Cuộc Chiến Tranh Đoạt Của Nữ Phụ
Phủ Tam Vương gia.
Ngô Uyển Nhi mặc một chiếc váy dài màu tím, kích động đi đến thư phòng của Vũ Văn Kính, nàng ta không thèm giữ hình tượng, đá văng cửa thư phòng, liếc mắt tìm kiếm bóng dáng của Vũ Văn Kính bên trong nhưng lại chẳng thấy ai, nàng ta xoay người hỏi lão quản gia đúng lúc đi ngang qua.
“ Quản gia, Vương gia đâu rồi? ”
Quản gia nhìn sắc mặt của Ngô Uyển Nhi, ấp úng đáp:
“ Vương gia, Vương gia đi tìm tỷ tỷ của Vương phi rồi ạ ”
Thấy sắc mặt Ngô Uyển Nhi hơi trầm xuống, lão quản gia rất thức thời không nói ra chuyện Vương gia đi từ đêm qua đến giờ vẫn chưa về. Trong lòng của lão cũng đang rất sầu, Vương gia đi không nói một tiếng nào với Vương phi, để cuối cùng kẻ chịu khổ vẫn là đám hạ nhân này.
Quả nhiên, một lúc sau lão liền nghe Ngô Uyển Nhi khó hiểu hỏi lại: “ Ngô Diệu Ny? Vương gia tìm nàng ta làm gì? ”
Trong ý thức của Ngô Uyển Nhi, nàng ta chưa bao giờ xem Ngô Diệu Ny là tỷ tỷ của mình, nên bất giác đã gọi thẳng tên của Ngô Diệu Ny.
Quản gia hồi đáp thật chi tiết:
“ Sáng hôm qua Ngô tiểu thư bị mất tích, Vương gia vì lo lắng cho Ngô tiểu thư nên đã ra ngoài tìm rồi ạ “
Nghe xong, sắc mặt Ngô Uyển Nhi càng đen hơn, trừng to mắt quát:
“ Vũ Văn Kính ra ngoài tìm làm gì? Chuyện này đâu liên quan gì đến chàng ấy? Ngô Diệu Ny có tay có chân, mới ra ngoài có một ngày thì có thể xảy ra việc gì được chứ? ”
Nguyên một ngày hôm qua nàng cũng đâu xuất hiện trước mặt Vũ Văn Kính đâu, sao không thấy chàng ấy lo lắng như vậy? Ngô Diệu Ny chỉ mới biến mất một ngày đã cuống cuồng lên đi tìm như vậy rồi.
Lòng Ngô Uyển Nhi càng lúc càng chua, chàng để ý Ngô Diệu Ny đến vậy sao? Nàng ta thì có gì tốt chứ? Bộ dạng thì như con ma ốm nhưng lại khiến người người ngợi khen, đến cả Vũ Văn Tín người mà Ngô Uyển Nhi tiếp xúc nhiều nhất cũng mở miệng ca ngợi, đúng là điên hết rồi.
Ngô Uyển Nhi càng nghĩ càng bực tức.
Hừ, nàng ta quyết định từ nay trở đi sẽ không để ý Vũ Văn Kính nữa, hắn thích ai mặc xác hắn, đến lúc đó nàng chỉ cần đợi Vũ Văn Kính trở về cầu xin nàng ta để ý hắn là được.
Còn cái vị tỷ tỷ kia, bên cạnh đã có Thái tử, vì sao còn muốn giành Kính ca của nàng ta? Đúng là một kẻ đáng ghét.
Ngô Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn trời, tiếc thương cho cái thân phận nữ chính xuyên không của nàng cũng chả phải hay ho gì, gặp phải một nữ phụ độc ác như thế kia.
Còn lão quản gia thì đứng một bên ra vẻ không để ý đến, việc này không phải là việc mà bọn hạ nhân như lão có thể quản được.
Giờ Thân, Vũ Văn Kính mặc áo giáp trở về thư phòng của mình, trên đường gặp lão quản gia đang đi đến, lão cung kính cuối đầu chào, nói:
“ Vương gia, Đông cung gửi tin đến báo với ngài là đã tìm được Ngô tiểu thư rồi ”
Vũ Văn Kính dừng bước chân, đôi mày thoáng chút sầu não lại trở nên phấn chấn hơn: “ Thật không? Để ta đến đó một chút ”
Trên mặt lộ rõ sự vội vàng, bây giờ hắn như quên đi sự mệt mỏi trên người, hắn xoay người muốn đến Đông cung, nhưng lại nghe quản gia bẩm báo tiếp:
“ Vương gia, Vương phi vài canh giờ trước có đến tìm ngài ”
Vũ Văn Kính hơi kinh ngạc nhìn lão quản gia, hỏi:
“ Uyển Nhi? Ngươi có biết Vương phi tìm bổn Vương có chuyện gì không?”
