Kẻ Khùng Người Điên
Gieo hạt, hạt nảy mầm, cây lớn, đơm hoa kết trái.
Bỏ bao nhiêu công sức chăm bón cho cây, mới ngấm được có bao nhiêu hy vọng.
Nhưng trái của cây, không phải trái nào cũng ngọt.
Ăn phải quả không ngọt, mới ngấm thế nào là thất vọng.
Một kẻ có tâm địa độc ác như Dư Đông Trạch sớm muộn cũng sẽ bại trận, nhưng dường như hôm nay không phải là ngày đấy.
Toàn bộ camera của tòa nhà không ghi được bất cứ hình ảnh gì của ngày hôm nay, một lý do được đưa ra: Cúp điện, bảo trì hệ thống.
Thật trắng trợn!
Nơi cuối cùng mà vợ chồng Vũ Tuấn, Hoằng Khoan, Đồng Manh, và cả Đoàn Trọng Tân chưa tìm, chỉ có căn phòng nằm phía cuối hành lang.
Vũ Tuấn nhìn chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình định vị, Tần Ngư chắc chắn ở phía sau cánh cửa.
Anh dùng mắt ra hiệu với Đoàn Trọng Tân, rồi cả hai cùng nhau bước vào.
Bên trong căn phòng, mùi sơn mới thoang thoảng đung đưa qua mũi, một màu sáng bao trùm tất cả.
Những dãy tủ thẳng tăm tắp, ô tủ nhỏ, người không thể trốn vào.
Không có cửa sổ hay cánh cửa nào khác, một sự thất vọng bao trùm lên đầu hai người đàn ông.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Người không phải nên ở đây sao?
Rời bỏ căn phòng, đối mặt với những ánh mắt mong chờ, thất vọng hóa thành tội lỗi.
Vũ Tuấn nom đôi mắt sáng như sao trời của Sở Nghiên, anh rũ mi, không có dũng cảm để đối mặt.
Biết câu trả lời, Sở Nghiên không hỏi, chỉ lẳng lặng rời đi.
Thứ cảm xúc không nói thành lời này đang phủ kín tâm trí cô, sợ rằng chỉ cần há miệng, hơi thở ấm nóng sẽ mang theo nước mắt, bộc lộ ra bên ngoài.
Vũ Tuấn rất giỏi, giỏi trong tất cả mọi việc, và một người giỏi như anh phải chấp nhận sự thất bại của bản thân đã là một cực hình.
Sở Nghiên không muốn quấy rầy anh, một không gian yên tĩnh sẽ giúp tâm trạng anh tốt hơn.
Dư Đông Trạch chờ sẵn dưới sảnh lớn, con trai lão cũng có mặt.
Trông bầu không khí não nề đè nặng lên năm người, lão thở phào nhẹ nhõm.
“Không có, phải không?”
Vũ Tuấn gượng mình đối mặt, cúi đầu trước Dư Đông Trạch, “Thành thật xin lỗi đã làm phiền đến ông.”
Trước khi năm “cái gai” rời đi, Dư Đông Trạch không kiềm chế nổi sự đắc ý của lão mà một cười tràng lớn, “Một thiếu úy, cũng là một cảnh sát, vậy mà lại ăn nói hàm hồ.
Bắt người khi chưa được cấp phép, Vũ Tuấn, cậu đang lợi dụng quyền lợi của mình à?”
Bước chân dừng lại, tay nắm chặt hơn, hậu quả của sự hiếu thắng, đã đến lúc Vũ Tuấn phải trả giá.
“Vu khống người khác, từng nghĩ qua hậu quả chưa?”
“Thiếu úy Vũ, lão già hai thứ tóc này có thể kiện cậu đấy.
Với tội danh tôi vừa nêu, chắc một người cảnh sát như cậu cũng biết mình sẽ bóc bao nhiêu cuốn lịch nhỉ?”
“Ai bóc lịch, ai ăn cơm tù, ai lãnh án còn chưa rõ.” Sở Nghiên dõng dạc lên tiếng, một cô gái nhỏ bé với sự gan dạ vang vọng khắp đại sảnh.
Sở Nghiên đi trước Vũ Tuấn, nhưng thói quen tìm kiếm bóng dánh anh bao nhiêu năm thấm nhuần vào máu, sự trống vắng rất nhanh đã nhận thấy.
Vừa quay lại được mấy bước liền bắt gặp cảnh chồng mình bị người khác bắt nạt, sự hiền dịu, nho nhã là thứ không nên tồn tại vào lúc này.
“Bộ trưởng Dư đáng kính, có một điều mà tất cả chúng ta đều nên ghi nhớ.” Lời nói tiếp theo của Sở Nghiên không chỉ gieo cho Dư Đông Trạch một quả bom hẹn giờ, mà còn lời nhắc nhở đắt giá cho người chồng đứng bên.
