Chương 458: Kiến nghị động trời

Cực Phẩm Gia Đinh

Dịch: workman
Biên tập: Melly

Lâm tướng quân mấy ngày nay chưa hề đến họp ở quân trung, Từ Chỉ Tình giảng giải mọi việc tiếng là nói cho mọi người nghe, nhưng ngầm giải thích tình thế cho hắn biết, để tránh cho hắn chỉ lo tiêu dao trong mộng, chẳng biết tuế nguyệt, rồi đến lúc cần lại hồ đồ. Lúc này khi nói về tình thế lúc này, mọi người đều nhíu mày, đến cả Cao Tù không am hiểu quân sự cũng cảm thấy đại sự không ổn.

Từ Chỉ Tình nhìn thoáng qua bản đồ rồi vòng một vòng, đông từ Ngũ Nguyên, tây tới Y Ngô, ra ngoài Thương Sơn, về phía bắc là một vùng đất rộng lớn, đều là phạm vi thế lực của Đột Quyết. Đại Hoa được xưng là thiên triều thượng quốc, đất rộng người đông, nhưng khi so sánh với Đột Quyết, chỉ căn cứ vào diện tích địa lý thì căn bản không chiếm được ưu thế. Chỉ có điều đại bộ phận lãnh địa Đột Quyết là thảo nguyên và sa mạc, nếu so với đất đai thổ nhưỡng của Đại Hoa thì cách nhau một trời một vực.

- Từ tiểu thư, ta nhìn một mạch vẫn thấy một vấn đề không hiểu được.

Lâm Vãn Vinh ngẫm nghĩ một lát, rồi nói tiếp:

- Đột Quyết có lãnh thổ lớn như vậy, cơ hồ ngang với Đại Hoa ta, vậy họ rốt cuộc có bao nhiêu dân chúng?

Từ Chỉ Tình than nhỏ, vươn bốn ngón tay ngọc quơ quơ đưa ra trước mặt, Lâm Vãn Vinh nhìn đến ngây người:

- Bốn mươi vạn dân, nhiều thế? Việc này chắc phải đánh nhiều năm mới được!

Từ Chỉ Tình vừa bực mình vừa buồn cười, sẵng giọng:

- Ngươi có đầu óc không đó? Nếu chỉ có bốn mươi vạn dân chúng Đột Quyết, chúng có gan lớn tới trời cũng chẳng dám xâm nhập Đại Hoa

Dường như hơi có đạo lý, Lâm Vãn Vinh cười trừ. Hồ Bất Quy sợ hai người lại gây gổ, khẩn cấp hỏi:

- Ý tứ của Từ tiểu thư là có bốn mươi vạn tráng đinh khỏe mạnh của Đột Quyết, còn dân chúng bình thường chắc cũng phải mấy trăm vạn, đây là số lượng thống kê từ mấy năm trước. Những năm qua, họ đánh bại Thiết Lặc, Quy Tư, xưng bá thảo nguyên đại mạc. Thế lực tăng trưởng rất nhanh, bây giờ cũng không biết tăng thêm bao nhiêu nhân khẩu rồi.

"Bốn mươi vạn tráng đinh?" Lâm đại nhân lè lưỡi, con số này so với những gì hắn biết ở kiếp trước, quả nhiên hoàn toàn khác biệt. Rõ ràng đây một đại quốc cơ hồ có thể tranh hùng với Đại Hoa.

- Cao đại ca, ta hỏi lại một câu.

Hắn nhỏ giọng xuống, cẩn thận nói:

- Đột Quyết có nhiều người như vậy, Đại Hoa ta có bao nhiêu binh mã đóng ở biên quan? Theo thiển kiến của tiểu đệ, kiểu gì cũng phải tới sáu bảy mươi vạn phải không?