Lão quản gia lắc đầu thưa:
“ Nô tài không biết, chỉ thấy lúc Vương phi đến tìm Vương gia khuôn mặt rất vội vàng ”
Nghe Ngô Uyển Nhi đến tìm mình, Vũ Văn Kính gật đầu, suy nghĩ một lát rồi nói:
“ Cũng tốt, để ta đến tìm nàng ấy ”
Vũ Văn Kính đi vào biệt viện của Ngô Uyển Nhi, vào phòng khách đã thấy Ngô Uyển Nhi đang cúi đầu cầm cọ, múa bút thành văn.
Hắn cười nhẹ, chậm rãi đi đến phía sau Ngô Uyển Nhi, tay vòng qua eo nàng, cằm tựa trên vai, nói:
“ Uyển Nhi, nàng đang làm gì vậy?”
Ngô Uyển Nhi thấy thế, giãy khỏi người Vũ Văn Kính, lạnh lùng nói:
“ Viết thư. ”
Nàng ta còn muốn nhanh chóng đưa lá thư này cho Vũ Văn Tín nữa cơ.
Thấy Ngô Uyển Nhi lãnh đạm với mình, Vũ Văn Kính bất mãn nhíu mày, hắn nghĩ, người có thể quật cường, nhưng nếu quá quật cường cũng không tốt, nhất là khi hắn đã có ý nghĩ, một ngày nào đó sẽ không còn thân thiết với Ngô Uyển Nhi nữa, nhẫn nhịn nói:
“ Nghe nói hôm nay nàng có đến tìm ta? ”
Nào ngờ đáp lại hắn vẫn là khẩu khí lãnh đạm như trước:
“ Đúng vậy, nhưng ta nghe hạ nhân nói ngươi ra ngoài tìm Ngô tiểu thư nên thôi. ”
Vũ Văn Kính nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của Ngô Uyển Nhi, hắn đường đường là một đại nam nhân, nhiều lần dễ dàng tha thứ cho nàng nhưng nàng vẫn không tiếp thu, đương nhiên cảm thấy bất mãn. Nghe xưng hô xa lạ mà nàng dành cho Ngô Diệu Ny, hắn thật lòng khuyên bảo:
“ Uyển Nhi, nàng ấy là tỷ tỷ của nàng ”
Ngô Uyển Nhi cố nén lửa giận trong lòng mình, nghe Vũ Văn Kính một câu lại một câu không rời cái tên Ngô Diệu Ny nửa lời, lửa giận bốc lên, không giả vờ giả vịt nữa, nói:
“ Có loại tỷ tỷ nào lại đi giành tướng công của muội muội mình kia chứ? Ngô Uyển Nhi ta không có loại tỷ tỷ như thế! ”
Hai tay để sau thắt lưng, tức giận trừng mắt với Vũ Văn Kính, lời nói vô lý đến cực điểm.
Vũ Văn Kính xoa xoa chân mày, cảm thấy việc trao đổi với Ngô Uyển Nhi làm hắn rất mệt mỏi.
Hắn thật sự không hiểu Ngô Uyển Nhi đang nghĩ gì, nói nàng ghét việc có thị thiếp hắn còn có thể hiểu, nhưng vì sao ngay cả tỷ tỷ của nàng, nàng cũng mâu thuẫn đến thế? Huống chi hắn và Diệu Nhi cũng đã giao kèo ổn hết rồi, hai tháng sau sẽ giải trừ hôn ước, vậy vì sao Ngô Uyển Nhi lại cứ như trước toàn làm những chuyện khiến người ta bực tức như thế?
Trong lòng hắn dần trở nên khó chịu, nói:
“ Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, hai nàng lại là tỷ muội, vậy sao nàng không nghĩ thoáng hơn? Nàng phải biết dù ta có cưới tỷ tỷ của nàng, cũng sẽ không bạc đãi nàng ”
Ngô Uyển Nhi nghe xong, liền đẩy Vũ Văn Kính ra khỏi cửa, hét lớn:
“ Vũ Văn Kính, chàng căn bản không biết ta muốn gì, chàng cút, cút đi, ta không muốn nhìn thấy chàng nữa! ”
“ Nàng! ” Không phân rõ phải trái gì cả .
