Chương 420: Dụ hoặc

Cực Phẩm Gia Đinh

Dịch: workman
Biên tập: Ngưu Nhị

- Tiểu huynh, theo cậu thì khi nào chúng ta nên động thủ? – Từ Vị cười lớn rồi hỏi.

Lâm Vãn Vinh âm hiểm cười hắc hắc:

- Tự nhiên càng sớm càng tốt, đương nhiên, ta cũng muốn xem Từ tiên sinh chừng nào thì có thể chuẩn bị xong đồ vật. Theo ý của tiểu đệ, tốt nhất là có thể làm nhanh để hắn ứng phó không kịp, như ta vừa được giáo huấn bằng máu. Ngài xem, lần này ta dính thuốc nổ, không hề có một chút chuẩn bị nào cả, hiệu quả… hắc hắc... Con mẹ nó, quả thật là thần kỳ.

Hắn cắn răng, khua tay múa chân, lộ vẻ cừu hận không chỗ phát tiết.

Thấy hắn nói với vẻ "khắc cốt ghi tâm", lão Từ cũng hiểu tâm tư của hắn. Trêu vào Lâm Tam, cho dù Thành vương có ba đầu sáu tay, cũng sợ khó thoát kiếp nạn. Hai người tinh tế hợp kế một lúc, cần chuẩn bị những thứ gì đó đều do Từ Vị một tay phụ trách. Lão nhân này làm việc quả là vô cùng cẩn thận, Lâm Vãn Vinh cũng rất yên tâm.

- Còn có một chuyện…

Tới cuối cùng, Từ Vị nháy mắt, thần bí nói:

- Tiểu huynh, sự tình cậu bị thương, có muốn nói cho Chỉ nhi không?

- Sao thế? Từ tiểu thư còn chưa biết chuyện của ta hả?

Lâm Vãn Vinh hơi giật mình, Từ gia ở cách vách, chuyện tày trời xảy ra bên này, ở bên kia làm sao lại không biết?

Từ Vị lắc đầu, cười khổ nói:

- Lý Thái đại quân sắp xuất phát rồi, Chỉ nhi mấy ngày trước đã nhập quân trung, đang thương thảo kế sách với thượng tướng quân, một mạch chưa trở về. Vừa rồi phái người đi mời Lý Thái, ta cũng đặc ý dặn dò, tạm thời đừng nói chuyện của cậu cho Chỉ nhi biết. Con nhỏ này, khổ sở nhiều năm rồi, thật vất vả mới có được ý trung nhân, rồi lại đột nhiên xuất sự, ta sợ nó không chịu nổi…ủa, Lâm tiểu huynh, mắt cậu bị sao thế? Làm gì mà nháy nháy liên tục như thế!

Lão nhân này, đến cả cái nháy mắt của ta mà cũng không hiểu? Không biết bên cạnh có một cái hũ dấm sao, lần này bị lão hại chết rồi! Hắn vội vàng ho khan hai tiếng, còn chưa kịp nói gì, Tần Tiên Nhi đã hừ một tiếng, cướp lời nói:

- Từ đại nhân, lệnh thiên kim làm sao? Cái gì ý trung nhân. Cái gì không chịu nổi, có liên quan gì với tướng công ta?

- Việc này… việc này…

Từ Vị lắp bắp hai tiếng, mặt đỏ lên. Da mặt lão cũng khá dày mà cũng lúng túng trước Nghê Thường công chúa.

- Đừng hiểu lầm, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.

Thấy hũ dấm biến sắc mặt, Lâm Vãn Vinh bật cười nói:

- Tiên Nhi, nàng cũng nghe qua tên của Từ tiểu thư rồi chứ? Nàng ta thông hiểu vật lý, sở trường mưu lược, là bộ não của đại quân chống Hồ, đúng lúc lão công của nàng lại thông minh tài trí, lại không màng danh lợi. Từ tiểu thư có mời ta làm tham quân, cùng nhau Bắc thượng kháng Hồ, do đó Từ tiên sinh mới nói nàng nhìn trúng ta, ý là coi trọng đó. Nàng nghĩ xem, nếu một có nhân tài tuổi trẻ như ta mà xuất sự, vậy chẳng phải là một đại tổn thất hay sao. Do đó mới nói là trong lòng Từ tiểu thư khó có thể thừa nhận. Từ tiên sinh, có phải ngài có ý này không?