Cao Tù khẽ lắc đầu, vẻ mặt xấu hổ, Từ Chỉ Tình hừ một tiếng:

- Ngươi tưởng họ đều từ đất nặn ra sao, muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu a? Đại Hoa ta nam bị Oa nhân quấy nhiễu, ở đông nam ít nhất cũng có mười vạn người đóng quân. Còn bắc Trường Thành. Tướng sĩ ba quân hợp lại có hơn ba mươi vạn, hơn nữa lần này đại soái chúng ta Bắc thượng có thêm ba mươi vạn tinh nhuệ nữa, cộng lại là sáu mươi vạn đại quân. Đại Hoa ta xem ra đã đem hết toàn lực, bao nhiêu tráng đinh đã xuất ra hết, thề cùng người Hồ một trận sống mái.

Sáu mươi vạn Đại Hoa tinh nhuệ so với bốn mươi vạn Đột Quyết thiết kỵ, căn bản không chiếm được ưu thế, thế mà lão gia tử còn tín thệ rất oai phong, nói cần phải diệt trừ Hồ lỗ, Lâm Vãn Vinh lắc đầu cười khổ.

Nhìn sắc mặt bất lực của hắn, Từ Chỉ Tình cũng buồn bã:

- Nếu chỉ so về nhân số, Đại Hoa ta chiếm thượng phong, đủ để chúng ta giữ thế phòng thủ. Người Hồ muốn quyết chiến cùng chúng ta, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhưng cái chúng ta bất lợi là chiến tuyến quân ta kéo dài quá, kỵ binh Đột Quyết cơ động linh hoạt, lại không cần lo lắng sau lưng, chỉ cần đột phá một điểm, phòng tuyến chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi hiệu dụng. Đây là việc ta lo lắng nhất.

Nàng thở dài, gương mặt trong suốt như lóe ra ánh sáng nhu hòa. Trong mắt ẩn chứa vẻ u uất, lan cả đến mọi người xung quanh. Gánh vác trọng trách ba quân đều đặt trên vai một nữ tử yếu đuối, quả thật cũng làm khó nàng.

- Cơ động linh hoạt?!

Từ tiểu thư nói tựa hồ nhắc Lâm Vãn Vinh nhớ tới cái gì, trong lòng hắn vừa động, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt yêu kiều của Từ Chỉ Tình, nhất thời ngây dại.

- Huynh đệ, sao thế? Ủa, ngươi chảy nước miếng…

Nhìn Lâm đại nhân mắt mở lớn, miệng há hốc nước miếng ròng ròng, như một con tinh tinh chưa tiến hóa, không biết bị cái gì kích thích, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào trên người Từ quân sư, Cao Tù vội vàng kéo ống tay áo hắn, nhỏ giọng nhắc nhở.

- À, đâu có!

Lâm Vãn Vinh tỉnh táo lại, vội vội vàng vàng lấy ống tay áo quẹt miệng, cười nói:

- Cao đại ca cứ hay nói giỡn, rõ ràng đây là sương đêm rơi xuống, đâu có liên quan gì tới nước miếng? Ở tình huống bình thường, đệ chỉ chảy nước miệng khi thấy mỹ nữ thôi, Cao đại ca huynh chớ đùa thế chứ.

Cao Tù Hồ Bất Quy mấy người đều cười lớn, Từ Chỉ Tình khẽ cúi đầu, nhưng không quên trừng mắt nhìn hắn, cổ nàng thấp thoáng đỏ bừng lên, rồi lan lên khuôn mặt như ngọc của nàng, yêu kiều động lòng người.

Đợi cho mọi người cười xong, Lâm Vãn Vinh mới nghiêm chỉnh:

- Từ quân sư, ta có một chuyện khó hiểu. Kỵ binh Đột Quyết cơ động linh hoạt mà thôi, vì sao ngươi nói họ chẳng thèm lo lắng sau lưng như thế?!

- Chẳng lẽ không phải?!

Từ Chỉ Tình nhìn hắn vài lần, nhẹ giọng nói:

- Tướng sĩ Đại Hoa ta cố thủ thành trì, bảo vệ lãnh thổ, không dám di chuyển, khắp nơi đều bị động. Còn ngược lại nhìn vào người Đột Quyết, họ ở sâu trong đại mạc thảo nguyên, căn bản không có biên giới quốc gia, lại càng không tồn tại việc giữ lấy đất đai, hơn mười vạn kỵ binh, không cần bảo vệ quốc gia, nói đến là đến, nói đi là đi, công cũng yên tâm, lùi cũng an tâm, quyền chủ động nắm vững trong tay. Còn có cái gì đáng cho họ lo lắng chứ?!