Vũ Văn Kính thấy Ngô Uyển Nhi không chịu nói phải trái, cơn tức trong bụng càng lớn, hắn vung tay áo, xoay người, đùng đùng nổi giận bỏ đi.
Ngô Uyển Nhi không ngờ Vũ Văn Kính nói cũng lười nói, xoay người bỏ đi, nàng cứ nghĩ Vũ Văn Kính sẽ đi lấy lòng nàng, nào biết hắn lại bỏ đi như thế. Nhớ lúc nãy nàng có đến phòng thu chi để lấy bạc, liền nghĩ được cớ để giữ Vũ Văn Kính lại:
“ Đúng rồi, lúc nãy ta có đến phòng thu chi để lấy 10 vạn lượng ”
Quả nhiên, Ngô Uyển Nhi âm thầm vui mừng khi thấy Vũ Văn Kính quay đầu, nhưng lại phát hiện sắc mặt của hắn càng lúc càng không tốt.
Tuy Vũ Văn Kính là Vương gia, nhưng hắn luôn ở trong doanh trại, hắn biết 10 vạn lượng kia có thể mua được lương thực nuôi được cả một doanh trại trong vòng 3 tháng, Uyển Nhi chỉ nói một câu lấy đi là đã lấy đi luôn, tính tình tuỳ hứng.
Hắn bình tĩnh, nói: “ Nàng lấy 10 vạn lượng làm gì? ”
Ngô Uyển Nhi hoàn toàn thất vọng:
“ Mở cửa hàng, sau đó mở chi nhánh ”
Nàng phải gầy dựng nên sự nghiệp của mình, để tất cả mọi người đều phải nể trọng nàng.
Nhất thời, Vũ Văn Kính cảm thấy rất thất vọng với hành động của Ngô Uyển Nhi, cố gắng ổn định tâm tình, nói:
“ Uyển Nhi, mở cửa hàng không dễ dàng như nàng nghĩ đâu, còn nữa, nàng về sau cũng đừng nên quá gần gũi với nhị ca, huynh ấy không đơn giản như nàng nghĩ đâu ”
“ Chàng theo dõi ta? ”
Vũ Văn Kính khó hiểu nói:
“ Nàng là thê tử của ta, ta quan tâm nàng thì có gì không đúng? ”
Ngô Uyển Nhi không hiểu được hành động của Vũ Văn Kính, khó chịu gắt:
“ Vũ Văn Kính, chàng có biết hai người ở chung với nhau cần nhất là gì không? Là tin tưởng và không gian riêng tư ”
Nhưng Ngô Uyển Nhi lại quên mất, đây là cổ đại, là cái thời đại xem đàn ông như là ông trời.
Vũ Văn Kính cười nhạo: “ Chẳng lẽ, cái nàng gọi là riêng tư kia chính là để thê tử của mình ở riêng với một gã đàn ông khác sao? ”
“ Chàng đừng có mà ngậm máu phun người ”
Vũ Văn Kính nhìn Ngô Uyển Nhi, ánh mắt tràn đầy thất vọng, là do trước kia hắn hiểu quá ít về nàng hay do trước nay hắn chưa từng hiểu nàng? Càng lúc hắn càng cảm thấy xa lạ với người hắn từng yêu kia.
Trong đầu hắn, không rõ vì sao lại hiện ra hình bóng một người.
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với Ngô Uyển Nhi giảm xuống 20%, hiện tại là 30% ]
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với người chơi tăng lên 20%, hiện tại là 70% ]
Ngô Uyển Nhi nhìn bóng lưng dần khuất xa của Vũ Văn Kính, đột nhiên cảm thấy giữa hai người họ có có thứ gì đấy đang dần biến mất, loại cảm giác này làm cho nàng ta cảm thấy rất sợ hãi.
Sở dĩ nàng ta dám to gan như thế, việc gì cũng dám làm đều là nhờ Vũ Văn Kính, nếu mất đi bức tường chống lưng là Vũ Văn Kính, sau này một bước nàng ta cũng khó mà đi được.