- A, phải phải!

Lần này lấp liếm được, lão Từ vội vàng gật đầu, trộm giơ ngón cái về phía Lâm Tam.

- Ta hiểu lầm hả?

Tần Tiên Nhi cười tươi như hoa, hì hì nói:

- Ta chỉ tùy tiện hỏi một câu, vậy mà làm tướng công phải vội vã giải thích mãi, nếu để cho người không hiểu chuyện nghe được, còn tưởng rằng chàng có tư tình gì đó với Từ tiểu thư nữa.

- Không được nói lung tung a.

Lâm Vãn Vinh vội vàng chính sắc, nghiêm chỉnh vô cùng nói:

- Nói với ta thì không sao cả, nhưng Từ tiểu thư là con gái nhà lành, truyền ra ngoài sẽ hủy hoại thanh danh nàng đó. Từ tiên sinh, Tiên Nhi nói đùa thôi, ngài đừng để ý nhé.

Đúng là da mặt tiểu tử này quá dày, lão Từ cũng không còn biện pháp nào khác. Chỉ biết than khổ một tiếng, ngộ nhân bất thục, ngộ nhân bất thục a!*

Nói thêm vài câu chuyện phiếm nữa, Từ Vị thấy hắn không làm sao, lại nhân có chuyện quan trọng, liền đứng dậy cáo từ. Vừa tiễn lão ra cửa, đã thấy Lạc Ngưng vội vàng đi vào, gấp giọng nói:

- Đại ca, hoàng thượng tới!

- Phụ hoàng đến rồi?

Tần Tiên Nhi kinh hỷ nhảy lên, giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh:

- Tướng công, có phụ hoàng làm chủ, chàng đừng sợ gì. Là ai đã hại huynh, ta bắt hắn phải trả gấp trăm lần.

Nghe nói hoàng đế đích thân tới, Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, thật không hổ là lão trượng. Ba ngày đã tới thăm cô gia (con rể), tình ý này quả là xúc động, so với cha ruột cũng chẳng kém bao nhiêu.

- Mau mời vào, mau mời vào!

Hắn vội vàng phất tay, nhưng nghĩ lại lễ tiết thì tựa như có vấn đề, vội sửa lời:

- Không phải, không phải, là ta phải ra ngoài tiếp ngài.

Xem hình dáng hưng phấn của hắn, Lạc Ngưng do dự một lát, vô cùng cẩn thận mở miệng nói:

- Đại ca, chàng đừng khẩn cấp, hoàng thượng đã đến cửa.

Ngưng Nhi nha đầu quả là hồ đồ, gót rồng đã tới cửa, còn không vội sao? Lão trượng nể mặt ta, ta cũng phải nể mặt lão chứ, kiếm được một cỗ kiệu cũng chẳng khó khăn gì mà!

- Đại ca, đừng vội.

Thấy thế, Tần Tiên Nhi hơi khẩn cấp, cùng với Lạc Ngưng vội đè hắn xuống, nhẹ giọng nói:

- Hoàng thượng đã đến rồi, nhưng, ta dặn là chàng không được tức giận đó.

- Hoàng đế thăm ta, tại sao ta lại tức giận?

Lâm Vãn Vinh cười khẽ gật đầu.

Lạc tiểu thư chần chừ trong chốc lát, rồi nhỏ giọng nói:

- Hoàng thượng ban cho một cuộn lụa trắng, ba ngàn khăn tang. Long giá đang ở ngoài cửa… ngài… ngài tới để phúng điếu chàng đó.

"Phúng điếu? Từ này nghe không quen lắm! Ta không chết, làm gì lão phải phất cờ đánh trống với đống vải bố trắng như vậy nhỉ?"

- Phụ hoàng, làm gì thế?

Tần Tiên Nhi bực mình hừ một tiếng:

- Tướng công khỏi rồi, còn tới phúng điếu nữa? Lão nhân gia chắc là nghe sàm ngôn của điêu nhân (người nói láo) nào đó, để ta tìm hắn xử lý.

Điêu nhân? Ta thấy lão trượng này mới đúng là điêu nhân nhất. Lâm Vãn Vinh giữ chặt tay Tiên Nhi, cười nói:

- Không cần tìm hắn, ta không chết, chỉ sợ lão gia tử còn hiểu rõ hơn cả ta ấy chứ.

