Chương 1: Mở thanh lâu. .

Hoàng Hậu Rắc Rối

- Nhanh lên, nhanh lên. Bệnh nhân đang nguy kịch!

Tôi là Linh San, một cô gái chuyên đi lừa gạt, cướp bóc, chuyện xấu gì cũng dám làm.

Bây giờ đã gặp báo ứng, bị người ta trả thù. Aizzz, nếu có cơ hội làm lại cuộc đời một lần nữa. . . tôi sẽ độc ác hơn xưa, sẽ làm trùm băng đảng xã hội đen khét tiếng, lúc đó đố đứa nào hành thích trẫm được. Tôi sẽ tìm tên mưu sát mình báo thù, nhất định báo thù. Tạm biệt thế giới loài người, ta về với cực lạc chơi với thần tiên. Cực lạc thần tiên. . .

*******

- Chậc, nha đầu này suốt ngày gây chuyện, giờ thì vấp cục đá lăn xuống chân núi, tắt thở. Kêu bang chủ mang xác về mai táng đi!- 1 đám ăn mày khiêng xác cô gái về.

Đám ma diễn ra rình rang kèn trống. Sống trên đời chỉ biết gây hoạ, khi chết đi người khác vui mừng khôn xiết. Mỹ nhân, hảo mỹ nhân nhưng sa vào số ăn mày, không ai nhận ra vẻ đẹp đó.

- Con gái ơi, con chết tức chết tưởi, oan uổng quá đi thôi!- 1 cụ già lay lay nữ nhân kia khóc lóc thảm thương.

- Khụ khụ...

- Đứa nào mới ho vậy?- Bang chủ hỏi.

- Tôi không có!

- Không phải tôi!

- Tôi cũng vậy!

- Không phải tất cả chúng ta... là...- Đám ăn xin đó xếp thành 1 hàng dọc nhìn nhau, rồi lại nhìn cô gái trong quan tài. Xác chết đột nhiên bật dậy...

- CÓ MA!- Cả đám hét lên bỏ chạy toáng loạn.

Tôi nhíu mày nhìn xung quanh, ồ, có ma chay, hình như tôi là... nhân vật chính! Sặc. Tôi có quen biết ai đâu mà họ làm đám ma cho tôi chứ.

Tôi vươn vai, hít thở thật sâu, mùi hôi thối xông vào mũi làm tôi muốn nôn ra. Tôi nhìn sang lão già bên cạnh quan tài, ông ta lùi lại phía sau:

- Con gái, cha rất thương con nhưng ... con đã chết rồi mà, hãy nhắm mắt xuôi tay an nghỉ đi...- Ông ta run cầm cập. Cha? Con? Lão già điên khùng này!

Tôi đảo mắt, cũng muốn vui đùa đôi chút.

- Tôi không muốn chết một mình, tôi muốn các người cùng chết với tôi!- Tôi giơ tay ra làm điệu bộ cương thi, lè cái lưỡi.

Ông già vừa rồi xưng là cha tôi, vừa rồi khóc lóc thảm thiết đấy liền đứng dậy chạy còn nhanh hơn tên lửa.

Tôi quay lại đằng sau nhìn bọn người kia, bọn họ cũng thất kinh hồn vía. Tôi nhảy cà tưng như cương thi rượt đuổi bọn họ. Chẳng may vấp phải cục đá ngã nhào, lộn mèo trên đất mấy vòng, ôm chân người ngồi trên ghế. Lão ta đưa mặt xuống nhìn tôi, tôi cười hề hề:

- Chân rắn chắc thế này, chắc hôm nào cũng tập thể hình!

- Con nhỏ này, mi vẫn còn sống à?- Ông ta trợn mắt. Tôi còn sống? Tôi há hốc mồm hỏi lại:

- Tôi, còn sống?

- Ngươi, ngươi...- Ông ta tức giận đỏ mặt. Tôi đứng dậy dậm chân mấy cái, vỗ vào mặt bôm bốp, đau thiệt nha!

- Aaaaa, Linh San ta vẫn còn sống.- Tôi nhảy cẫng lên sung sướng. Đi tìm tên giết tôi báo thù, giết hắn, đòi lại cho bằng được món nợ này.

- Nha đầu, ngươi dọa bọn họ chết khiếp rồi.- Ông già hung hăng ấy nắm áo tôi lại. Tôi vùng ra:

- Buông ra đi, tôi đâu có quen các người. Đùa bao nhiêu đủ rồi, tôi đi đây!

