Không Thể Buông Tha (Hiệp Lộ Tương Phùng)
Tất cả phân tử nước trong không khí đều ngưng lại, sau đó cứng thành đá. Cuối cùng lại bị một câu nói của Tần Phong làm tan thành thể khí, phiêu tán trước mũi Triệu Vân, mang theo hơi lạnh.
Tần Phong lờ đi vẻ phẫn nộ trên mặt Triệu Vân, khoan thai lắc đầu nói:
“Bằng việc em không sợ chết đỡ cho anh một viên đạn, anh đương nhiên có
tư cách.”
Chỉ một câu, Triệu Vân giận quá bật cười: “Tần Phong, anh đúng là không biết xấu hổ.”
Tần Phong cười lùi lại phía sau vài bước đến gần giường, khoan thai như
đang đứng trên quảng trường La Mã, hắn quay đầu đánh giá Triệu Vân đang
đứng ở cửa ra vào. Trên mặt cô vẫn chưa hết băng lạnh, trong ánh mắt
cũng dần lộ ra vẻ bực bội.
Tần Phong gật đầu: “Tiểu Vân, em phải biết rằng người đang yêu luôn có thể quang mình chính đại không biết xấu hổ đấy.”
Lần này Triệu Vân triệt để ngây người, chỉ có thể trừng mắt nhìn tên
vương tử hắc đạo này trước mặt cô đang thừa nhận mình không biết xấu hổ.
Đối diện với cô, vẻ mặt Tần Phong vẫn không biến sắc, tuy không cười nhưng đáy mắt lộ ra không ít vui vẻ.
Ánh mắt bực bội của Triệu Vân dần biến mất, tự nhiên không biết phải làm gì, giống như bất đắc dĩ gặp phải một đứa bé đang cố tình gây sự, khiến Tần Phong không còn cảm giác bức người nữa.
Hắn duỗi ngón tay vỗ lên giường, gọi Triệu Vân: “Lại đây ngồi.”
Triệu Vân bất động, hắn tiến lên vài bước kéo Triệu Vân cùng nhau ngồi trên giường.
Chiếc giường êm ái, căn phòng rất lớn, bốn phía được sắp xếp theo phong
cách Aladin, đèn hương Lampe Berger tỏa ra mùi hoa hồng thơm ngát. Triệu Vân ngồi trên giường, tâm tình cũng dịu đi không ít.
Cô ngửa đầu, hắn cười nhạt nhìn lại.
Giọng nói dịu dàng của Tần Phong hòa vào mùi hương hoa hồng cùng bay vào mọi giác quan của Triệu Vân, hắn nói: “Tiểu Vân, chúng ta đều là những
người có lý trí. Sáu năm trước, em hại tổng cộng mười hai anh em của anh bị tuyên án tử hình. Họ đều là người đã có vợ con, họ không còn, vợ con họ đều lâm vào hoàn cảnh thống khổ. Dù anh có yêu em thế nào đi nữa,
khi đó anh cũng chỉ có thể rời xa em, dù đến cùng em cũng không thừa
nhận em từng yêu anh, nhưng sau khi trở về Ý nghĩ lại chuyện lúc
trước...Anh biết rất rõ, em yêu anh.”
Giọt nước mắt kiên định của Triệu Vân rơi xuống, sống mũi có chút cay cay.
Hắn nói tiếp: “Sáu năm trước, tình cảm trong vòng mấy tháng đó, em biết
rõ, anh cũng biết, cho tới bây giờ không phải giả dối. Anh thích em bằng sự chân thật của anh, bằng sự quan tâm của anh, thích ánh nhìn toát ra
yêu thương của em khi em đứng ngẩn người nhìn anh trong hội nghị đó, sự
mừng rỡ của em đều là sự thật.”
Triệu Vân hít hít mũi, mềm lòng, sức chống cự của cô biến mất, nước mắt chậm rãi từ hốc mắt chảy ra.
Tần Phong ôm cô vào trong ngực, vỗ nhẹ từng cái lên lưng cô, tiếp tục
nói bên tai cô: “Chúng ta không phải người sẽ bị những giả dối bên ngoài che mắt, cũng không phải người có thể dễ dàng phán xét người khác, anh
biết em trách anh sáu năm nay không quan tâm gì đến em, anh không phải
không nghĩ đến em, mà là anh không thể.”
Triệu Vân nấc một tiếng, nói: “Em biết.”