Tần Tiên Nhi lên tiếng, khựng lại cẩn thận ngẫm nghĩ một lát, rồi cười nói:

- Tướng công, ta hiểu rồi! Phụ hoàng giống chàng, đều làm bộ. Thấy ghét quá, phụ hoàng làm sao mà học sự gian trá của chàng thế!

Lâm Vãn Vinh nghe thế tỏ vẻ bất mãn. Nếu nói về gian trá, ta không được tới một phần trăm của lão nhân gia.

Một tiếng cười ha hả từ ngoài truyền vào:

- Nghê Thường, sao con dám nói xấu sau lưng phụ hoàng?

Từ phòng ngoài có hai người chầm chậm đi tới, mặc áo bố, trang phục bình thường, bộ dáng rất giống như một lão giả bình thường. Lão giả đi trước, mũi hổ mày rậm, hai má tai tái mang theo vẻ bệnh hoạn, từ làn mi bắn ra vô số thần quang, bước đi thong thả, nhưng lại có một khí thế trời sinh, không giận mà uy.

- Phụ hoàng!

Tần Tiên Nhi kinh hỷ nhảy ra, như một cánh én lao thẳng ra ngoài, từ từ quỳ xuống. Cao công công đi theo hoàng đế vội vàng nâng công chúa dậy.

Lão hoàng đế giữ chặt tay nàng, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới, mắt thần như điện, hừ mạnh một tiếng:

- Nghê Thường, có người nào khi dễ con hả? Con nói với trẫm, trẫm sẽ thu thập hắn ngay!

Hoàng đế uy nghiêm đâu có giống người thường. Mặc dù Tần Tiên Nhi là Bạch Liên ma nữ không sợ trời không sợ đất cũng giật bắn cả người, vội vàng xua tay nói:

- Không có. Không có ai khi dễ con, tướng công đối đãi với con tốt lắm, trước giờ không hề khi dễ con.

Xấu hổ, xấu hổ, thấy Tiên Nhi bảo vệ mình như vậy, Lâm Vãn Vinh có vẻ hơi bối rối.

- Thật không?

Cặp mắt hổ của hoàng đế lướt qua quét lại, Lâm Vãn Vinh vội vàng phất tay áo, lớn tiếng nói:

- Thảo dân Lâm Tam, khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Hoàng thượng, người hôm nay khí sắc không tốt, phải chú ý nghỉ ngơi, đừng thức đêm.

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi bái trẫm, ít nhất cũng phải có thành tâm, dù là hư lễ cũng không được. Còn nữa, ngươi nằm, trẫm đứng, vua tôi làm lễ như thế này quả thật ra ít có.

Hoàng đế vẻ mặt lạnh như băng, uy nghiêm mười phần, Lạc Ngưng đứng một bên vô cùng sợ hãi, Lâm Vãn Vinh trộm nắm tay nàng, cười nói:

- Hoàng thượng, không phải thảo dân không thủ lễ số, mà làm theo quy củ, theo đó hoàng thượng nên đứng.

Mẹ ơi, Cao công công đang đứng sau lưng hoàng đế âm thầm le lưỡi. Câu này mà Lâm đại nhân cũng dám nói, nếu đổi là người khác, chắc đã sớm tiêu tùng mười tám đời rồi.

- Ngươi nói lại xem nào, vì sao đúng lý thì ngươi nằm, còn trẫm lại đứng!

Hoàng đế vẫn ung dung nói.

- Hoàng thượng, hoàng thượng tới phúng điếu ta - Lâm Vãn Vinh cười nói – Ta nếu ngồi dậy thì nói ai mà tin. Do đó, ngài đứng là có lý, mà ta nằm, cũng có lý nốt.

Tần Tiên Nhi cười khúc khích, trong lòng biết đây là tướng công trả thù hoàng thượng đến để phúng điếu, đến cả hoàng đế cũng dám trêu vào, quả là tìm không ra được mấy người trong thiên hạ

Lão hoàng đế cũng phải nhịn. Mỗi lần gặp tiểu tử này, hắn đều có thể tìm ra được một lý do biện bác. Hoàng đế hừ một tiếng, nói với Tần Tiên Nhi:

- Ngươi cứ nằm đi. Nghê Thường con, con mau cùng trẫm hồi cung, trẫm tuyển cho con một phò mã, tìm ngày thành thân…

- Cái gì?