- Ây, ngay cả thúc thúc mà ngươi cũng dám vô lễ, xem ra ngươi học được thói hung hăng bậy bạ này từ tên thư sinh kia rồi.

- Tên nào? Tôi không biết!- Tôi bực tức hét lên.

Cả đám bọn họ xúm lại nhìn tôi như thú lạ. Ông già tự xưng là cha động động vào má tôi:

- Con mất trí rồi ư?

- Có ông mất trí thì có. Bây giờ là thời đại nào rồi còn ăn mặc như vầy? Vừa rách rưới vừa hôi hám!

- Xem ra nó mất trí thật rồi.- Ông già mặt mày bặm trợn kia buồn buồn vỗ vai tôi.- Thôi con nghỉ ngơi đi Nha Đầu, rơi xuống chân núi dẫn đến phát điên rồi.

- Nè, tôi không có điên nha!- Tôi vùng vẫy thoát thân khỏi đám người, đột nhiên có 1 tên mặc quần áo cổ trang màu trắng, mặt mày thư sinh nho nhã đi vào nắm tay tôi, tỏ vẻ mừng rỡ giả dối, vừa nhìn đã biết làm trò:

- Nha Đầu, muội vẫn còn sống!

- Huynh muội gì ở đây, đi ra chỗ khác chơi.- Tôi trợn mắt. Bọn người đằng sau níu tôi lại, tôi phủi tay.- Làm gì vậy hả?

- Nó bị mất trí nặng đến nỗi gặp Vân Long công tử cũng không mừng rỡ vẫy đuôi!

Tôi xoay người lại, liếc:

- Vẫy đuôi là ý gì hả? Là chó ư?

- Con người khi vui thường vẫy đuôi đúng không Vân Long?- Ông chú tự nhận mình là thúc thúc đi đến vỗ vai tên áo trắng. Hắn ta cười méo xệch, tôi im lặng nhìn tất cả mọi người, phá vòng vây, chạy ra bên ngoài mặc cho bọn họ gọi tôi trở lại.

Ở đây là đâu, là cực lạc thế giới? Ai ai cũng đều mặc y phục cổ trang.

Chẳng lẽ là xuyên không kinh điển trong phim và tiểu thuyết? Không phải đâu, tôi đang mơ, là mê sảng.

Tôi lang thang khắp các ngỏ ngách, bắt gặp được 1 tên mặc quần áo cũng tạm gọi là hiện đại. Tôi vơ lấy tay hắn, bắt chuyện:

- Ở đây bọn họ đang đóng phim à? Phim cổ trang.

- Phim gì chứ? Đây là kinh thành mà.- Hắn ta gãi gãi đầu.

- Ngươi mặc quần áo có vẻ hiện đại, là người ở thế kỷ 21 đúng không?- Tôi tròn mắt hỏi. Hắn ta mặc chiếc áo phông trơn cổ tròn cùng quần tây đều trắng tuốt.

- Đúng vậy đó, tôi vừa chạm tay vào cái hố, liền bị biến đến đây.- Tên đó thành thật gật đầu.

Ây da, vậy là tôi bị xuyên không thật ư? Không thể nào!!!

Tôi vò đầu bứt tai:

- Vậy làm sao để trở về đây?

- Đi tìm cái hố đó!

Đúng rồi, đi tìm cái hố.

- Ở đâu?

- Sao tôi biết được, ở trên trời, ở dưới đất, ở trong rừng...- Hắn giơ ngón trỏ chỉ đủ phía.

Cái tên này, giờ là lúc nào mà còn đùa giỡn?

- Hắn ta kia rồi, bắt hắn lại!

Đột nhiên, 1 toán binh lính đi đến bắt lấy tên kia. Hắn ta vùng vẫy. 1 tên bộ đầu nhìn tôi:

- Nha Đầu, hôm nay còn đứng nói chuyện với tên điên này, ngươi mất trí rồi sao?

Hả? Hắn ta là người điên. Tôi cười méo xệch, xoay người chầm chậm đi về hướng ngược lại. Cứ tưởng gặp được đồng hương, ai ngờ là tên điên. Tôi muốn trở về thế kỷ 21, trả đĩa bay lại đây!!!!

Ây, nhưng mà... trở về thế giới kia tôi cũng bị truy sát, cũng không cần thiết trở về lắm. Hay là cứ sống ở đây, an phận làm 1 mỹ nhân. Vừa nghĩ xong, tôi chạy ngay về ổ ăn mày.

