Con Gái Nhà Nông
Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Hai đứa nhỏ ở Tống gia hỗn như cá gặp nước, trước kia trong lòng không thích bọn họ hiện tại cũng đều trở nên ưa thích, tiểu oa nhi vốn đều là tuổi khiến cho người yêu thích, đương nhiên, chỉ cần không quá phận. Kim Kỳ và Ngọc Lân đều là đứa nhỏ có bộ dạng xinh đẹp, trên tính cách chẳng phải kiêu ngạo, vẫn là hết sức đáng yêu.
So sánh với hai đứa bọn họ, Tam di nương và Lí cữu cữu ngược lại thì có chút trôi qua không được như ý. Tam di nương không cần phải nói, châm ngòi ly gián không thành, hơn nữa Lí cữu cữu lại không còn tình nồng mật ý với ả như trước kia, nhân duyên ở Tống phủ cũng rất không tốt, mọi người cũng không quá quan tâm ả. Hơn nữa hạ nhân ở đây tuy rằng không phải thân tự do, nhưng mà cũng đều xem thường người làm tiểu lão bà. Mấy đời Tống gia như vậy, không có một ai có tiểu lão bà, cố tình người này là tồn tại khác loại, mọi người hoặc nhiều hoặc ít nghe qua truyền thuyết tiểu lão bà là hồ ly tinh, hơn nữa bản thân ả cũng làm chút chuyện ghê tởm, cho nên Tam di nương trôi qua ở Tống gia không ra làm sao.
Lí cữu cữu là muốn liên lạc cảm tình một chút trước, sau đó chờ tin tức, nếu thật là như vậy, thì lại tiến thêm hành động một bước. Chẳng qua mấy ngày nay hắn cũng không có nhận được ủy khuất, dù sao cũng trôi qua hoạt sắc sinh hương, Tống Viễn Chí đương nhiên không có khả năng đi cùng hắn, bản thân hắn tự tiêu khiển tự vui, dù sao trong tay cũng có tiền thôi, chân cũng mọc ở trên người, còn sợ đi không được sao?
Lí cữu cữu thì không quen nhìn hai người phụ tử Tống gia đều là bộ dáng sợ lão bà trong truyền thuyết, Tống Viễn Chí thì thôi, tốt xấu cũng là muội phu của mình, cái này miễn cưỡng có thể nhận. Thật ra trong lòng hắn cảm thấy muội tử nắm bắt quản phu rất nghiêm, nam nhân ai mà không ba vợ bốn nàng hầu, cho dù là hán tử nghèo, có hai quả dưa ba quả táo cũng nghĩ muốn nhiều nữ nhân kìa, huống chi Tống gia này?
Mà đối với cháu ngoại trai, thì hắn trực tiếp giáo dục, dù sao không muốn cháu ngoại trai mình cũng sợ lão bà như vậy, hắn cảm thấy là không có khí khái nam tử hán. Hiện tại Tống Trường Khanh căn bản là nhìn thấy Lí cữu cữu thì bỏ chạy, bằng không chờ một chút thế nào cũng phải đỏ mặt tía tai đi cùng hắn. Mỗi lần đều giảng một ít đạo lý xiêu vẹo với hắn, nói cái gì mà nữ nhân thì không thể nuông chiều, còn tuân thủ một lão bà thì về sau có khả năng đại sự gì? Dù sao ý tứ biểu đạt là, tiểu tử ngươi không thể giống như bây giờ, phải ngắt hoa bẻ cỏ bên ngoài mới được.
Nếu như Vương Phúc Nhi mà biết Lí cữu cữu xúi giục nam nhân của mình chệch hướng, vậy thì nhất định không hận Lí cữu cữu đến nghiến răng nghiến lợi mới là lạ. Chuyện như vậy, Tống Trường Khanh đương nhiên sẽ không nói cho Vương Phúc Nhi, tránh cho trong lòng nàng phiền muộn, hơn nữa là cữu cữu của mình nói chuyện này, thật đúng là nói không nên lời đi nói cho người khác nghe. Dù sao thì hắn sẽ không nghe theo cậu nói, hơn nữa đối với cữu cữu mới gặp mặt này thì trong lòng rất không thích.
Chẳng qua là nể mặt của nương nhà mình, cố nén thôi.