Hắn khẽ lắc đầu: “Em không biết, em không biết anh đã nhớ em đến phát
điên, em cũng không biết khi anh nhìn thấy em vì tên Phương Khoan kia mà không dừng nghe theo yêu cầu của anh đã khiến anh rất tức giận, em càng không biết anh đã nghĩ trong sáu năm đều là người khác bầu bạn bên cạnh em khi em yếu đuối.”
Triệu Vân kinh ngạc từ trong ngực Tần Phong ngẩng đầu lên, “Em và Thẩm Gia Nhất không có...”
“Anh biết” Tần Phong cười ngắt lời cô, vuốt tóc cô, chậm rãi tiếp tục nói: “Chỉ là anh không biết em cũng biết tiếng Ý.”
Hóa đá, cãi qua cãi lại, lời ngon tiếng ngọt nói xong, Triệu Vân liền hóa đá.
Triệu Vân há to miệng, không phát ra âm thanh, thậm chí cô quên mất vấn
đề mấu chốt ban đầu, cô đang hỏi hắn về Lưu Tiểu Ngạo, về chứng minh thư giả, về những hành động không bình thường của hắn trong những ngày vừa
qua.
Tần Phong tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Cho nên lúc trước anh nói chuyện với
người khác em đều hiểu phải không? Anh cảm thấy anh bị thiệt, em cứ nói
tiếp đi.”
Triệu Vân bỗng nhiên nuốt một ngụm nước miếng ực một cái, cô đưa tay đặt lên thái dương, rồi đột nhiên đứng lên, vừa đi ra ngoài vừa hỏi: “Em
đói bụng rồi, bao giờ mới được ăn cơm?”
Năng lực lảng sang chuyện khác của cô, thật sự — quá kém.
Tần Phong đưa tay ra, bắt lấy cánh tay Triệu Vân giật mạnh, cơ thể Triệu Vân lập tức xoay ngược lại 180 độ, đối diện với Tần Phong, Tần Phong
giở thủ đoạn, Triệu Vân dĩ nhiên ngồi trên đùi hắn, vẻ mặt sợ hãi.
Một tay Tần Phong ôm lấy eo cô, một tay nắm tay cô, sau đó hắn gục vào trước ngực cô, nở nụ cười không thành tiếng.
Bốn phía đều im lặng, mặt trời ngoài cửa sổ đã lặn hẳn, ánh tà dương
cũng không còn, mặt trăng nhô lên từ phía tây, ánh trăng vàng nhạt tỏa
vào trong căn phòng ở Sicilian này.
Chậu hoa dạ hương trồng trước cửa sổ lặng lẽ nở hoa.
Tần Phong cười hỏi: “Vừa rồi em sợ gì anh?” Nói xong, tiếng cười của hắn vẫn không giảm, phả vào chiếc cổ trắng ngần của Triệu Vân.
Triệu Vân hiếm khi đỏ mặt, lúc bối rối, Tần Phong vẫn chưa ngẩng đầu lên nhìn cô, nên cô vẫn thật thà trả lời trước: “Anh, bây giờ anh quá cường tráng...”
Tần Phong cuối cùng cũng bật cười: “Em vĩnh viễn luôn thành thật như vậy.”
Ban đầu hắn thích người con gái thành thật đã cứu hắn như thế, thành
thật đến mức dần dần khiến Tần Phong rơi vào cái bẫy cô âm mưu, thành
thật đến mức sau khi rơi vào bẫy rồi vẫn như thuốc phiện, cai không
được, quên không xong.
Còn bây giờ, cô gái này, chỉ khi đối diện với hắn mới tháo bỏ tất cả lớp mặt nạ xuống, chỉ khi đối diện với hắn mới yếu mềm, sao có thể không
yêu được?
Nhưng cuối cùng, Tần Phong lại không thừa thắng xông lên, hắn kéo tay cô vào phòng ăn cùng ăn bữa tối với người chủ trang viên rượu tên là
Miceli này.
Bữa tối rất phong phú, nhất là Miceli đã lấy rượu trái cây nồng độ không cao ra, cuối cùng cũng khiến Triệu Vân đỡ thèm.
Không khí rất vui vẻ, Tần Phong, Triệu Vân và Miceli dùng tiếng Ý nói
chuyện về Sicilian, Lưu Tiểu Ngạo không biết trời cao đất dày chọc vào
Tiểu Vân chỉ biết vâng lời cúi đầu ăn mỳ.
Lúc Triệu Vân đứng dậy đi vệ sinh, Lưu Tiểu Ngạo bỗng nhiên lưu loát đặt bát xuống bàn đi theo sau lưng Triệu Vân cùng đi vệ sinh.