Tôi nở nụ cười cùng thúc thúc:

- Thúc thúc, thúc kể cho con nghe chuyện cũ của mình được không?

- Chuyện gì?- Ông ta nhíu mày. Tôi ôm lấy cánh tay ông:

- Chuyện từ bé đến lớn của con. Con tên gì? Mấy tuổi?

- Ngươi tên là Nha Đầu, năm nay 16 tuổi. Người ngươi yêu quý nhất trên đời là tên thư sinh Vân Long kia!

- Có lầm không vậy? Tên thư sinh kia không có nhan sắc, ẻo lả như con gái, sao mà con yêu cho được? Nhìn là phát ghét rồi!- Tôi bĩu môi, nghĩ đến cái tên dở dở ương ương không có chí khí nam nhân ấy.

- Đúng là mất trí.- Ông ta uống ngụm trà. Tôi khoanh tay trước ngực.

- Chúng ta làm nghề gì? Lụm bọc à?

- Lụm bọc là gì? Chúng ta là Cái Bang, là ăn xin đó!- Ông ta đánh vào trán tôi 1 cái.

Tôi lập tức mừng rỡ:

- Là Cái Bang trong truyền thuyết, có võ công xuất chúng “Đả cẩu bổng pháp” chỉ xếp sau “Ngọc Nữ Tâm Kinh” của Cổ Mộ ư? Thúc thúc, xin người hãy chỉ dạy cho con?- Tôi quỳ xuống hành lễ như phim vẫn hay làm.

- Chuyện gì vậy? Võ công gì? Lát nữa ta sẽ kêu đại phu bốc thuốc cho ngươi, đồ Nha Đầu mất trí!- Ông ta kí lên đầu tôi 1 cái thật mạnh rồi bỏ đi. Vậy ra... chỉ là ăn mày, không có võ công bí truyền, không có tiền tài... không có, tất cả đều không có. Tôi phải sống những ngày còn lại với thể xác Nha Đầu này ra sao đây?

Tôi lang thang dọc bờ suối, thỉnh thoảng nhìn vào khuôn mặt mình. Cũng may, Nha Đầu này có dung mạo tuyệt sắc mĩ nhân như tôi ở thời hiện đại, không là khó sống rồi. Tôi ngồi xuống rửa mặt cho sạch sẽ, chọn chỗ vắng cởi quần áo ra tắm. Tắm xong sẽ xinh đẹp thôi...

Tôi thoải mái tắm rửa, bơi lội với tiếng suối róc rách vui tai. Ở đây vắng vẻ, cây cối tươi tốt, phong cảnh hữu tình, đúng là bồng lai tiên cảnh.

Tôi nhìn khuôn mặt sẽ là của mình qua mặt nước. Mắt phượng đẹp không từ ngữ nào miêu tả được, mũi cao, đôi môi nhỏ xíu giống như quả cherry đỏ mọng. Da mặt mịn mướt, đôi má hơi ửng hồng của tuổi mới lớn. Ngũ quan cô gái này vô cùng thanh tú. Da thịt trắng nõn nà cứ như lông vũ trắng. Tôi cười một cái, ngay cả mình cũng không thể tin được, nụ cười khuynh quốc khuynh thành đây ư? Quả nhiên quá xinh đẹp, thanh cao.

Trực giác của một kẻ trộm cho tôi biết được, có người nhìn lén.

Tôi xoay người một cái, mắt liền trợn to hơn cả cá. Cái tên biến thái mặt mày lạ hoắc kia đang nhìn tôi chầm chầm. Tôi đưa tay che ngực lặn xuống đáy suối, bơi ra sau tảng đá he hé mắt nhìn hắn.

Hắn ta đột nhiên phì cười, ném bộ quần áo của tôi lên tảng đá trước mặt. Tuy tôi là người con gái hiện đại nhưng không vì thế mà buông thả bản thân, định mắng cho hắn một trận, hắn đã nhanh chóng rời đi. Tên biến thái, đừng để ta gặp lại ngươi, không thì ngươi không yên đâu! Dám nhìn lén bổn cung thoát y? Tôi mặc lại y phục, quan sát trước sau mới bỏ đi.

Tôi đi dạo quanh kinh thành, cũng rất đông vui nhộn nhịp nhưng không hề có sòng bạc, tửu lầu, thanh lâu, đúng là quốc thái dân an. Nhưng như vậy, không ồn ào, vui vẻ như trên phim rồi.