Triệu Minh Vũ quả nhiên là nhậm chức Huyện lệnh Bái huyện, mang theo thê tử tân hôn cùng đi đến, nghe nói mang theo thê tử cùng nhau đến Bái huyện nhậm chức vẫn do cữu bà bà bọn họ quyết định. Dù sao chỉ có một tôn tử này, nhanh chóng nối dõi tông đường mới được. Tuy rằng làm con dâu người ta phải ở nhà chăm sóc trưởng bối, nhưng mà điều kiện tiên quyết là có hậu đại rồi nói sau. Diendanlequydon~ChieuNinh
Lí cữu cữu một khi chứng thật tin tức này, thì tìm Tống Viễn Chí cầu tình, nghĩ có thể để cho Vương gia bên này lên tiếng chào hỏi với Triệu Minh Vũ, tốt nhất là viết phong thư, đến lúc đó kết giao thân tình.
Mấy nhân khẩu Tống gia thương lượng, Lí thị nói: "Cái khác không nói, chỉ sợ ca ca của ta ỷ vào bên kia làm chút chuyện không tốt, ta thấy vẫn là trực tiếp cự tuyệt là được. Tránh cho chọc phiền toái cho mọi người."
Tống Viễn Chí nói: "Nước quá trong ắt không có cá, vị Triệu Huyện lệnh kia cũng không phải hạng người vô năng, cho dù chúng ta không nói, đại cữu ca cũng sẽ nghĩ biện pháp trèo lên. Thay vì để cho hắn tìm người khác, còn không bằng chúng ta bên này chào hỏi trước tiên với Triệu Huyện lệnh, sau đó trong lòng mọi người cũng có cân nhắc."
Làm quan có mấy người là trong sạch? Nếu ngươi trắng trong thuần khiết, vậy thì ngươi chẳng hỗn được, chỉ cần không phải đặc biệt làm cho người ta không thể nhịn được nữa, bình thường đều sẽ thu chút hiếu kính. Tống Viễn Chí là sợ đến lúc đó đại cữu ca thật sự đụng đến Vương gia thôn bên kia, ra vài văn tiền, chọc phiền toái cho bên nhà nhi tức, chuyện này đề phòng cũng không được, còn không bằng khai thông.
Vương Phúc Nhi cảm thấy cha nói đúng, nàng nói: "Bình thường chúng ta và cữu công bên kia lui tới, đều là con viết thư, ý tứ của cha con cũng hiểu được. Trước con ngầm viết phong thư cho Minh Vũ biểu ca bọn họ, bên chỗ cữu cữu lại viết phong thư bên ngoài, đến lúc đó Minh Vũ biểu ca sẽ biết nên làm thế nào." Minh Vũ biểu ca cũng là một người thông minh, nói không chừng chúng ta bên này lo lắng muốn chết, hắn còn cảm thấy là một chuyện không đâu. Dù sao trước nói rõ ràng quan hệ của nhà mình, cái khác chính là vấn đề nhỏ.
Tống Viễn Chí cảm thấy khả thi, Tống Trường Khanh đi trở về, cũng không để cho Vương Phúc Nhi viết, hắn muốn tự mình viết, có lẽ là lòng dạ hẹp hòi phát tác. Được rồi, Vương Phúc Nhi cũng vui vẻ như vậy.
Lí cữu cữu được thư, nhìn cũng không mấy tháng nữa sẽ qua năm mới, nên cáo từ mà đi, Kim Kỳ và Ngọc Lân vui chơi đến quên cả trời đất căn bản không muốn đi, nói cũng muốn dẫn biểu tẩu đi về theo. Tâm tình Lí cữu cữu tốt, nói giỡn cùng hai đứa nhỏ, nói về sau nhất định cho các con biểu tẩu đi, chỉ là nương các con trong nhà còn rất lo lắng, dù sao cũng không thể không về nhà nhìn nương chứ. Khuyên can mãi, bọn nó mới không tình nguyện rời đi, chẳng qua thời điểm Lí cữu cữu trở về, lại dẫn theo một nữ nhân, chân chính là hoa tâm đại củ cải!
Người như vậy tốt nhất vẫn nên ít tiếp xúc mới được, nói không chừng còn làm chuyện gì đến trên người ngươi.
Lí cữu cữu đi rồi, mọi người đều thoải mái hơn phân nửa, trong viện này không có mấy người làm ầm ĩ, bọn hạ nhân cũng vui vẻ thanh nhàn.
Dược liệu của Tế An Đường cũng đều chuẩn bị đầy ắp, sau đó Vương Phúc Nhi và Tống Trường Khanh lại nhận được tin tức, Tứ Bảo ca muốn thành hôn. Lại nói hôn sự của Tứ Bảo ca cũng đã chuẩn bị thời gian dài như vậy đều không có thành, hiện tại thế nhưng đột nhiên xong rồi. Thật sự là không thể tưởng được.