Tần Tiên Nhi sắc mặt đại biến, vội vội vàng vàng lùi lại vài bước, ôm chặt lấy Lâm Vãn Vinh nói:

- Phụ hoàng, con không lấy chồng đâu! Sư phó làm mai, con sớm đã thành thân với tướng công rồi, Tần Tiên Nhi con đời đời kiếp kiếp, sống là người của tướng công, chết là quỷ của tướng công!

- Con thật không lấy chồng hả?!

Hoàng đế cười hắc hắc:

- Con đừng hối hận. Trẫm tìm cho con một phò mã, nhân tài bậc nhất, còn có…

- Cưới, chúng ta cưới!

Lâm Vãn Vinh đang nằm trên giường bệnh vội vàng giơ tay lên nói.

- Tướng công / đại ca…

Tần Tiên Nhi và Lạc Ngưng đồng thời kêu lên, Tần tiểu thư nước mắt như mưa, tức giận đến mức cả người run lên.

- Làm sao mà không lấy chồng chứ!

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

- Hoàng thượng nói đúng. Quả thật rất khó tìm một thanh niên tuấn kiệt giống ta. Công chúa, nàng nghĩ kỹ một chút đi.

- Cái gì?

Thấy hoàng đế mỉm cười thần bí, Tần Tiên Nhi trong phút chốc đã hiểu ngay, gương mặt nhất thời đỏ lên như hoa đào, nói dấm dẳng:

- Phụ hoàng xấu quá, còn đem con gái ra đùa giỡn.

Hoàng đế gật đầu mỉm cười:

- Nghê Thường, tới bên phụ hoàng.

Tần Tiên Nhi "ừm" một tiếng, nhẹ nhàng bước tới. Lão hoàng đế ánh mắt nhu hòa, nhè nhẹ vuốt tóc nàng, thở dài nói:

- Nhân sinh trăm năm, cứ như bóng câu qua cửa. Tới tuổi này rồi, mà trẫm vẫn còn ân hận rất nhiều việc. Mẫu thân con vì cứu trẫm mà chết, cốt nhục của ta lại lưu lạc dân gian hơn hai mươi năm. Nghê Thường, cả đời phụ hoàng cảm thấy ân hận nhất chính là với mẹ con con.

Thanh âm hoàng đế có vẻ hơi nghẹn ngào, Tần Tiên Nhi lệ rơi như mưa, ôm chặt lấy lão nói:

- Phụ hoàng, không trách cha được. Mãi tới hôm nay con mới có thể hiểu được hành động của mẫu thân năm đó. Vì tướng công, con gái tình nguyện thịt nát xương tan.

- Nha đầu ngốc.

Hoàng đế hừ một tiếng:

- Con là công chúa lá ngọc cành vàng của Đại Hoa ta, ai đáng giá để con hi sinh như thế? Là hắn hả…

Lão chỉ Lâm Vãn Vinh, Tần Tiên Nhi ngượng ngùng "ừm" một tiếng, ngập tràn tình yêu thương.

- Chẳng hiểu tại sao con lại nhìn trúng hắn nhỉ?

Hoàng đế thở dài nói:

- Nhìn tới nhìn lui cũng không tuấn tú, học vấn cũng lung tung lộn xộn, hưng quốc an bang một khiếu không thông. Ngoại trừ miệng mồm trơn như mỡ, quả thật chẳng tìm thấy ở hắn có cái gì tốt cả.

Lão nhân này cố ý đả kích ta đây mà. Không sao, ta cứ hiểu ngược lại là được. Lâm Vãn Vinh tự an ủi mình.

Thấy phụ hoàng chê tướng công mình như thế, Tần Tiên Nhi nóng nảy nói:

- Phụ hoàng, tướng công tốt như vậy mà người nói không ra gì. Thiên hạ tài tử, làm gì có ai tuấn tú bằng một nửa chàng? Kiến thức học thuật, có ai có thể địch nổi chàng? Trị quốc an bang… chàng chưa trị mà, làm sao người biết được chàng một khiếu không thông? Con thấy, chàng có tài năng trị quốc, nói về lấy được lòng người thế gian, nói về quy củ và mưu kế thủ đoạn, thiên hạ ai bằng được chàng? Ngoại trừ tâm tư hơi ong bướm một chút, những thứ khác đều là rất tốt!