Sao không mở những cái đó ra nhỉ? Tôi cười lém lỉnh, quan sát vài nền nhà ở nơi hợp phong thủy, vừa rộng rãi, vừa đón khách ra vào dễ dàng...

Tôi vạch ra kế hoạch chi li, tỉ mỉ.

Chạy ngay về nhà, tôi ôm lấy tay thúc thúc:

- Thúc thúc, đến lúc chúng ta đổi đời rồi!

- Là sao?

- Chúng ta sẽ mở sòng bạc, thanh lâu, tửu lầu, chủ yếu là để mua vui cho nam nhân, sẽ kiếm được nhiều tiền đó. Lại đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc...

Tôi đem kế hoạch nói lại với thúc thúc, ông ta cũng kiên nhẫn lắng nghe từng li từng tí. Cuối cùng, thấy công việc làm ăn có khả quan, lão ta cũng gật đầu cái rụp. Nhưng còn điều quan trọng nhất, tiền ở đâu?

- Thúc thúc, người còn tiền không? Cho con vay đi, sau khi mở thanh lâu 1 tháng con sẽ trả đủ cả vốn lẫn lời!- Tôi nở nụ cười nịnh nọt. Ông ta chau mày:

- Tiền ở đâu ra? Ngươi quên là chúng ta chỉ ăn mày kiếm sống thôi ư?

Đúng rồi, chắc ông ta không có tiền đâu. Tôi ủ rủ, mặt xụ xuống. Thúc thúc chép miệng nói tiếp:

- Cả 1 thanh lâu thì không đủ, chỉ có nửa thanh lâu thôi.

Ông ta lôi ở đâu đó ra 1 cái hủ, chứa toàn vàng là vàng. Mắt tôi sáng rực lên, cầm lấy 1 thỏi cắn 1 cái, Aaaa, rất cứng, rất sáng, rất chắc chắn, aaaa, vàng thật rồi. Ăn mày mà giàu đến vậy ư? Tôi chủ động ôm lấy cái hủ vào lòng nở nụ cười:

- Lãi mẹ sinh lãi con, con nhất định trả cho thúc thúc 1 thanh lâu!

- Phân nửa còn lại ngươi đào ở đâu ra?

- Đi cướp!- Tôi nở nụ cười tươi hơn hoa, nói gì chứ chuyện cướp giật tôi làm trùm.

Đầu tiên, tôi mua mỗi người 1 bộ quần áo mới, chọn mấy người còn trẻ ra bàn bạc, tính kế.

- Nha Đầu, ngươi chưa chết à?- 1 con nhỏ mập ú chỉ thiếu chốc nữa là lăn chạy vào ôm lấy tôi, làm tôi muốn nghẹt thở ngay lập tức. Lão Đại chỉ tay vào cô ta:

- Đây là Mộc Hiên, bằng hữu tốt của ngươi đó!

- Chuyện gì vậy? Ta mà ngươi còn phải đợi người khác giới thiệu à?- Con nhỏ đó nắm lấy tay tôi đau điếng. Tôi trợn mắt lắc lắc đầu:

- Ta bị... té núi mất trí!

- Đúng vậy!- Bọn ăn mày đồng thanh. Con nhỏ nhìn tôi mếu mếu miệng, ôi giời ơi, kinh chết đi được:

- Ngươi không sao là tốt rồi, ta sẽ giúp ngươi nhớ lại.

- Ahaha, không cần đâu.- Tôi cười cứng ngắc. Nó liếc:

- Đi đâu mà ăn mặc xinh đẹp vậy hả?

Tôi nhếch mép, xoay 1 vòng:

- Xinh đẹp tuyệt trần đúng chứ?

Tôi chọn chất liệu vải tốt nhất của cửa tiệm vải Bích Ngân Phường, sơ sơ cũng tốn tận 2 lượng bạc. Chất liệu vải mỏng mát, không lộ rõ da thịt, lúc di chuyển nhẹ nhàng cứ như là bay.

Còn nữa, là son phấn thương hạng của Hương Phấn Đường, trang điểm lên liền mỹ miều đoan trang. Trâm cài tóc cũng được làm bằng vàng tinh xảo. Tôi nướng nửa hủ vàng của thúc thúc lên người rồi còn đâu. Đương nhiên là phải xinh đẹp như tiên nữ.