Nhưng mà ở địa phương nông thôn, tốc độ tìm con dâu cũng nhanh, đó chính là trước hết mời bà mối, sau đó xem trong tay bà có người tương xứng để chọn lựa hay không, sau đó người làm nương chọn trước, cảm thấy không kém nhiều, sau đó đi xem mắt, nhìn trúng rồi, bàn lại hôn sự, bình thường ít nhất một tháng là có thể xong.
"Kỳ quái, ta cũng không có nghe nói Tứ Bảo ca đính hôn, sao lúc này lập tức sẽ thành thân đây? Cũng không biết là khuê nữ nhà ai."
Vương Phúc Nhi nói.
"Chờ về Vương gia thôn sẽ biết, chúng ta có thể đi trước vài ngày, đến lúc đó thì ở lại bên kia."
Vương Phúc Nhi lắc đầu: "Đến trong nhà người khác còn phải phiền toái người ta, chúng ta vẫn là ngày chính thì đi uống rượu mừng là được. Tứ Bảo ca ngày bé đối với chúng ta rất tốt, chúng ta tặng tiền lễ nhiều hơn chút, khác đều là không được gì."
Thành gia, nhân tình lui tới thật đúng là không phải số lượng nhỏ, cái gì đều phải ra tiền. Bằng không thân thích này thì đi không đặng. Từ xưa đến nay đều như thế. Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
"Cũng được, nương bên kia đưa phần lễ, chúng ta bên này bí mật cho một phần nữa. Tiền ra từ ta bên này."
Vương Phúc Nhi cười nói: "Tiền của chàng không phải đều cho ta sao? Như thế nào chàng còn có tiền hả?"
Tống Trường Khanh nói: "Ta không giấu tiền riêng, ta nói là ra từ trong tiền riêng của chúng ta." Cái này cũng không thể nói giỡn, mình thật sự không có giấu tiền riêng.
"Nhìn chàng gấp kìa, ta tin chàng nói. Cũng không thể vui đùa sao?"
Tống Trường Khanh nghiêm mặt nói: "Cái khác có thể nói giỡn, cái này không thể, nam nhân giấu tiền riêng, không đưa tiền cho tức phụ của mình, không chừng muốn làm chuyện gì xấu đấy, ta không phải người như vậy." Cũng chính là nàng không thể hoài nghi ta muốn làm chuyện xấu.
Vừa nói như vậy, thật đúng là không thể nói giỡn rồi, đó là một vấn đề nghiêm túc, Vương Phúc Nhi khắc sâu tỏ vẻ mình có lỗi, cũng tỏ vẻ về sau không bao giờ phạm nữa, mới được Tống Trường Khanh buông tha.
Lần này Vương Hoa Nhi trở về không có dẫn theo con trai về đây, nàng nói: "Nương không cho đâu, nói Túi còn nhỏ, hôm nay trời cũng lạnh, sợ đông lạnh nó." Nàng và Khương Điền là chạy tới tham gia hôn lễ Tứ Bảo.
Có lẽ là a di đau lòng tôn tử, cho nên không cho ôm về đây. Thích thị oán giận nói: "Ta còn muốn gặp ngoại tôn tử của ta một lần đây, bà bà của con cũng trông coi thật chặt."
Vương Phúc Nhi vội nói: "Nếu nương muốn nhìn Túi, chúng ta ngồi lên xe ngựa thì lập tức đi qua, a di cũng là đau lòng tôn tử thôi, ngài cũng đừng nóng giận."
Thích thị cười nói: "Ta làm sao mà tức giận chứ? Chẳng qua là cảm thấy a di con trông nom Túi thật chặt, nam oa phải chắc nịch chút. Lại nói tiếp, Tứ Bảo cũng phải thành thân, hôn sự Khương Lỗi vẫn chưa có tin tức sao? A di của con rốt cuộc muốn con dâu là cái dạng gì hả?"
Vương Hoa Nhi cũng cười, nói: "Trên huyện có mấy nhà đang chọn, nương nói, về sau Khương Lỗi là phải sống một mình với tức phụ cho nên nhi tức này không thể quá mềm yếu, không thể không đảm đương nổi chuyện nhà. Nhưng mà cũng không thể quá mạnh mẽ, Khương Lỗi cũng không thể bị ức hiếp, vậy thì, luôn nhất định sẽ không có chỗ dung thân, nương nói đến lúc đó người có thể giúp đỡ chọn một chút."
"Ta đây cũng còn chưa từng chọn nhi tức đâu, cái này cũng không thành thạo." Thích thị cười nói.
Sở thị ở một bên nghe xong những lời này thì nói: "Tam tẩu, muội thấy ánh mắt tẩu chọn lựa nữ tế rất tốt, nếu không nữ tế của Nha Nhi nhà muội đến lúc đó liền phiền toái tẩu? Tẩu nhìn đại tẩu xem, cứ mãi chọn nhi tức, còn không có may mắn được chọn một nữ tế nào."