Lần đầu tiên, Ngô Uyển Nhi có cảm giác hối hận vì những điều mình đã nói ra.
Mà trong đêm đó, Ngô Diệu Ny đã bị Vũ Văn Kính đưa về phủ tam Vương gia.
Hoàng cung.
Thược Dược nhìn Lệ phi và Tư Đồ Chân Hiểu đang khúm núm ngồi ở buồng trong, mi mắt khép lại, đi đến trước mặt Lệ phi, nhỏ giọng nói bên tai bà:
“ Nương nương, Thái tử điện hạ hình như đang nghi ngờ chúng ta, tiểu thái giám mà chúng ta bố trí trong Đông cung đã bị xử lý rồi ”
Lệ phi nheo mắt, hừ lạnh nói: “ Vậy sao? Đáng ra trước đây ta nên bỏ độc giết chết hắn mới đúng ”
Thấy thế, Tư Đồ Chân Hiểu cũng nói ra mục đích hôm nay mình đến: “ Bác, hôm nay Ngô Diệu Ny vừa trở về ”
Lệ phi vừa nghe, liền dùng chiếc nhẫn trang sức hình khổng tước của mình gõ xuống bàn, quát: “ Sao có thể? Không phải ả ta đã rớt xuống núi rồi sao? ”
Tư Đồ Chân Hiểu nhớ đến tin tức sáng nay vừa dò hỏi được ở chỗ nha hoàn hầu hạ Vũ Văn Kính, oán hận nói:
“ Đã được Thái tử cứu rồi ạ ” Nói một nửa, lại nhìn thoáng qua Lệ phi, cắn răng nói: “ Ngài ấy còn cứu được cả nhị Hoàng tử ”
“ Cát nhi? ”
Trong mắt Lệ phi thoáng chút kinh ngạc, không hiểu vì sao con trai của mình lại có thể xuất hiện dưới chân núi.
Bà luôn biết, con trai mình luôn ghét nữ nhân, nhưng không ngờ nó lại đi cứu Ngô Diệu Ny kia.
Trong đầu lại hiện lên cái đêm Tết âm lịch kia, trong mắt hiện một tia ác độc, đôi môi khép hờ của Lệ phi không nhanh không chậm gằn từng chữ một:
“ Hồng nhan hoạ thuỷ ”
Bà không ngờ một hồi bầy mưu tính kế của mình, tất cả đều bị chính con trai bà phá mất.
Hừ, nếu không thể xử lý được Ngô Diệu Ny kia, vậy thì tiêu diệt triệt để nàng ta là cách tốt nhất.
Nhìn Tư Đồ Chân Hiểu không có tiền đồ bên cạnh, Lệ phi càng cảm thấy bực bội, nếu con bé này thông minh sẽ không phải chịu cái cảnh dù đã vào phủ từ lâu, nhưng vẫn không lấy được một cái liếc mắt nào của Vũ Văn Kính.
Nếu như không phải nó còn có thể lợi dụng, bà đã cho người giải quyết nó từ sớm rồi.
Đè nén sự chán ghét trong lòng, bà cầm lấy bàn tay của Tư Đồ Chân Hiểu, mặt đầy ý cười, đổi lấy tâm tình được thương mà sợ của cô cháu gái mình.
Lệ phi vỗ vỗ mu bàn tay Tư Đồ Chân Hiểu, cười nói: “ Chân Hiểu à, không phải con luôn muốn ngồi vào vị trí tam Vương phi của phủ Vương gia sao? Bác đáp ứng cho con, chỉ cần tối nay con đổ thứ này vào thức ăn của Ngô Diệu Ny, cái vị trí Vương phi này sẽ không còn xa nữa đâu ”
Trên tay Lệ phi xuất hiện một bao thuốc bột, đặt vào trong tay Tư Đồ Chân Hiểu.