Đột Quyết chính là dân tộc du mục, Từ tiểu thư nói họ tự do cũng không phải không có đạo lý. Lâm Vãn Vinh gật gật đầu, nói thong thả:

- Quân sư nói không sai, biên giới người Hồ là lưu động, đích xác không có cần phải bảo vệ đất đai. Nhưng nói họ hoàn toàn hậu cố vô ưu (chẳng lo sau lưng) thì ta cũng không dám tán thành.

Nhìn ánh mắt hắn lóe lên, với những gì Từ Chỉ Tình hiểu về hắn, biết ngay người này nhất định có chủ ý quỷ quái gì đó. Trong lòng nàng nổi lên nhiều tia hi vọng, nhưng thần sắc lại vẫn lặng như nước, lạnh lùng gật đầu:

- Xin được nghe.

Lâm Vãn Vinh thở dài:

- Từ tiểu thư vừa rồi nói, người Hồ muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, xuất nhập biên giới Đại Hoa ta như chỗ không người, nhưng tại sao lại như vậy?!

- Đại khái bởi vì bọn họ có thực lực mạnh mẽ.

Hồ Bất Quy nói nhỏ.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu:

- Thực lực cường hãn đến đâu, cũng không thể nắm được Đại Hoa ta. Theo ta thấy, người Hồ sở dĩ đi đến tự do, là vì chính sách chỉ lo phòng thủ của chúng ta, một mặt chỉ lo thủ thế, nếu họ không khi dễ ngươi thì khi dễ ai? Nói khó nghe một chút, cái này là kết quả vì chúng ta để mặc họ phóng túng, là do chúng ta chỉ lo phòng thủ.

Quả nhiên rất khó nghe, chỉ sợ Từ tiểu thư và Lâm tướng quân lại gây gổ, Đỗ Tu Nguyên nhìn nhìn Lâm tướng quân, rồi nhìn Từ Chỉ Tình, trong lòng lòng lo lắng bồn chồn.

Cao Tù nghi hoặc hoi:

- Lâm huynh đệ, ngươi nói vậy ta nghe không hiểu, Đột Quyết xâm chiếm biên cương ta, chẳng lẽ chúng ta không thủ thành sao? Thế lực họ cường đại, chúng ta tránh mũi nhọn, lo phòng thủ thành trì cũng đúng mà.

Đây hẳn là toàn bộ hiểu biết của Cao Tù rồi.

Lâm Vãn Vinh gật gù:

- Cao đại ca nói rất đúng, Đột Quyết xâm phạm, chúng ta thủ thành, cái này không sai. Cái sai là sai ở chỗ chỉ lo phòng thủ, không biết tấn công. Họ có thực lực cường hãn, chúng ta có thực lực rất kém, do đó chúng ta không thể tiến công? Đây là đạo lý gì? Tại sao Đột Quyết lại xâm phạm quốc cảnh trong một thời gian dài, tự do xâm nhập, muốn lấy cái gì cũng được? Nói trắng ra là, chúng ta quá mức thiên về phòng thủ, hoàn toàn không có tiến công, căn bản là không tạo áp lực gì cho họ, họ đương nhiên vui quá rồi còn gì.

Lâm tướng quân nói, về lý luận thì không sai. Đỗ Tu Nguyên ngẫm nghĩ một lát, chăm chú nói:

- Người Hồ không có biên giới quốc gia, mặc dù chúng ta muốn tiến công, cũng không tìm được đối thủ. Huống chi, bỏ qua thủ thành thuật mà chúng ta sở trường, chuyển sang đánh nhau với người Hồ hung hãn trên đại mạc, nói thật, việc này chính là người Hồ cầu cũng không được.

- Không sai, người Hồ đích thật là không có biên giới quốc gia cần phải phòng thủ. Kỵ mã đi khắp thiên hạ, thoạt nhìn rất tiêu sái.