Triệu Vân là thần tượng cậu ta sùng bái, vì vậy cậu ta xác định dù đi vệ sinh cũng phải đi cùng cô, còn hơn ở lại làm người thừa.
Sau đó...
Cạnh nhà vệ sinh, Lưu Tiểu Ngạo dựa vào vách tường ủ rũ, Triệu Vân cơ
thể thẳng tắp, mặt lạnh băng, cười nhạo một tiếng hỏi: “Nói đi, cậu lại
làm gì có lỗi với tôi rồi hả?”
Lưu Tiểu Ngạo cúi đầu không đáp, Triệu Vân bỗng nhiên nghiêm nghị gọi cậu ta: “Lưu Tiểu Ngạo!”
“Có!” Lưu Tiểu Ngạo lập tức nghiêm chỉnh ngẩng đầu chào.
Triệu Vân nhìn gần cậu ta: “Cho dù cậu là người vô tâm đi chăng nữa, tôi cũng không nghĩ cậu là người không có đầu óc. Hôm nay cậu làm một
chuyện với tôi cứ coi như cậu không cố ý, nhưng những chuyện khác tôi hi vọng cậu không giấu giếm.”
Thân thể Lưu Tiểu Ngạo lập tức nhũn ra, cúi đầu xuống lí nhí nói: “Chuyện đó, Thẩm Gia Nhất cũng sẽ đến Đan Mạch.”
Triệu Vân gật đầu, quả nhiên Lưu Tiểu Ngạo không phải đèn đã cạn dầu (2)
“Cậu cũng nói cho anh ta biết tôi và Tần Phong có thể sẽ kết hôn chứ?”
Lưu Tiểu Ngạo xấu hổ cười nịnh nọt với cô: “Chị Vân, anh Gia Nhất không
phải đối xử với chị cũng rất tốt sao, anh ấy cũng đâu thể làm được gì,
anh ấy chỉ rảnh quá đến du lịch thôi...”
Nói xong Lưu Tiểu Ngạo cũng cảm thấy nói không nổi nữa, lại cúi đầu nhìn xuống đất, Triệu Vân nhìn vóc dáng Lưu Tiểu Ngạo còn cao hơn cô, cúi
đầu thấp như vậy cũng cảm thấy không chênh lệch mấy, cô không hỏi nữa,
xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Lưu Tiểu Ngạo thấy Triệu Vân xoay người đi, theo phản xạ định nhấc chân
đi theo, nhưng xem xét lại nhà vệ sinh rồi xấu hổ gãi gãi đầu ngoan
ngoãn đứng bên ngoài chờ.
Miceli hàn huyên với Tần Phong vài câu, Arthur bỗng nhiên hùng hùng hổ
hổ chạy từ ngoài cửa vào, thấy chỉ có Miceli và Tần Phong ở đó, không
khách khí đưa cho Tần Phong một tập tài liệu lớn, nói nhanh: “Cầm lấy,
em gái Monica của anh bị điên rồi, em chạy về Rome đây.”
Tần Phong nghiêm túc mở tập tài liệu ra, ngẩng đầu liền thấy Arthur đang ngoái cổ tìm ai đó khắp nơi, đôi mắt màu lam của hắn lập tức lạnh
xuống: “Cậu tìm ai?”
Arthur khẽ run rẩy, thất thần mất một lúc, mắng hắn không có nhân tính, vẫy vẫy tay rồi quay người chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng anh ta còn chưa kịp động vào tay nắm cửa, Tần Phong đã nói ở phía
sau: “Nhớ kỹ, Arthur, bất kì ai cũng không được động vào Triệu Vân.”
Arthur dừng lại, xoay người nhìn thẳng vào mắt Tần Phong, không còn là
thầy thuốc nghiệp dư Arthur, cũng không còn là một họa sĩ nghiệp dư
Arthur, mà cực kỳ giống Tần Phong sáu năm trước, trên mặt ngang tàng
không bị trói buộc, ánh mắt mạnh mẽ.
Anh ta nói: “Simon, nếu anh bảo vệ cô ấy thật tốt, ai cũng sẽ không thể động vào cô ấy.”
Nói xong, Arthur không dừng lại nữa, quay người rời đi, để lại trong phòng một luồng khí lạnh.
Tần Phong nhíu mày, xung quanh hơi lạnh bao phủ, Triệu Vân và Lưu Tiểu
Ngạo còn chưa trở về, hắn cất kỹ túi tài liệu rồi rút điện thoại ra gọi
hai cuộc điện thoại.