Tư Đồ Chân Hiểu cũng không phải kẻ ngốc, nhìn cái bao thuốc bột trong tay hỏi: “ Bác, đây là gì? ”
Lệ phi cười càng thêm xinh đẹp: “ Là thứ khiến nữ nhân không thể không cần đến nam nhân, nhớ kĩ, sau khi cho Ngô Diệu Ny uống thứ này xong phải dẫn tam Vương gia đến chỗ nàng ta ”
Lệ phi nói như thế, Tư Đồ Chân Hiểu đương nhiên biết mình đang cầm thứ gì trên tay, nghĩ đến cảnh tượng chỉ có phu thê mới có thể làm giữa Ngô Diệu Ny và Vũ Văn Kính, nàng ta không vui nói:
“ Bác, sao bác lại để tam Vương gia vào đó chứ ”
Lệ phi thu lại ý cười, vuốt ve bàn tay Tư Đồ Chân Hiểu: “ Con thì biết cái gì? Hừ, nếu không tại con vô dụng ta sẽ chọn cách này sao? ”
Vừa thấy Lệ phi trở mặt, thái độ của Tư Đồ Chân Hiểu tuy có yếu đi một chút nhưng ngoài miệng vẫn kháng nghị, nói:
“ Nhưng người có thể không chọn tam Vương gia mà ”
Dù gì cũng chẳng có ai muốn đưa người mình thích vào vòng tay ôm ấp của kẻ khác cả.
Nhưng Lệ phi lại không cho là đúng nói: “ Nếu không phải tam Vương gia, vậy sao có thể kích thích sự hận thù của Ngô Uyển Nhi đối với Ngô Diệu Ny? Để cho Vũ Văn Thác và Vũ Văn Kính xảy ra xung đột, vị trí tam Vương phi kia cũng có thể lấy được dễ như trở bàn tay, loại kế sách này không phải rất tốt sao? ”
Tư Đồ Chân Hiểu bắt đầu hiểu rõ, gật gật đầu xu nịnh nói: “ Bác, bác thật thông minh ”
“ Hừ, hiện tại con chỉ cần kiên nhẫn, đợi biểu ca của con lên làm Hoàng đế rồi, con còn sợ vị trí tam Vương phi rơi vào tay kẻ khác sao?
“ Con biết rồi, nhiệm vụ này con nhất định sẽ cố gắng hoàn thành ”
Phủ tam Vương gia
Vũ Văn Kính vội vàng đi vào khuê phòng của Ngô Diệu Ny. Nàng nằm trên giường, tay nắm chặt lấy y phục, rõ ràng là hoàn cảnh không thích hợp để Vũ Văn Kính bước đến. Khuôn mặt Ngô Diệu Ny đỏ ửng, thần trí hỗn loạn, với kinh nghiệm trải đời của hắn, hắn biết rõ nàng bị người ta bỏ thuốc.
Quần áo của nàng đã trở nên xộc xệch, áo khoác bên ngoài đã sớm bị cởi bỏ, lộ ra làn da nõn nà bên trong, cộng với khuôn mặt đỏ ửng, hấp dẫn ánh mắt Vũ Văn Kính.
Cố nén khát vọng trong lòng, hắn cẩn thận cúi người gọi Ngô Diệu Ny:
“ Diệu Nhi, Diệu Nhi, nàng không sao chứ? ”
Ngô Diệu Ny cảm thấy cực kỳ khó chịu, căn bản không biết người gọi mình là ai, ánh mắt mê ly, đôi môi không ngừng lẩm bẩm:
“ Khó chịu, thật khó chịu ”
Thân hình không tự chủ được mà dán vào người Vũ Văn Kính, như muốn giảm bớt lửa nóng trong người.
Mà Vũ Văn Kính lại đang mặc áo giáp trên người, đương nhiên giúp Ngô Diệu Ny giảm bớt không ít khó chịu, nàng ôm lấy cánh tay tráng kiện của hắn, nói:
“ Đừng đi, thật khó chịu ”
Nghe Ngô Diệu Nhi muốn giữ mình lại, trong lòng Vũ Văn Kính dâng lên từng đợt vui mừng:
[ Đinh! Chúc mừng người chơi, hảo cảm của Vũ Văn Kính đối với người chơi tăng lên 10%, hiện tại là 80% ]
Vũ Văn Kính là một nam nhân, đương nhiên không tránh khỏi khoái cảm, giọng nói càng lúc càng khàn đi: “ Diệu Nhi, nàng có biết nàng đang làm gì hay không? ”
“ Ta khó chịu, giúp ta ”
Một câu nói, hoàn toàn làm sụp đổ tia lí trí cuối cùng của Vũ Văn Kính, hắn cúi người muốn hôn lên môi nàng.
Đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Vũ Văn Thác và Ngô Uyển Nhi đồng loạt đứng trước cửa.
Một người vẻ mặt âm u, một người vẻ mặt đau buồn, ưu thương.