“Hiếu thắng là một ngọn giáo hai mũi, không thành công đánh được kẻ địch sẽ vô tình đâm vào người cầm nó.
Đánh giặc thì phải trông mặt người, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.”
Sở Nghiên ngán ngẩm bộ mặt thối nát của Dư Đông Trạch, không buồn ở lại chốn này thêm một phút nào nữa.
Không cho Vũ Tuấn có cơ hội cự tuyệt, cô kéo tay Vũ Tuấn rời khỏi tòa nhà.
***
Hôm nay Mộ Từ An không gọi Lục Hoài Quân đến đón, tiệm cũng đóng cửa sớm.
Mang theo tâm trạng lo âu, thấp thỏm đợi người tại ghế chờ bên trong Cục cảnh sát.
Thời gian không đợi người, món quà của quý giá không được lãng phí.
Mộ Từ An run run cầm điện thoại, từng hơi thở sâu chuyển về đều đặn, nhưng tim vẫn đánh trống liên hồi.
“Alo, anh Nam ạ, em là Mộ…”
Câu nói chưa trọn vẹn, tông giọng âm trầm chợt ngắt ngang qua: [Châu Thanh vẫn chưa liên lạc với cô?]
Nghe qua cách nói chuyện thôi, Mộ Từ An cũng đoán được, Châu Thanh không qua mắt được Lục Hoài Nam.
Và cũng qua ngữ điệu, cô cũng tưởng tượng được biểu cảm của Lục Hoài Nam âm trầm, đáng sợ đến nhường nào.
“Vâng…anh biết rồi ạ?”
Một hồi tĩnh lặng đi qua, Lục Hoài Nam cuối cùng cũng chịu lên tiếng: [Có tin tức lập tức báo lại cho tôi.]
Không cho đối phương có cơ hội từ chối, Lục Hoài Nam vừa dứt lời liền tắt cuộc gọi, đơn giản vì không muốn lãng phí thời gian với người ngoài cuộc.
***
Mục Tuân thạo tay dùng mã code bẻ khóa những lớp bảo mật đầu tiên của file dữ liệu.
Chưa kịp nhìn, màn hình máy tính đột nhiên đen ngòm.
Và sau tiếng rè rè, gương mặt một người đàn ông hiện lên.
“Hoài Nam, hình như là được rồi.”
Phân tâm giữa chuyện của Châu Thanh, Lục Hoài Nam buộc mình phải quay lại công việc trước mắt.
Người tốt sẽ gặp được chuyện tốt.
Lục Hoài Nam không biết mình có tốt hay không, nhưng ít nhất, hiện giờ anh đã có thể xác định, người anh yêu tạm thời vẫn an toàn.
Lục Hoài Nam nhìn góc màn hình xuất hiện mái tóc nâu đỏ quen thuộc, trong lòng rộn ràng, dễ chịu hơn nhiều phần: “Châu Thanh, là em phải không?”
Phía bên này, Lương Thạc Hoan còn chưa kịp hoảng hồn bởi sự hiện diện của hai người đàn ông qua chiếc máy tính, Châu Thanh đã đẩy anh nhích sang.
Cô gái mở to mắt, chăm chăm vào màn hình, “Hoài Nam? Anh làm gì ở đây?”
[Liên quan đến Dư Đông Trạch.
Em thế nào rồi? Em đang ở đâu?]
Trực giác của Châu Thanh cực kì nhạy bén, nhạy đến mức bản thân cô cũng không dám tin nổi.
Từng nghĩ qua vụ án Lục Hoài Nam ít nhiều cũng sẽ liên quan đến Dư Đông Trạch, vậy nên mới tình nguyện dấn thân vào cuộc chơi nguy hiểm này, chính là vì không muốn anh vướng vào lão.
Nhưng trực giác nhạy bén là một chuyện, có ngăn cản được điều mình không muốn xảy ra không lại là một chuyện khác.
Và Châu Thanh không làm được điều đó.
Giấu đi sự lo lắng phủ kín tâm hồn, Châu Thanh nở một nụ cười gượng gạo, xắn ống tay áo, giờ trước ống kính bé xíu trên máy tính cho anh xem: “Bình an vô sự nhé.
Em vẫn còn kẹt lại ở trụ sở phụ của Dư Đông Trạch.
À, giới thiệu với hai người một chút,” Châu Thanh vỗ vai Lương Thạc Hoan, điệu bộ cũng trở nên tự nhiên hơn rất nhiều, “Lương Thạc Hoan, vị tiền bối từng bị cắm cờ tang.”
Lương Thạc Hoan giật giật khóe môi anh.
Không phải Châu Thanh nói sai, nhưng cũng không cần thiết phải nhấn mạnh ba chữ “cắm cờ tang” như thế.
Lục Hoài Nam chưa từng gặp qua Lương Thạc Hoàn, càng không quen biết người tên là Lex.