Lâm Vãn Vinh mỉm cười:

- Nhưng, họ chẳng lẽ không cần phải bảo vệ cái gì sao?! Ta thấy vị tất! Tìm được tử huyệt của họ, một kích trí mạng, xem hơn mười vạn kỵ binh này làm sao muốn tới thì tới, muốn đi thì đi được đây!

- Người Hồ cần bảo vệ cái gì?

Cao Tù thì thào tự nói, thần sắc vui vẻ:

- Đúng, chúng ta có thể đi đốt lương thảo của họ, cướp đàn bà của họ, việc này chắc chắn phải bảo vệ chứ?! Làm cho chúng…

Lâm Vãn Vinh nháy nháy mắt, Hồ Bất Quy và Đỗ Tu Nguyên đã sớm cười phá lên. Sắc mặt Từ Chỉ Tình đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lâm Vãn Vinh vài lần.

- Từ tiểu thư, cái này không phải là chuyện của ta, không phải ta dạy hắn đâu,

Lâm đại nhân cười hì hì:

- Những lời này của Cao đại ca tuy thô lỗ, nhưng đích xác cũng có chút đảm sắc anh hùng, tiểu đệ bội phục!

Mấy người người ồ lên, Từ Chỉ Tình lắc đầu:

- Người Hồ không giống Đại Hoa ta, lương thảo chiến mã của họ đều mang theo trong quân. Cướp lương thực là việc không hữu dụng, ngược lại có thể lọt vào ổ sói. Về phần cướp đàn bà, nữ tử người Hồ đều có mũi cao, mắt xanh, so với dạ xoa còn mạnh hơn vài phần. Cái quan trọng nhất là, nữ tử người Hồ cũng lớn lên trên lưng ngựa, bổn sự kỵ xạ (cưỡi ngựa, bắn cung) so với nam đinh Đại Hoa còn giỏi hơn rất nhiều, nếu ai muốn đánh mấy ả, chỉ sợ không phải dễ dàng làm được đâu.

Từ tiểu thư lạnh nhạt, cố ý liếc Lâm Vãn Vinh một cái, giống như đặc ý nói cho hắn nghe.

Lâm đại nhân căm tức sờ sờ hai má: "Ta trông giống sắc lang lắm hả? Cái gì mà chứ nhìn chằm chằm vào ta! Ta vẫn nổi danh là nhìn mỹ nữ cũng không động lòng!"

- Thật ra có thể đánh lén vài đội quân kỵ binh Đột Quyết hoặc bộ lạc của họ,

Đỗ Tu Nguyên thận trọng mở lời:

- Chỉ cần đả kích một phần trong đó, tin tức sẽ truyền ra ngoài, người Đột Quyết liền sẽ phải hậu cố chi ưu, không dám không thèm kiêng kỵ dày xéo biên quan chúng ta như thế nữa.

Lời này thật ra cũng rất có suy nghĩ, cũng có khả năng thực hiện được. Khó xử là, bộ lạc Đột Quyết đều toàn dân giai binh. Trừ phi bị binh lực gấp mấy lần vây công, nếu không, một khi đánh nhau, ai đánh thắng ai cũng rất khó nói.

Hồ Bất Quy lập tức nghĩ tới vấn đề này, lắc đầu chán nản:

- Một tông tộc bộ lạc của người Hồ chí ít có hai ba ngàn người, chúng ta ít nhất cũng cần năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ tập kích mới có chắc thắng. Hơn nữa khi giao tranh, xử trí không khéo, ngược lại còn làm quân ta lâm vào bị động, phong hiểm quá lớn.

Hai đề nghị đều bị phủ quyết, Lâm Vãn Vinh chính là tác giả đưa ra kiến nghị này vẫn chưa lên tiếng. Xem cái cách hắn mỉm cười, liền biết ngay hắn sớm có tính toán rồi. Từ Chỉ Tình nhìn thẳng vào Lâm Vãn Vinh, có vẻ phiền lòng:

- Lâm tướng quân, đừng có mập mờ nữa. Ngươi có đề nghị gì, mau nói ra đi.

Lâm Vãn Vinh xòe tay cười đáp:

- Ta nào đề nghị gì, Từ tiểu thư nói đùa rồi.