- Đi đâu hả?- Con nhỏ đó phồng má. Tôi chép miệng:

- Bí mật. Khi nào đại công cáo thành ta sẽ thông báo cho ngươi, hảo tỉ muội.

- Đi xem mắt à? Không phải ngươi nói thích Vân Long công tử kia ư?

- Bậy bạ. Không xem mắt, không thích thầm ai cả!- Tôi cốc lên đầu con nhỏ 1 cái. Mộc Hiên trợn mắt hung dữ:

- Còn bảo không thương, lo lắng tiền của cho Vân Long lên kinh ứng thí nữa kia mà!

- Đó là Nha Đầu của ngày hôm qua, hôm nay không phải. Rõ chưa?- Tôi lấn tới, nhắc đến người tình trong mộng của tiểu Nha Đầu này tôi liền nổi da gà.

Tôi quay lưng đi, dùng cọ chấm nhẹ 1 nốt ruồi bên trên mắt phải, phải nguỵ trang, tuy đã mang 1 chiếc khăn mỏng che mặt nhưng vẫn sợ bị lộ tẩy, an toàn là trên hết!

Tôi vạch đường lối, theo như bọn ăn mày cấp báo, số châu báu của tên tham quan về kinh thành không ít, có khi xây được mấy cái thanh lâu. Đồ của quan, đâu dễ lấy như vậy, không khéo đầu lìa khỏi cổ.

Nhưng mà, không khéo, ông ta sẽ đầu lìa khỏi cổ do bại lộ chuyện tham ô. Linh San này vừa thoát khỏi âm ti, không thể nào sa vào một lần nữa.

Biết tri phủ là tên háo sắc, nên tôi mới phải cải trang cho thật xinh đẹp thế này. Tôi và toán ăn mày len theo đường núi, chờ ngay lúc xe ngựa tri phủ đi qua, tôi liền chạy ra giả vờ bị ăn cướp truy đuổi:

- Cứu mạng! Cứu mạng!

Tôi đâm sầm vào 1 tên lính dẫn đầu, hắn ta cho dừng ngựa. Tôi khóc lóc thảm thiết:

- Xin cứu mạng tiểu nữ!

Bọn ăn xin vừa chạy đến, hô to:

- Là quan tri phủ, rút thôi!

Bọn ấy đã hết vai, bỏ chạy toé khỏi. Tôi có căn dặn, về nhà phải thay đồ ngay, không là bị bắt.

Tên tri phủ bước xuống, đi đến gần tôi. Ôi, sao giống Đổng Trác thế? Béo phì cấp độ mấy đây?

- Tiểu nữ xin bái kiến...

- Không cần đa lễ!- Hắn ta khoác tay, hỏi tôi.- Cô nương bị gì ư?

- Tiểu nữ đành thú thật, cha tiểu như là viên ngoại rất giàu có. À, là chủ tiệm vải có tiếng ở Tây vực... Trong lúc vận chuyển vải ở đây, không may gặp phải bọn cướp. Cả gia đình tiểu nữ đều bị giết chết, chỉ có một mình tiểu nữ chạy thoát. Hiện giờ bị bọn chúng truy đuổi... định... định làm nhục tiểu nữ!

Tôi đưa khăn lau nước mắt, khóc rống lên y như thật vậy. Kinh nghiệm xem phim kiếm hiệp nhiều năm, còn không giống trên phim đi...

Hắn ta thừa cơ hội dỗ dành ôm lấy tôi. Tôi đực nước làm tới, choàng tay ôm lấy cổ hắn:

- Huhu, đại nhân, người phải giúp tiểu nữ đòi lại công bằng!

- Được, lên xe ngựa đi. Khi nào về đến phủ, ta nhất định sẽ truy xét cho rõ bọn sơn tặc này!- Hắn ta hào hùng tuyên bố. Ông già ngu ngốc kia, ta chính là cần số châu báu ông mang đến phủ, không cần ông bênh vực tìm ra chân lí sự thật hiển nhiên, hiển linh, quang linh, quang âm gì gì đó. Vì cuộc đời vốn bất công, kẻ mạnh được cả. . .

Tôi gật đầu e thẹn, vui vẻ ngồi trên xe, vén rèm sau ra quan sát, ít nhất có 3 hòm ngân lượng châu báu. Vậy ta sẽ lấy 1 hòm, 2 hòm còn lại tha cho ngươi. Hắn ngồi cạnh tôi trong xe, bàn tay không yên phận sờ mó khắp nơi. Tôi hơi cố né người ra xa. Hắn giơ tay định cởi miếng khăn che mặt của tôi. Tôi nắm tay hắn lại:

- Ây da, tri phủ, người làm gì vậy?

