Con Gái Nhà Nông
Editor: ChieuNinh
Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều biết cha nương và đại tỷ đi huyện là làm gì, trong lòng vừa kích động, lại nói thì cũng nói không rõ. Dựa theo tư tâm, mọi người cũng không nguyện ý gả đại tỷ ra ngoài, nhưng mà vì tốt cho đại tỷ, cũng phải gả đi thôi. Buổi tối Vương Tiểu Bảo ăn được móng giò kho tàu mình muốn ăn thì cảm thấy mỹ mãn đi ngủ, Vương Tứ Bảo biết bên này chỉ có ba tỷ muội Vương Phúc Nhi thì lo lắng, cho nên lại qua bên này gác đêm. Vốn Vương Nhị Bảo cũng muốn tới, nhưng mà Vương Phúc Nhi cũng không muốn nhị ca nhà mình lạnh nhạt tân nương tử, cho nên chọn Vương Tứ Bảo gánh trách nhiệm này.
Tiểu Hổ cũng trưởng thành Đại Hổ, uy phong lẫm lẫm, trong đêm nay là bình an vô sự. Buổi sáng Vương Phúc Nhi thức dậy đun nước ấm, cho gà ăn, không thể không nói, bán heo sớm là một chuyện tốt, bằng không vẫn còn heo thì sẽ rất bận rộn.
Ăn xong điểm tâm, Vương Hoa Nhi cũng quét tước sân viện một lần thì bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa vang lên. Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi còn có Vương Tiểu Bảo đều chạy ra nhìn, kết quả đến không phải là cha nương nhà mình, mà là Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm. Vương Hoa Nhi nói: "Tìm được đệ rồi, Tiểu Bảo, chúng ta đi chơi một lát."
Vương Tiểu Bảo vẫn không muốn đi, bởi vì mỗi lần hai người này đến, đều sẽ mang kẹo cho nó, nó cũng không muốn không có kẹo đâu.
Quả nhiên Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm lại mua hai bao kẹo cho tiểu tử này, Vương Tiểu Bảo mừng rỡ cười toe tóe. Vương Hoa Nhi nói: "Cẩn thận đến lúc đó đệ thành người không có răng, khó coi chết đi được."
Vương Tiểu Bảo bỏ một viên kẹo vào trong miệng, nó cũng mặc kệ có bị sún răng hay không, kẹo này ăn thật ngon!
"Sao hôm nay các ngươi lại tới đây?" Vương Phúc Nhi muốn dùng than nhóm lửa chậu than, năm nay mua có ba trăm cân than, đủ đốt.
Hai nam oa ở một bên hỗ trợ, rất nhanh chậu than đã bùng lên, nâng cái giá chậu than đến trong nhà chính, Tống Trường Khanh nói: "Hôn nay đến cuối năm, đưa hoa hồng chia cho ngươi."
Ánh mắt Vương Phúc Nhi đều cười nheo lại, đưa tiền, đưa tiền là ta thích nhất. Tống Trường Khanh nhìn Vương Phúc Nhi cười cũng vui vẻ không thôi, nói với Triệu Thư Lâm: "Ngươi xem ta nói đúng đi, khẳng định nàng sẽ vui vẻ. Này, sao ngươi không biết rụt rè một chút?"
Vương Phúc Nhi nói: "Chuyện cao hứng như vậy có thể không vui sao? Đó đều là tiền nha."
Triệu Thư Lâm cũng mỉm cười, lấy ra một quyển sổ sách, ba người tỉ mỉ tính toán. Vương Phúc Nhi trên cơ bản là nhìn chứ không đi tra xét, dù sao việc này vốn chính là mình chiếm tiện nghi. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Vì thế ba người dựa theo đóng góp mà chia tiền, trừ bỏ tiền thuê, còn có tiền công cho tiểu nhị, hơn nữa còn có thượng vàng hạ cám khác, Vương Phúc Nhi được chia đến năm mươi lượng bạc, làm cho Vương Phúc Nhi mừng rỡ không thôi. Thời gian còn chưa đến một năm mà có năm mươi lượng vào tay, thật sự không tệ.
Triệu Thư Lâm nói: "Sinh ý của tiệm chúng ta thực không tệ, cho nên ta quyết định năm sau lại mở thêm mấy tiệm, Trường Khanh, ngươi cũng phải giúp đỡ ta. Phúc nhi, ngươi phải nghĩ nhiều thêm vài món mới, ta nghĩ, mở tiệm mới, tiệm cũ bán tốt đương nhiên giữ lại, mặt khác còn phải gia tăng đồ mới, người khác muốn bắt chước cũng theo không kịp tốc độ của chúng ta."