Mấy câu trước làm Lâm Vãn Vinh nghe vô cùng khoan khoái, nhưng một câu thòng vào phía sau lại làm hắn dở khóc dở cười, nha đầu Tiên Nhi này, chẳng lẽ từ nhỏ đã bị An tỷ tỷ đặt vào vại dấm mà nuôi lớn lên?

Hoàng đế cười nói:

- Con tự mình chọn vị hôn phu, đương nhiên phải coi trọng rồi. Hai điểm trước thì đúng, nhưng trị quốc an bang… ta thấy hắn không có đảm lượng làm đâu.

- Ai nói không có?

Tần Tiên Nhi không suy nghĩ phản bác ngay. Lâm Vãn Vinh vội vàng ối chà một tiếng:

- Đau, ta đau quá!

- Đại ca, huynh đau chỗ nào?

Lạc Ngưng cả kinh nói.

- Cả người đều đau.

Lâm Vãn Vinh vẻ mặt đau khổ nói.

Đúng là tiểu tử làm bộ, lão hoàng đế ánh mắt như điện, làm gì không nhìn ra chủ ý của hắn. Nhưng thế cũng được, lão lập tức gật đầu, trầm giọng nói:

- Nghê Thường, đây là phò mã do con tự mình chọn, trẫm sẽ không phản đối. Nhưng trẫm phải nói trước, con gái của trẫm chính là long phượng, quốc sắc thiên hương, không chịu ủy khuất nửa phần đâu.

Lão từ từ đi tới gần Lâm Vãn Vinh, nhìn thẳng vào Lạc tiểu thư, âm trầm nói:

- Ngươi là thiên kim của Lạc Mẫn?

Hoàng đế thần sắc âm u, Lạc tiểu thư không dám nói chuyện với lão, vội vàng quỳ xuống dập đầu:

- Dân nữ Lạc Ngưng khấu kiến hoàng thượng, gia phụ đúng là Lạc Mẫn.

Hoàng đế liếc mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói:

- Nhân phẩm không kém, chỉ là đi sai đường, Lâm gia không phải chỗ của ngươi. Trẫm đã tuyển được một người tốt cho ngươi ở triều đình, do trẫm tứ hôn, sẽ gả ngươi cho hắn.

- Hoàng thượng… – Lạc Ngưng thất sắc thốt lên, cả người run bắn lên, nắm chặt lấy tay Lâm Vãn Vinh, nước mắt trào ra như thác lũ.

Lại nữa, Lâm Vãn Vinh cực kỳ tức giận, lão nhân này quả là nhìn trúng vào điểm yếu của ta. Thần sắc hắn vô cùng lạnh lùng, nói khẽ:

- Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài muốn nuốt lời? Ngày ấy ngài nói với ta, ta vẫn còn nhớ rõ mà.

- Nuốt lời?

Hoàng đế cười lạnh nói:

- Ngươi làm việc về Cao Lệ, lại được Xuất Vân nhờ cậy, trẫm đã tha cho Tiêu gia Đại tiểu thư. Đã từng nuốt lời chưa? Trẫm giao hai con gái cho ngươi, bảo ngươi đối đãi thật tốt với chúng nó, ngươi lại coi lời nói của trẫm như gió thoảng bên tai, dám có quan hệ không minh bạch với Ninh Vũ Tích trên núi. Vừa xuống núi lại dụ dỗ Từ gia tiểu thư, ngươi tưởng trẫm dễ bị qua mặt lắm sao? Người đâu, mang Lạc Ngưng đi! Chọn ngày tứ hôn…

- Đại ca…

Lạc Ngưng thê lương hô lên một tiếng, bi thống như sắp chết.

Lâm Vãn Vinh trợn mắt như xé rách mi, phẫn nộ vô cùng, ngồi bật dậy, cơn đau xé thịt từ trên đùi truyền tới:

- Ai dám!

- Tướng công…

Tần Tiên Nhi kinh hô rồi chạy tới, nước mắt chảy tràn ra.

