Dược Thần
- Nói như vậy, Tử tước Tư Đế Nhĩ ngài không chịu giao Kiệt Sâm cho chúng ta?
Lão sư Khắc Lai Nhân ngữ khí mang theo một tia phẫn nộ.
- Kẻ hung ác cùng cực như vậy, Kiểm sát thự ta đương nhiên phải trừng trị nghiêm khắc để răn đe, nếu không còn gì là vương quốc vương pháp nữa, còn gì là thiên địa công lý nữa, hôm nay, ai đến cầu tình cũng vô dụng.
Tư Đế Nhĩ liên tục cười lạnh.
- Lão sư, ta nghe mọi người nói, nếu không cứu Kiệt Sâm đại ca ra ngoài, e rằng hắn lành ít dữ nhiều.
Cổ Bình bên cạnh không kìm được nói.
- Xin lỗi, hôm nay, chúng ta nhất định phải mang hắn đi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đúng lúc này, Phong Diệp nãy giờ không nói gì đột nhiên bước ra, ánh mắt mang theo một luồng lăng lệ chi ý không hề kiêng kị.
- Hừ, từ lúc nào học viện linh lực Tây Tư các ngươi có thể can dự vào công việc của vương quốc Kiểm sát thự.
Một luồng khí thế bốc lên từ trên người Tư Đế Nhĩ, thân là đê cấp thiên linh sư, trước mặt Khắc Lai Nhân và Phong Diệp, hắn đương nhiên không hề sợ hãi.
- Vậy Tử tước Tư Đế Nhĩ, đừng trách chúng ta không khách khí, hôm nay chúng ta sẽ dẫn Kiệt Sâm đi.
Cho dù biết Tư Đế Nhĩ trước mặt là một đê cấp linh sư, nhưng Khắc Lai Nhân và Phong Diệp vẫn không chìn bước đi lên, trong lòng họ hiểu rất rõ, hôm nay Tư Đế Nhĩ sẽ giết Kiệt Sâm.
Vốn dĩ Khắc Lai Nhân tưởng chỉ cần mình và Phong Diệp đến là sẽ không sao, dù sao hai bên đều không có người chết, nhưng thái độ của Tư Đế Nhĩ như vậy, khiến trong lòng Khắc Lai Nhân không khỏi nổi giận, càng lo lắng cho tình cảnh hiện nay của Kiệt Sâm hơn, Beithfam viện trưởng đúng hai ngày này lại không có mặt, nếu Kiệt Sâm có sơ xuất gì, đừng nói Beithfam viện trưởng sẽ trách cứ mình, đến bản thân cũng sẽ không thể tha thứ cho mình.
- Hừ, hôm nay có ta, xem ai dám mang Kiệt Sâm đi.
Tư Đế Nhĩ nam tước mắt lóe một tia tinh mang, lập tức hét lớn một tiếng:
- Người đâu, canh giữ thật chặt nơi này cho ta.
- Mấy người các ngươi nghĩ cho kĩ, tự ý xông vào Kiểm sát thự dẫn phạm nhân đi, chính là âm mưu tạo phản.
Tư Đế Nhĩ nở một nụ cười lạnh.
- Khí thế hai bên, hết sức căng thẳng.
...
Trong sân trường học viện linh lực Tây Tư, Mai Da và Lâm Đạt đang chậm rãi đi trên mặt đất lát đá cẩm thạch, mùa hè nóng bức đã đi qua, thời tiết hôm nay hơi có chút chuyển lạnh, nhưng trong lòng Mai Da lại không cảm thấy sung sướng chút nào.
Hôm đó sau khi được Kiệt Sâm điều trị, Mai Da và Lâm Đạt quay trở về thành chủ phủ, được biệ bệnh tình Lâm Đạt đã được khống chế, hơn nữa rất nhanh có có thể hồi phục hoàn toàn Tác Nạp Tư vô cùng vui sướng, ra sức khen ngợi Mai Da hai câu.
Người thường nếu như được Tác Nạp Tư khen ngợi, khẳng định sẽ mừng đến mất ngủ, nhưng Mai Da sống trong thành chủ phủ mấy chục năm nay, sớm đã coi mình là một phần của thành chủ phủ, đối với chuyện này đương nhiên không còn cảm giác nữa.
Khiến hắn vui vẻ là, khuôn mặt hai tháng nay đã không còn biết tươi cười của Tác Nạp Tư thành chủ và Lâm Đạt, cùng những tiếng thở dài sầu não đang dần lan ra trong phủ thành chủ, vì bệnh tình của tiểu thư có hi vọng chữa khỏi, cả phủ thành chủ trên mặt ai cũng nở nụ cười.
Theo lời Kiệt Sâm căn dặn, thời gian này Lâm Đạt không đụng vào trấn thương dược tế và mị độc nữa, hơn nữa linh dược tế mà Kiệt Sâm đưa cho, ngày nào Lâm Đạt cũng uống đúng liều lượng.
Theo thời gian, những chấm xanh lấm tấm trên bụng Lâm Đạt càng lúc càng nhạt, đến bây giờ chỉ nhìn thấy một miếng mờ mờ, còn những đường lục vân, trên cơ bản đã biến mất gần hết.