Một linh cảm thông báo cho anh rằng, quân cờ mà Đường Tử Khai âm thầm thả vào chính là người đàn ông này.
“Chúng ta không có nhiều thời gian nói chuyện phiếm, tốt nhất nên dọn cho gọn chuyện, rồi rời khỏi cái nơi quái quỷ đó.” Mục Tuân nói xong, thu hẹp màn hình cuộc gọi lại một góc, bàn tay tiếp tục thoăn thoát các file dữ liệu.
Dưới sự giúp đỡ của vị cố vấn Đường Tử Khai, toàn bộ thông tin về những cuộc giao dịch bất hợp pháp của Dư Đông Trạch được gửi sang mail của Lục Hoài Nam.
Vốn tưởng con đường phía trước đã không còn vật cản, ba sự tình khác ập đến cả ba phía.
Nhóm Châu Thanh khi vừa hoàn toàn chuyển đổi dữ liệu, máy tính liền tắt rụp, nguyên nhân là mất điện.
Nhóm Lục Hoài Nam thành công nhận trái ngọt, chuyện xảy đến là hàng nghìn con số này cần được xác thực bởi cảnh sát mới có thể thành công phát lệnh bắt giữ Dư Đông Trạch.
Nhóm Vũ Tuấn gặp phải chuyện rất xấu, dẫn đến sự đình trệ không đáng của cả ba nhóm.
Bọn họ không không cứu được người, bên tai chắc chắn phải nghe sự chỉ trích của dư luận.
Mất liên lạc với Châu Thanh, Lục Hoài Nam tuyệt nhiên không hoảng.
Cảm xúc không phải là kết quả, nhưng nó là vũ khí có thể quyết định kết quả.
Bỏ qua sự bất an níu giữ trong lòng, Lục Hoài Nam gọi điện cho Đoàn Trọng Tân, yêu cầu nhóm người này lập tức đến để bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Ngoài ra, còn có một nhân vật khác, Mã Tư Kỳ.
***
Điện đóm chập chờn mấy cái liền tắt phụt, xung quanh căn phòng tối đen như mực.
Không nến, điện thoại Tần Ngư cũng hết pin.
Châu Thanh không nhìn thấy được bất cứ thứ gì xung quanh.
Chợt nhớ đến khi nãy nhìn thấy một chiếc đèn pin ở kệ ti vi, không nói không rằng liền lần mò đi tìm.
Tiếng bước chân ngày một gần, mân mê con dao găm trong tay, Tằng Hi đột ngột đâm về nơi phát ra tiếng động.
“Cạch” một tiếng nhỏ, theo sau là tiếng rê.n rỉ với tần số thấp.
Châu Thanh may mắn nắm được một phần lưỡi dao, ngăn không cho nó đi sâu thêm.
Càng may mắn, vị trí đâm nằm ở thắt eo, vị trí mà Lục Hoài Nam gửi gắm miếng ngọc cho cô.
Miếng ngọc bây giờ có lẽ đã vỡ, lực đạo của tên này mạnh mẽ đến thế, giống như khao khát chỉ một nhát sẽ tiễn đối tượng của hắn lên trời.
Châu Thanh nhanh chóng vật ngửa tay Tằng Hi, âm thanh lưỡi dao va chạm nền đất vang lên trong giây lát.
Cô không trả đũa, vì xung quanh tăm tối thế này, không cẩn thận, có khi lại va phải thứ không nên va thì không hay.
Thời gian Châu Thanh bị Tằng Hi giữ chân, Tần Ngư đã tìm đến được chiếc đèn pin.
Đèn vừa bật, đúng bắt gặp cảnh tượng Châu Thanh ôm bàn tay đầy máu.
Lương Thạc Hoan kinh ngạc, lại giật mình: “Châu Thanh, tay của em…” Ngờ ngợ ra thủ phạm, Lương Thạc Hoan muốn ngay lập tức bẻ gãy cái tay của Tằng Hi, nhưng vết thương của anh đột nhiên ê ẩm, thậm chí không thể đứng được.
Tâm trạng của Tần Ngư không được tốt, càng vì chuyện này mà xấu hơn.
Cả quá trình khử trùng, băng bó vết thương cho Châu Thanh, nét mặt Tần Ngư lạnh lẽo như mùa đông rét mướt.
Mãi khi Châu Thanh có hiện tượng muốn nôn mửa, Tần Ngư mới nhìn lại “bãi” bông nhiều máu, thì thầm vào tai Châu Thanh: “Em nghén máu tanh à? Có phải có em bé rồi không?”
Nếu là thật, tội trạng của Vũ Tuấn là cực kì nặng.
Đẩy một thai phụ vào nguy hiểm là một tội ác, đừng bàn đến nghĩa vụ hay công việc với Tần Ngư, cô ghét nhất trên đời là sự bao biện..