Thấy hắn giấu giấu diếm diếm, Từ Chỉ Tình hận đến ngứa cả răng, chỉ muốn cắn một người nào đó, cái gì cũng không chịu nói, hận nhất chính là loại người như thế. Nàng hừ một tiếng, nhìn thẳng vào mặt hắn, căm tức:

- Lâm tướng quân quá khiêm nhượng. Ngươi nhân đức trượng nghĩa, sáng suốt thông tuệ, là túi khôn trong thiên hạ, ta tin ngươi nhất định có đề nghị rất hay.

- Từ tiểu thư quá khen!

Lâm đại nhân thở dài:

- Kỳ thật nàng nói những khuyết điểm này, cộng với việc trông hơi anh tuấn quá, đều là những khuyết điểm mà ta vẫn hoài cố gắng muốn sửa, nhưng lúc này xem ra ta hoàn toàn thất bại rồi.

Cao Tù cười ra tiếng, vỗ vai Lâm Vãn Vinh, than thở:

- Xấu hổ xấu hổ! Lâm huynh đệ, không nói thì ta không biết, khuyết điểm của ngươi sao mà giống hệt như ưu điểm của ta? Lão Cao ta ngoại trừ việc này, quả thật không còn gì nữa!

Lâm đại nhân cười phá lên, muốn vỡ tung cả lồng ngực: "Lão Cao này quả là vô sỉ, quả có phong phạm của ta năm đó. Sau này ai dám nói nói ta da mặt dày, con mẹ nó ta nói lại ngay: Ta làm sao so được với lão Cao chứ?"

- Ngươi rốt cuộc nói hay không?

Thấy hắn đùa giỡn với Cao Tù, cười cợt rất đểu giả, Từ tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, hận không được vung cước, đá đít hắn một cái.

Lâm Vãn Vinh cố nín cười:

- Từ tiểu thư đã muốn ta nói, ta đây đành phải bày xấu ravậy. Kỳ thật, người Hồ giống với chúng ta thôi, có những thứ họ phải bảo vệ. Đỗ đại ca vừa rồi nói tập kích bộ lạc người Hồ, chính là một đề nghị không tệ, khuyết điểm của nó là phong hiểm lớn một chút, còn thu hoạch thì hơi nhỏ một chút, cho dù thành công, ảnh hưởng cũng không lớn.

Hắn dừng một chút, giọng điệu đột nhiên nghiêm túc:

- Nếu muốn có thu hoạch lớn, vậy phải trải qua đại phong hiểm, đây là chân lý ngàn đời không đổi. Đánh rắn phải đánh vào chỗ cách đầu bảy tấc, phải có ảnh hưởng cực lớn, làm cho người Hồ không rét mà run. Xin chư vị ngẫm lại, đâu là tử huyệt của họ, có thể một kích trí mạng ngay?!

"Lại ỡm ờ!" Từ tiểu thư nóng nảy, bút chì trong tay đâm vào khôi giáp hắn một cái rõ mạnh, nói lớn:

- Ngươi đó, muốn chọc tức chết ta hả, mau nói đi!

Lâm Vãn Vinh hì hì cười, lấy bút chì trong tay nàng, trên tấm bản đồ cố ý vẽ vài đường, dẫn theo ánh mắt mọi người:

- Mọi người xem bản đồ, đi theo tay ta, hướng về phía bắc, xa nữa, vẫn xa nữa, sẽ thấy nơi người Hồ mất cảnh giác. Đúng, chính là nơi này!!

Hắn thở một hơi dài, bút dừng lại một chỗ trên bản đồ, dùng sức vòng một vòng, rồi chấm mạnh một cái xuống giấy, cú đâm đó rất mạnh, lực làm rách cả giấy!

Mọi người thấy rõ chỗ đó, ai nấy nín thở, đồng tử mở to ra, khuôn mặt từ trắng chuyển sang đỏ, rồi từ đỏ chuyển sang trắng, mồ hôi hột chảy ròng ròng.

- Quả là một cái vòng rất hữu lực!!

Tiếng kinh hô của Cao Tù vang lên:

- Lâm huynh đệ, đây là nơi nào?!

Nhấn Mở Bình Luận