Một cuộc điện thoại gọi cho Monica để Monica tóm được Arthur, một cuộc
điện thoại gọi cho Lục Ngạn để anh ta điều tra về Lưu Tiểu Ngạo.
Lục Ngạn đang ở thành phố C, trong căn hộ của Lăng Yên, anh ta cười hì
hì nhìn Lăng Yên mất kiên nhẫn đi thu thập quần áo vừa rơi lả tả trên
mặt đất, miễn cưỡng hỏi: “Tôi không phải người bên trong, làm gì có cách điều tra Lưu Tiểu Ngạo được? Lưu Tiểu Ngạo là con trai cục trưởng cục
cảnh sát chỗ chị Vân làm thôi.”
Ánh mắt Tần Phong có chút đục ngầu, nhắm mắt lại nghĩ một lát, lúc mở ra đôi mắt đã không còn mây mù mà sáng lên. Hắn vuốt vuốt ly rượu nho đỏ
như màu máu trong tay, rồi đổ thứ chất lỏng màu đỏ đó từ miệng ly từng
chút một xuống mặt đất, nghiêng đầu cẩn thận nhìn: “Cậu nói xem, nếu yêu nghiệt Tần Phong về nước sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió đây?”
Lục Ngạn hoảng hốt, Triệu Vân vì hắn, muốn ngăn cản những chuyện đó sẽ
bị khơi mào lại lần nữa, lại còn báo cáo hành tung của hắn cho Triệu Vân khiến cô phải chịu đựng sự trả thù của hắn, nhưng cuối cùng thành phố C vẫn có khả năng sẽ bị hắn tạo nên sóng gió. Lục Ngạn vốn đang nằm liền
xốc chăn lên, để lộ bộ ngực cường tráng, anh ta cười nhìn Lăng Yên đang
xấu hổ đỏ mặt rồi lại nghiêm túc nói với Tần Phong: “Ba ngày sau, tôi sẽ cho anh tin tức.”
Tần Phong thỏa mãn, đang định tắt điện thoại thì nghe thấy Lục Ngạn ở
bên kia nói với Lăng Yên: “Bà xã, mau tới đây anh thơm cái nào ~ ”
Tần Phong cười cười bất đắc dĩ, chuyện giữa Lục Ngạn và Lăng Yên hắn
cũng biết, hai người này thích tra tấn lẫn nhau, cũng sáu năm trời, một
bước đi sai khiến từng bước sau đều sai, nhưng giờ họ đã trải qua tất
cả, Lục Ngạn theo đuổi Lăng Yên, hai người cuối cùng cũng thành vợ
chồng.
Tần Phong cảm khái, Miceli đang ăn tối bên cạnh bỗng nhiên bật cười, cố
giấu đi sự hài hước, hỏi: “Phụ nữ Sicilian cũng rất tốt, năm đó tôi cũng vì một người phụ nữ Sicilian mà ở lại đây, xây lên cả cái trang viên
này, nếu không thì cậu đổi cô gái khác là xong phải không? Cậu không
thấy mình tốn công tốn sức à?”
Tần Phong lắc đầu: “Ông biết mà, tôi biết ai là người không thể đổi được.”
Lúc này, bước chân người vừa vặn đi từ nhà vệ sinh ra bàn ăn liền khựng lại.
Triệu Vân nghe rõ ràng những lời Tần Phong nói, đứng yên tại chỗ mỉm cười.
Từ cửa phòng đến bàn ăn, tổng cộng là 35 bước.
Khoảng cách giữa Triệu Vân và Tần Phong là 27 bước.
Bây giờ hắn chỉ cần cô, vậy thôi là đủ.
* Chú thích:
(2) Không phải đèn đã cạn dầu: nguyên văn là ‘bất thị tỉnh du đích đăng: 不是省油的灯’ là một câu tục ngữ ý chỉ những người khôn khéo, giỏi giang, có nền
tảng, chủ ý nhiều, trí tuệ cao; thế nhưng phần lớn được dùng dưới tình
huống châm biếm ngầm, ám chỉ người nào đó công vu tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó, chuyên hãm hại người khác nguyên văn là ‘bất thị tỉnh du đích đăng: 不是省油的灯’ là một câu tục ngữ ý chỉ những người khôn khéo, giỏi giang, có nền
tảng, chủ ý nhiều, trí tuệ cao; thế nhưng phần lớn được dùng dưới tình
huống châm biếm ngầm, ám chỉ người nào đó công vu tâm kế, gian giảo khéo đưa đẩy, đa mưu túc trí, khó đối phó, chuyên hãm hại người khác.