắn từng nghe Hứa Trì nói, nhưng lúc ấy cũng không nói nhiều, chỉ nói qua một câu mà thôi.
Hắn có rất nhiều lời nói muốn hỏi, nhưng chuyện này liên quan Đông Cung, không tiện mở miệng, dừng một lát, mới hỏi một câu: “Hoắc bá phụ, bá phụ có tin tức khác của Thái tử phi không?”
Ai dám thám thính việc tư hoàng gia, đặc biệt là đề cập chính mình chủ tử. Nhưng, Hoắc Xuyên biết vẫn nhiều hơn Kỷ Minh Tranh, ông thấy vẻ mặt đối phương gấp gáp, vội an ủi: “Nghe nói đoạn thời gian trước, kinh thành có chút biến cố, tuy đã hoàn toàn bình ổn, nhưng điện hạ vẫn lập tức sai người hồi kinh, đón nương nương và tiểu điện hạ đến Kế Châu.”
Chuyện này nhìn như đơn giản, nhưng tinh tế phân tích, lượng tin tức không nhỏ.
Nếu biến cố đã bình ổn, hoàng cung đại nội chắc là an toàn không ngại, nhưng Hoàng Thái tử vẫn không yên tâm, lập tức sai người đón vợ con đến bên cạnh, phải đặt dưới mí mắt tự mình nhìn.
Bởi vậy có thể nhìn ra, địa vị của vợ con ở trong lòng hắn không nhỏ.
Vẻ mặt Kỷ Minh Tranh thả lỏng rất nhiều, Hoắc Xuyên nhìn trái nhìn phải, lại hạ giọng nói: “Ta sớm hỏi thăm, điện hạ độc sủng nương nương, từ khi đại hôn đến nay, chưa từng nạp cơ thiếp.”
Ông vỗ vỗ bả vai cháu trai: “Được rồi, con không cần quá mức lo lắng, mau mau đi rửa mặt thay quần áo, bên kia đại chiến sẽ không kéo dài quá lâu.”
Lệnh thân binh dẫn đường, nhìn theo Kỷ Minh Tranh rời đi, Hoắc Xuyên tự mình an bài Thát Đát Khả Hãn bị bó thành bánh chưng, cũng chọn lựa thật kỹ tâm phúc trông coi.
Kỷ Minh Tranh rốt cuộc bỏ đi quân phục Thát Đát, tẩy đi một thân mùi máu bụi đất, thay áo giáp Đại Chu đã lâu chưa mặc, hắn cực kỳ yêu quý cúi đầu đánh giá, hít sâu một hơi, áp xuống nhiệt ý quay cuồng trong lồng ngực.
Rốt cuộc đã trở lại.
Hắn chải gọn tóc đen vấn lại chỉnh tề, cũng cạo sạch sẽ râu quai nón, mũi anh tuấn, môi gọt mỏng, ngũ quan hình dáng góc cạnh rõ ràng, ngạnh lãng tuấn mỹ, khí vũ hiên ngang.
Kỷ Minh Tranh tự mình ra tay, đứng trước gương đồng cạo râu sạch sẽ, sờ cằm trơn bóng, mấy năm không gặp gương mặt của chính mình, nhất thời có chút không thói quen.
Hắn cũng không rối rắm lâu lắm, bởi vì chiến dịch ngoài Yến Sơn đã kết thúc, Đại Chu tiêu diệt toàn quân Thát Đát, Hoàng Thái tử đã trở lại.
Hoắc Xuyên đến, tự mình lãnh Kỷ Minh Tranh, vội vàng đi qua lều lớn của Hoàng Thái tử.