Vương Phúc Nhi gật đầu, là ý này, biện pháp của tiệm là giới hạn mua bán làm tiệm có thêm càng nhiều người, thật nhiều người hôm đó mua không được, ngày hôm sau lại vội đi mua. Ba người thương nghị một phen, trên cơ bản đã đạt thành nhất trí, Tống Trường Khanh hỏi: "Vương thúc Vương thẩm đâu rồi?"
"Cha và nương ta đi lên huyện."
Vương Tiểu Bảo vừa tiến vào thì một câu: "Cha và nương đệ đi xem tỷ phu cho đệ."
"Vương Tiểu Bảo, sao miệng của đệ không kín như vậy? Nói lung tung khắp nơi!" Vương Hoa Nhi ở bên ngoài đi theo vào mắng.
Vương Tiểu Bảo nói: "Người khác đệ mới không nói đâu, Trường Khanh ca và Thư Lâm ca đều là ca, có thể nói, có đúng hay không?"
Hèn chi, không phát hiện Cúc nhi tỷ. Tống Trường Khanh và Triệu Thư Lâm liếc nhìn nhau, tỷ phu này thôi, hẳn là có. Chỉ là đã làm mai cho đại tỷ, nhị tỷ cũng sẽ không xa, nhị tỷ không xa vậy Tam tỷ còn có thể xa sao? (ý của hai anh nì là gả đại tỷ rồi thì nhị tỷ cũng sắp gả thôi, vậy tam tỷ cũng chẳng còn bao lâu nữa)
Trong lòng hai người đều có chút kích động, lại không thể nói rõ là làm sao. Từ trong nhà Vương Phúc Nhi lên xe ngựa đi rồi, hai người cả nửa ngày đều không nói gì, không biết là đang nghĩ gì.
Hiếu kỳ (có tang) của Triệu Thư Lâm còn chưa xong, tự nhiên sẽ không nói gì đến chuyện hôn sự linh tinh. Hồi lâu sau Tống Trường Khanh mới nói: "Sao hiện tại đều đột nhiên nói đến chuyện hôn sự đây? Đáng ghét!"
"Chẳng lẽ nhà ngươi đã làm mai cho ngươi?" Triệu Thư Lâm hỏi.
Tống Trường Khanh nói: "Có làm mai thì ta cũng sẽ không đồng ý! Chỉ là nãi nãi của ta đơn phương tình nguyện, cha và nương ta cũng không đồng ý. Ngươi thì sao? Ngươi tuân thủ xong hiếu kỳ cũng nên làm mai đi, qua vài năm đều phải thành thân rồi. Về sau cũng không còn ngày thoải mái đâu."
Triệu Thư Lâm nói: "Ta không vội, trước làm sinh ý vài năm rồi nói sau. Trong nhà của ngươi hẳn là sốt ruột đi. Nhà các ngươi là ba đời đều là con một."
Tống Trường Khanh có chút đắc ý: "Cha và nương ta đều nói, ta phải vừa ý mới được. Cho nên đến lúc đó ta cũng không sợ."
"Vậy ngươi vừa lòng dạng người nào?" Triệu Thư Lâm lơ đãng hỏi.
Tống Trường Khanh dừng một chút: "Đương nhiên là phải nhìn thuận mắt, tiếng nói phải có trọng lượng với ta, không yếu ớt. Ngươi thì sao?"
"Cũng giống vậy." Triệu Thư Lâm nói.
Hai người lại liếc mắt nhìn đối phương một cái, Tống Trường Khanh cười nói: "Vậy hy vọng chúng ta đều như ý."
"Đúng vậy, đều như ý."
Rốt cuộc Vương Đồng Tỏa và Thích thị đã dẫn theo Vương Cúc Nhi trở lại, trong lòng Vương Phúc Nhi và Vương Hoa Nhi đều giống như là mèo cào. Chỉ là Thích thị sẽ không nói việc này với khuê nữ của mình, mà Vương Cúc Nhi lại thẹn thùng không thôi, hỏi cũng hỏi không ra được. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Chẳng qua Vương Phúc Nhi cảm thấy việc này có chín phần là đã thành công, bằng không đại tỷ luôn luôn thực im lặng sẽ thẹn thùng, còn đỏ mặt như vậy sao?
Thật là nhìn trúng à, trong cuộc sống cảm tình thật đúng là kỳ diệu, có lâu ngày sinh tình, cũng có nhất kiến chung tình, đương nhiên ở đây là xem mắt, ài, chỉ bằng một lần gặp mặt đã định chung thân, thật đúng là thói quen cổ đại, ai nói người cổ đại hàm súc chứ? Người ta lại rất là quyết đoán, giải quyết dứt khoát.