Lâm Vãn Vinh trợn mắt, đã từng ra chiến trường, không màng sinh tử, còn sợ ai chứ? Dưới cơn thịnh nộ, hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào hoàng đế, không hề nể nang. Khí thế ấy làm cho đám vệ sĩ bên ngoài cũng không dám vọng động.

- Phụ hoàng, cầu ngài đừng trách tướng công.

Tần tiểu thư quỳ gập xuống đất, dập đầu khóc nói:

- Con không hề chịu ủy khuất, được sống với Lạc gia tỷ tỷ, con cũng thấy vô cùng khoái hoạt.

Lạc Ngưng tuy xem Tần Tiên Nhi không vừa mắt, nhưng thấy nàng vì đại ca mà chịu mọi ủy khuất, trong lòng vô cùng cảm động, vội cắn răng, giữ chặt tay Tần Tiên Nhi, ôn nhu nói:

- Tiên Nhi muội muội, cảm ơn muội.

Tần Tiên Nhi cúi đầu, quật cường "ừm" một tiếng:

- Tỷ tỷ, tỷ chớ cảm tạ ta, ta vì tướng công thôi.

Lạc Ngưng cũng biết tính cách nàng ngoài cứng trong mềm, nghe vậy vừa cười vừa khóc, giữ chặt tay nàng, không chịu buông ra.

- Lâm Tam, ngươi muốn phản kháng trẫm sao?

Lão hoàng đế làm như không phát hiện ra Tần Tiên Nhi đang quỳ xuống, ánh mắt chiếu thẳng vào người Lâm Vãn Vinh, thấy tiểu tử đó không hề sợ hãi, lão lạnh lùng mở miệng, vẻ mặt không hề giận dữ.

Chẳng trách lão nhân này muốn tới phúng điếu, ta không bị nổ chết, lại phải chết vì tay lão đầu này. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, không nhanh không chậm nói:

- Hoàng thượng, ta với Thanh Tuyền, Tiên Nhi, Ngưng Nhi đều thật tâm yêu nhau! Tại sao ngài nhất định muốn chia lìa chúng ta? Chẳng lẽ vì Thanh Tuyền và Tiên Nhi là công chúa nên cao hơn người khác một bậc, nên những người khác không thể ở chung với các nàng? Đây là cường quyền hay sao?

- Cường quyền?

Hoàng đế cười to hai tiếng:

- Cuối cùng ngươi cũng biết được hai chữ này. Đại Hoa là Đại Hoa của trẫm, trẫm nói ra là lời vàng ý ngọc, ai dám nói không chứ? Bây giờ ngươi biết quyền thế cũng có chỗ tốt rồi chứ? Nó có thể làm cho ngươi đứng trên vạn người, được thế gian kính ngưỡng. Ngươi nói đen thì không ai dám nói trắng, ngươi có thể muốn làm gì thì làm, thích ai, muốn kết hôn với ai, cho dù phải phá hủy tất cả luân lý đạo đức trên thế gian, ai dám phản đối? Sự tình như vậy, ngàn vạn lần ai cũng muốn có, vì sao ngươi không thích? Ngươi không màng quyền thế hả? Được thôi, trẫm cho ngươi nếm mùi bị người ta khi dễ. Trẫm cường quyền đó, ngươi có làm gì được không?

Lão hoàng đế ngẩng đầu, thần sắc vô cùng kiêu ngạo, ánh mắt như muốn thiêu đốt Lâm Vãn Vinh, khóe môi nhếch lên nụ cười trào phúng.

Không thể phủ nhận, lão nhân này mặc dù bá đạo, nhưng lão nói cũng có lý, lão là chúa tể vạn dân, có quyền sinh sát, đủ để làm cho mọi người trong thiên hạ phải điên cuồng. Lâm Vãn Vinh còn chưa kịp nói gì, đã nghe lão nhân đó cười hắc hắc nói:

- Ngươi tốt hơn là nghĩ cho kỹ đi! Có cường quyền, ngươi thích ai, ngươi muốn kết hôn với ai, còn có ai có thể ngăn cản được…

Những lời này quả là hấp dẫn vô cùng, tim Lâm Vãn Vinh nhất thời đập thình thịch!

------

* ngộ nhân bất thục: thành ngữ chỉ một cô gái đẹp cưới phải thằng chồng xấu. (Ý như thành ngữ Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu)

Nhấn Mở Bình Luận