Hôm nay chính là ngày cuối cùng bình dược tế mà Kiệt Sâm đưa cho Lâm Đạt dùng hết, theo như lời Kiệt Sâm căn dặn, Mai Da và Lâm Đạt đến học viện linh lực Tây Tư tìm Kiệt Sâm, nhưng khiến Mai Da không ngờ là, hôm đó Kiệt Sâm nói sẽ ở phòng thí nghiệm chờ mình, nhưng hôm nay lại không thấy hắn đâu.
Điều này khiến cho trong lòng Mai Da không khỏi có chút buồn bực, lập tức dẫn Lâm Đạt đến văn phòng của Khắc Lai Nhân, muốn tìm Kiệt Sâm, vẫn phải thông qua Lão sư Khắc Lai Nhân.
Nhưng khiến Mai Da bất ngờ là, không những không tìm thấy Kiệt Sâm, mà đến Lão sư Khắc Lai Nhân cũng không ở văn phòng, Mai Da không khỏi có chút im lặng.
- Lão sư Nặc Đốn, xin hỏi ngài biết Lão sư Khắc Lai Nhân đi đâu không?
Trong lúc Mai Da và Lâm Đạt đang loanh quanh trước cửa văn phòng Khắc Lai Nhân, thì một nam tử trung niên bước đến, nhận ra hắn Lâm Đạt lập tức lên tiếng hỏi.
- Ồ, thì ra là Lâm Đạt.
Nhìn thấy Lâm Đạt, Norton lập tức mỉm cười, thân là học viên số một của học viện Tinh Anh Đường, trên cơ bản các lão sư trong học viện đều nhận ra nàng.
- Lão sư Khắc Lai Nhân hình như đến Kiểm sát thự, ta nghe nói lúc nãy có một học viên chạy vào tìm nàng, nói là một học viên gây chuyện ở linh sư công hội phường thị, bị Kiểm sát thự bắt đi, sau đó Lão sư Khắc Lai Nhân liền ra ngoài.
- À, thì ra là vậy.
Lâm Đạt ngoan ngoãn cười:
- Vậy cảm ơn Lão sư Nặc Đốn.
- Ha ha, không cần khách khí, Lâm Đạt, cố gắng lên, ngươi phải tranh thủ sớm ngày tốt nghiệp học viện.
Norton cũng mỉm cười, sau đó quay người rời đi.
- Đi Kiểm sát thự?
Mai Da mặt ánh lên một tia phẫn nộ,
- Kiểm sát thự làm cái trò gì vậy, bắt một học viên học viện linh lực Tây Tư làm gì, trong đám học viên đó còn có kẻ hung ác cùng cực sao, thật đúng là làm bừa.
- Đi, chúng ta đến Kiểm sát thự xem sao.
Mai Da mặt đầy tức giận, dẫn Lâm Đạt đi về phía Kiểm sát thự.
Thông thường, gặp phải những chuyện như thế này Mai Da sẽ không quản, nhưng nốt hôm nay linh dược tề trên người Lâm Đạt sẽ hết, để tìm được Kiệt Sâm, hắn buộc phải tìm Lão sư Khắc Lai Nhân trước.
Ngoại ô Thành Tháp Lâm, phòng thí nghiệm tư nhân của Tát Cáp, hai lão đầu đang vô cùng bận rộn.
- Ha ha, lão đầu Tát Cáp, ta lại phối chế thành công Thanh Tỉnh dược tề một lần nữa rồi.
Đột nhiên, một lão đầu trong đó chợt quát to, cầm một bình dược tề màu xanh lam, vui sướng hoa chân múa tay trong phòng thí nghiệm.
- Con mẹ nó, không có khả năng, Thanh Tỉnh dược tề không thể đơn giản như vậy, ta nhớ kỹ trước đây vài ngày ngươi vẫn dốt đặc cán mai, làm sao lại nhanh chóng phối chế ra như vậy, lão quỷ Bỉ Tư Pháp Mỗ ngươi lừa ta.
Nghe được tiếng kêu của lão nhân kia, Tát Cáp không khỏi khinh bỉ tiếp nhận bình dược tề trong tay Bỉ Tư Pháp Mỗ, sau đó con mắt hắn thoáng cái trừng lên, vẻ mặt vô cùng khó tin.
- Đây… đây thực sự là Thanh Tỉnh dược tề, sao có khả năng …
Tát Cáp lẩm bẩm, giọng điệu hơi chút run run.
- Hừ, cái gì mà không có khả năng, lão đầu, ngươi thừa nhận đi, trên phương diện Linh Dược học ta có thiên phú cao hơn ngươi, hiện giờ ta có thể chế ra hai loại Linh Dược tề tứ giai thượng phẩm, chỉ cần học thêm một loại nữa là có thể đến Vương thành tấn cấp Linh Dược Thiên sư tứ giai cao cấp. Ngươi mới chỉ phối chế được một loại, ai, lão đầu, ngươi còn phải nỗ lực nhiều a, ha ha ha…