Quả nhiên qua hai ngày, thì đã có bà mối trên huyện đến nhà cầu hôn, làm mối chính là tiểu tử Phan gia mà a di đã nói. Dù sao nam nữ hai bên đều đã nguyện ý trong lòng, cha mẹ cũng đều vừa lòng, bà mối tới đây chẳng qua là làm thủ tục, cũng là nói cho người của Vương gia thôn, hôn sự của đại nữ nhi Vương lão tam bắt đầu định rồi.
Trao đổi canh thiếp gì đó, Vương Phúc Nhi không hiểu, nhưng mà từ sau khi bà mối đến, Thích thị đã bắt đầu để cho Vương Cúc Nhi chuẩn bị thêu giá y, còn mua thêm nhiều vải vóc, chuẩn bị làm nhiều quần áo cho khuê nữ nhà mình. Lại đi qua mời Vương Nhị Bảo đánh một bộ gia cụ cho khuê nữ. Lần đầu gả nữ nhi, phải làm cho thật vui vẻ thuận lợi, ít nhất còn có thời gian nửa năm để chuẩn bị đồ cưới. Vốn luôn thương yêu nữ nhi, ban đầu Vương Đồng Tỏa muốn mua đất ở gần đó, vì cũng cho rằng đại nữ nhi của mình có thể gả gần, như vậy mới mua gần, cũng thuận tiện cho Vương Cúc Nhi mang theo. Nhưng mà ai ngờ đến bây giờ là ở trên huyện chứ? Vương Phúc Nhi nghe vậy thì nói với cha: "Cha, còn không bằng mua một cái cửa hàng ở trên huyện cho đại tỷ của con đi, đến lúc đó tỷ trực tiếp mang đi qua, cho thuê cũng có thể thu tiền thuê.
Huyện lị bên kia mua đất cũng không thu được bao nhiêu, còn không có sản lượng gì. Hàng tháng tỷ con có tiền thuê, cũng dễ thở hơn. Cho dù là không cho thuê, tỷ mang theo một cái cửa hàng, người khác cũng xem trọng một bậc."
"Vẫn là Phúc nhi nói rất đúng, chờ qua năm, cha tìm di phu của các con, để cho hắn hỗ trợ tìm giúp, mua một cái cửa hàng." Vương Đồng Tỏa quyết định cho dù là dùng nhiều tiền hơn thì cũng phải chuẩn bị cửa hàng tốt cho khuê nữ. Tuy rằng nói Phan gia này tốt lắm, nhưng mà nhà mình cũng không kém.
Không qua bao lâu, mọi người ở Vương gia thôn đều biết khuê nữ của Vương Đồng Tỏa hứa gả cho người ta ở trên huyện, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có nói lời châm chọc. Đương nhiên, rất nhiều người đều tới cửa chúc mừng, Thích thị cũng thật vui vẻ, người ta tới cửa chúc mừng, thì nàng thật sự cao hứng. Nữ nhi được làm mai cho người không tệ, cũng không sợ người khác hỏi.
Khi nghe nói nữ tế tương lai này còn có cửa hàng ở trên huyện thì đều nói Vương Cúc Nhi là đứa nhỏ có phúc khí. Đến khi hỏi thăm lại không có bà bà và trục lý, cái này thì có nhiều người làm con dâu nhiều năm, càng có chút hâm mộ ghen tị hận rồi. Bọn họ cũng bị bà bà trục lý chèn ép thật nhiều năm, cả đời đều hy vọng lưu manh mất đi, trục lý cũng về nhà mình. Hiện tại người ta căn bản là không có phiền lòng này, hơn nữa quan trọng nhất là, người ta còn ở trên huyện, bọn họ cảm thấy là gả đến trấn trên cũng đã là rất tốt rồi!
"Ngươi cũng thật có phúc khí, thoáng cái thì đã bắt được một nữ tế tốt như vậy." Có người chúc mừng.
Thích thị cười nói: "Chính là a di của đám nhỏ giới thiệu cho, chúng ta làm sao mà nhận biết người như vậy?"
"Cúc nhi có a di tốt, lại có bản lĩnh, là phúc khí của nàng." Có người nói.
"Cũng không thể nói như vậy, nếu không phải khuê nữ Cúc nhi này không kém thì người ta cũng chướng mắt."
Thích thị nghe mọi người nói đông nói tây, trong lòng vui vẻ, khuê nữ của mình có nơi chốn tốt, làm nương mới yên tâm.