Nhìn Ngô Diệu Nhi trong lòng Vũ Văn Kính, lần đầu tiên Vũ Văn Thác có xúc động muốn giết người, y nhìn Vũ Văn Kính, quát lớn:
“ Hoàng thúc, người muốn làm gì? ”
Khuôn mặt tựa thần tiên của y lần đầu tiên xuất hiện sự tức giận, ngay cả chân mày cũng chau lại, hoàn toàn không giống Vũ Văn Thác của thường ngày.
Vũ Văn Kính nhìn Ngô Uyển Nhi, đôi mắt nàng chất chứa đau thương, làm cho hắn cảm thấy áy náy, lý trí chậm rãi trở về, hắn nhìn Ngô Diệu Nhi trong lòng, tự hỏi bản thân đang làm chuyện gì thế này?
Hắn hé môi muốn giải thích, nhưng không biết phải nói gì. Thấy thế, nước mắt của Ngô Uyển Nhi bỗng rơi xuống, giọng nói cất lên:
“ Vũ Văn Kính, ta hận chàng ” Sau đó, nàng ta ôm mặt chạy đi.
“ Uyển Nhi ” Nhìn Ngô Uyển Nhi chạy đi, Vũ Văn Kính liền muốn đuổi theo.
Thừa lúc Vũ Văn Kính thất thần, Vũ Văn Thác bước đến cướp lấy Ngô Diệu Ny trong lòng Vũ Văn Kính, ôm vào lòng, vội vàng lấy áo khoác của mình che đi cảnh xuân của nàng.
“ Diệu Nhi, nàng không sao chứ? ”
Nắm lấy cổ tay của nàng bắt mạch, đột nhiên y lùi về phía sau một bước, ánh mắt thoáng chút khiếp sợ nhìn Ngô Diệu Ny.
Trầm mặc một lát, Vũ Văn Thác ôm lấy Ngô Diệu Ny, nói:
“ Đi, ta đưa nàng rời khỏi đây ”
Thấy thế, Vũ Văn Kính liền giơ tay ngăn cản: “ Buông Diệu Nhi ra ”
Vũ Văn Thác cười lạnh một tiếng, châm chọc nhìn Vũ Văn Kính, nói:
“ Hoàng thúc, con thấy người tốt nhất nên đi lo cho Vương phi của mình thì hơn, về phần Diệu Nhi, về sau nàng ấy không còn quan hệ gì với hoàng thúc nữa, hôn ước trước kia, con sẽ nói phụ hoàng huỷ bỏ ”
Âm thanh lạnh như băng vang lên, khiến cho Vũ Văn Kính cực kì kinh ngạc, bỗng hắn cảm thấy, đứa cháu này của hắn võ công sâu không lường được.
Chạy nhanh về Đông cung, Vũ Văn Thác nói với A Đại vừa bước đến: “ A Đại, mau chuẩn bị nước lạnh ”
“ Dạ, chủ tử ”
“ Diệu Nhi, đợi một chút, ta chuẩn bị thuốc giải cho nàng, ngoan ”
Vũ Văn Thác đặt Ngô Diệu Ny lên chiếc giường màu vàng, hôn trán nàng một cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi lại bị Ngô Diệu Ny nắm lấy tay mình, giọng nói mềm mại đáng yêu vang lên:
“ Ngôn Thanh, đừng đi ”
Vũ Văn Thác xoay người, dịu dàng nói: “ Ngoan, ta đi lấy thuốc giải cho nàng ”
“ Đừng đi, ta khó chịu ” Ngô Diệu Ny ôm lấy Vũ Văn Thác nói.
“ Diệu Nhi, nàng.. ”
Hai má nàng tựa vào lưng Vũ Văn Thác, cọ cọ vài cái, nói: “ Ta thích chàng, Ngô Thanh, thật sự rất thích chàng ”
Lí trí của Vũ Văn Thác cuối cùng cũng sụp đổ, trên khuôn mặt tuyệt mĩ xuất hiện nét dịu dàng cười đến mê hoặc lòng người, y cởi quần áo trên người nàng, thân thể trắng nõn liền xuất hiện trước mắt y, da thịt so với tuyết trắng ngày đông còn trắng hơn một chút.
Đôi mắt đen sâu như màn đêm của Vũ Văn Thác loé lên tia sáng, cúi đầu nhiệt tình đáp lại Ngô Diệu Ny.