- Ta muốn xem khuôn mặt tuyệt sắc giai nhân của nàng!- Hắn ta cười dê. Tôi cúi đầu:

- Không được, gia đình tiểu nữ có truyền thống, không được cởi khăn mặt cho những nam nhân bên ngoài xem được. Chỉ có phu quân tiểu nữ mới được nhìn thôi!

Tôi bịa ra một lí do xàm lía, vậy mà hắn cũng tin, thu tay lại. Tôi ngồi áp vào người hắn, rút con dao trong tay áo ra kê vào cổ, nhanh chóng lộ bộ mặt cáo già.

- Bảo bọn họ đi nơi khác, chỉ cần ông la lên một tiếng, gân cổ sẽ đứt ra từng khúc.

- Cô...cô...

- Còn không mau ra lệnh?- Tôi trừng mắt, siết dao chặt hơn. Hắn ta hoảng sợ nói:

- Dừng kiệu. Ta có chuyện quan trong cần bàn bạc với tiểu thư, các ngươi đi ra chỗ khác một lát đi!

Bọn họ nhìn nhau, ai cũng tưởng hắn ta và tôi sẽ nảy sinh ra chuyện gì không thể để người khác nghe được liền bỏ đi.

Tôi trói chặt hắn như đòn bánh tét, nhét khăn vào miệng, bước xuống kiệu, phóng lên ngựa mang theo 3 hòm châu báu, 1 hòm chắc không đủ đâu, đã lấy thì lấy cho trót.

Tạm biệt, ông không cách nào tra ra ta đâu. Say goodbye forever với số chây báu ấy đi. . .

*****

Tôi quăng 3 hòm châu báu trước mặt thúc thúc. Ông ta mở to mắt không tin được, ngồi xuống sờ soạng vào bên trong. Tôi nói:

- Trả cho thúc 1 hòm. Nhưng để con đi đổi thành ngân phiếu, nhân lúc này còn kịp. Hắn ta chưa về đến kinh thành đâu!

Thúc thúc gật đầu như cái máy, cười ha hả với tôi:

- Từ ngày té núi, con như một người khác vậy!

Ngay tối đó, sau khi tôi đã đổi châu báu thành ngân phiếu, kinh thành liền treo cáo thị bắt người, cô gái có đôi mắt phượng cùng nốt ruồi dưới mắt. Tôi thay đổi cách ăn mặc, không trang điểm cầu kì, xoá nốt ruồi đi liền trở thành người khác, không ai bắt được. . .

3 tháng sau, kinh thành mọc lên một “Xuân Hoa lầu”- là nơi ong bướm lả lơi, mua vui cho các nam nhân. Tôi tuy làm chủ nhưng không ra mặt, chỉ ở bên trong đếm ngân phiếu thu vào ngày một nhiều.

Người trong Cái Bang, ai ai cũng có việc làm. Những người khoẻ mạnh thì được làm bảo kê. Người như thúc thúc và phụ thân thì ngồi đó an nhàn hưởng phước.

Tôi truy tìm những cô gái xinh đẹp từ khắp nơi, dụ dỗ vào lầu xanh tiếp khách nhưng không hề đối xử bạc bẽo với bọn họ. Mỗi bình rượu đều có 2 ngăn, ngăn chứa thuốc mê và ngăn bình thường. Cho nên, chỉ cần lăn viên bi trên cán bình, sẽ không phải ngủ với những kẻ háo sắc đó, cho hắn ôm chăn tự luyến.

Sau khi thành lập 2 tháng, Xuân Hoa lầu làm ăn phát đạt phải biết. Tôi mở thêm 1 sòng bạc đối diện, lẫy lừng cũng không kém. Tiền túi rủng rỉnh, tôi liền mua chuộc quan lại từ cấp thấp đến cấp cao để hỏi vây vào vòng “lao lý“. Những tên đó cũng thường lui đến Xuân Hoa lầu để nghe Mỹ Nhân hát, Kim Lang đàn, để xem Bạch Khuê múa. Khỏi phải nói, do tuyển chọn theo tiêu chí của các hãng airline, thanh lâu của tôi toàn người đẹp, lại có tài hội tụ, không đắc như tôm tươi mới là lạ.

Nửa quãng đời phía sau, không lo lắng nữa rồi. . .

Nhấn Mở Bình Luận