Hôm nay cũng là một lần cuối cùng Đinh thị cưới nhi tức, nhìn xem bộ dáng bà mặt mày hồng hào, quả nhiên là người gặp việc vui tinh thần sảng khoái.
Đại tỷ Vương Cúc Nhi của Vương Phúc Nhi bởi vì mang thai nên không có về, chỉ để cho Vương Hoa Nhi mang tiền biếu đến. Tiểu cô Vương Hà Hoa là nhất định tới được, nàng trước đi nhà cũ thăm cha nương, hiện tại cũng tới đây tán gẫu với nhóm tẩu tử chất nữ.
"Ta thấy mấy nữ tế nhà tam tẩu cũng không sai, nhìn xem Khương Điền, trong nhà có tiền, lúc này về đây cũng rất bận rộn. Cho dù là Trường Khanh, từ nhỏ đều là người khác hầu hạ hắn, hiện tại đang hỗ trợ. Cũng không có vẻ gì xem thường chúng ta là dân quê." Dien*dan*le*quy*don Chieu#^#Ninh
Nữ tế được khen, Thích thị thật là cao hứng, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng, dù sao cũng phải giả vờ giả vịt.
Vương Hà Hoa hỏi: "Muội là đột nhiên nhận tin tức, chất nhi tức này của ta rốt cuộc là nhà ai, khiến cho nhanh như vậy."
Sở thị nói: "Là tiểu khuê nữ Điền Lão Yên Điền gia thôn, việc này đều do bản thân đại tẩu định ra, ta cũng không có nhúng tay, chờ định xong rồi đại tẩu nói muốn làm hôn sự, mới nói với ta. Chẳng qua ta đánh giá đại tẩu cũng muốn nhanh chóng định ra cho Tứ Bảo đi."
Bên trong lời này có ý tứ, Vương Hà Hoa vội hỏi: "Chẳng phải bên trong hẳn là có chuyện gì chứ?"
Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe, Thích thị cũng nói: "Chẳng lẽ là có chuyện gì không tốt? Cũng không giống. Đứa nhỏ Tứ Bảo rất tốt, lại cần cù giỏi giang, đối nhân cũng tốt."
Sở thị nói: "Chính là vì Tứ Bảo là đứa nhỏ tài giỏi, cho nên mới phải nhanh chóng thành thân đấy."
Đang nói, Đinh thị mặc quần áo đỏ thẫm vui sướng tới đây: "Hai vị thẩm này cũng không đi giúp hỗ trợ, đều ở trong này nhàn rỗi tán gẫu."
Sở thị cười nói: "Đại tẩu, tẩu có hai nhi tức giỏi giang, chúng ta đây làm trưởng bối cũng nên nghỉ ngơi một chút có phải hay không?"
Đinh thị lại cười nở hoa: "Tất nhiên, đại chất nhi tức và nhị chất nhi tức của ngươi, không phải ta đây làm bà bà khen các nàng, cứ thế không để cho ta tốn chút tâm tư. Hôn sự của Tứ Bảo, ta cứ chờ tân nương dập đầu cho ta là được."
Đây không phải tự vả miệng mình sao, vừa mới rồi còn nói hai người thím không đi hỗ trợ, ngươi một người làm nương cũng nhàn rỗi, người ta cũng chỉ là thím, dựa vào cái gì phải đi qua hỗ trợ? Chẳng qua có đôi khi Đinh thị nói chuyện cũng không nhất định chính là cái ý tứ kia, chỉ là tới đây khoe khoang một phen, nhìn xem hiện nay bà có bao nhiêu nở mày nở mặt.
"Chúng ta đây đều hâm mộ đại tẩu." Sở thị và Thích thị đều nói.
Đinh thị lại mừng rỡ không thôi: "Ha ha, nhi tức lão Tứ cũng tốt, ta đều hỏi thăm kỹ rồi, tuy rằng cha nàng là ủ rũ (Yên= ủ rũ) không ra được, nhưng mà khuê nữ người ta cũng rất có khả năng. Người Điền gia thôn ai ai cũng nói nàng tốt, cũng chỉ là người nhà như chúng ta mới có thể cưới vào cửa được."
Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi nghe được đều sắp nổi cả da gà, Đại bá mẫu Đinh thị này bắt đầu khen ai, là liều chết mà khen. Vương Phúc Nhi nghe, vì sao lại cảm giác Tứ Bảo ca cưới một Kim Phượng Hoàng đây?
Hết chương 171.