Kiêu Phong
Lục Thất nghe xong liền ngẩn người ra, tiểu thư Tiểu Nguyệt chính là chị ruột của hắn, từ nhỏ đã được đính hôn cho con trai thứ hai của đồng nghiệp cha hắn. Mười năm trước đi lấy chồng xa ở huyện Thanh Dương. Huyện Đông Dương nằm ở phía đông bắc của huyện Thạch Đại nhưng nhà chồng của tỷ tỷ cũng cách chỗ này chỉ có hơn 100 dặm. Nhưng từ sau khi đi lấy chồng tỷ tỷ cũng ít khi về, đây cũng là chuyện bình thường. Con gái đi lấy chồng là con người ta, về nhà nhiều sẽ khiến chồng và người bề trên không hài lòng.
- Ninh Nhi, tỷ tỷ của ta có chuyện gì không?
Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Không có chuyện gì lớn, chỉ có điều nghe nói Thiên Nguyệt chỉ sinh được 2 đứa con gái cho nhà chồng. Mẹ của cô gia muốn lấy thêm 1 vợ hai và 5 thiếp thất cho Dương nhị công tử. Trước kia, mỗi năm Thiên Nguyệt về nhà một lần nhưng đến nay đã 3 năm rồi mà chưa về. Năm ngoái có viết thư về cho phu nhân yên tâm. Phu nhân lo lắng có phải Thiên Nguyệt sống ở nhà chồng không được thoải mái, muốn ngài bớt chút thời gian mang quà đi thăm hỏi Dương gia.
Ninh Nhi dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu, hiểu ý của mẫu thân là muốn hắn đi làm chỗ dựa cho tỷ tỷ, để nhà chồng coi trọng tỷ tỷ mình một chút. Thực tế hắn và tỷ tỷ cũng không thân thiết lắm, tỷ tỷ xuất giá khi hắn vẫn là một tiểu thiếu niên, lúc đó tỷ tỷ là một thiếu nữ đoan trang, ít nói, ít quan tâm hắn. Ở trong Lục gia phụ nữ khiến hắn tôn trọng nhất là có mẫu thân, gẫn gũi nhất là Ninh Nhi và người khiến cho hắn ấm lòng nhất chính là muội muội tiểu Nghiên.
- Ta biết rồi, hai ngày nay ta đã sắp xếp binh lính phòng ngự, sau đó sẽ đi một chuyến.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Ngài đi nghỉ sớm đi, phu nhân sẽ lo lắng đấy.
Ninh Nhi dặn dò.
- Ta biết rồi, không quên được đâu.
Lục Thất cười nói, rồi duỗi tay ra ôm Ninh Nhi lên giường, Vi Song Nhi nhìn thấy vậy mặt đỏ lên lẳng lặng quay đi chỗ khác.
Sáng sớm, Lục Thất lại huấn luyện trên giáo trường, 10 tên lính liên lạc đã lần lượt đến đủ từ giờ mão rồi. Vừa nhìn thấy Lục Thất mặc quan phục, ánh mắt của đám lính toát lên vẻ hưng phấn, họ liên tục chào hỏi. Lục Thất giải thích quan trên còn dùng hắn, nhưng dùng bao lâu thì không nói, hắn cũng nói nhiệm vụ tuần hộ các xã cho mọi người.
Lính tiếp tục đến được 77 người, trong đó có 27 người đến muộn. Nguyên nhân là hai ngày trước báo danh không thấy quan, cũng nghe nói người quản lý họ sắp mất chức, rồi nghe nói vị quan quản bọn họ cũng đã bị miễn chức rồi. Thấy quân lương tháng mà quan phủ hứa hẹn cũng chưa phát, đám binh lính tự nhiên cũng trở nên lười nhác.
Lục Thất không làm tròn bổn phận trước, nên không trách phạt những binh dũng đến muộn và chưa tới, đồng thời vì để xoay chuyển lòng người, trước mắt mọi người hắn hứa hẹn ngày mai hắn sẽ chi trước cho lính nửa tháng lương. Nếu trăm lính giải tán hắn quyết định không thu hồi lại quân lương, điều này rất hợp lòng người khiến tinh thần của đám linh phấn chấn hẳn lên.
Hôm sau Lục Thất mang theo 100 lượng bạc đến giáo trường. Lương của quan binh thời Đường không cao, mỗi tháng chỉ có 20 lượng bạc, là binh dũng đến ngay cả môt lượng bạc cũng không được lấy, giá 1 lượng bạc đổi được 10 quan tiền. Người nghèo làm công một tháng vất vả chỉ kiếm được 3-4 quan tiền. Quan quân lương 2 lượng bạc là cao rồi. Như Lục Thất cho 10 tên lính liên lạc 30 lượng bạc, vậy thì đó là thù lao trên trời rồi.
Vì hôm qua đã hứa phát lương, cho nên hôm nay cả trăm binh dũng không thiếu 1 người. Lục Thất sai người khiêng 1 cái bàn gỗ đến, để bạc trên bàn, vừa nhìn đã thấy từng thỏi bạc lớn nhỏ, đám binh lính lặng như tờ.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Các vị, ta không muốn để các vị thiệt nhưng cũng không muốn mình bị thua lỗ. Tính từ ngày đầu tiên ta lãnh đạo các ngươi, cứ nửa tháng ta lại dự phòng chi quân lương cho binh. Nếu các vị cần quân lương nhất định phải tuân theo quân lệnh. Không phục tùng thì không được nhận, hiện tại bắt đầu từ số 1, mỗi binh dũng lĩnh một phần quân lương, bắt đầu.
Nhìn thấy bạc mắt mọi người đều sáng lên, gần 10 tên lính liên lạc chênh lệch hơn một chút, trước đó bọn họ cũng đã lĩnh được khoản lớn, hơn nữa vì khoản lớn đó, giữa họ đã hứa hẹn sẽ không truyền ra ngoài. Một là khiến mọi người đố kỵ, hai là sợ bị quan phủ quy tội làm chuyện phi pháp. Cho nên chuyện 30 lượng bạc, sau khi Vương chủ bộ thẩm vấn cũng không biết. Bạc đến tay cũng không lan truyền ra ngoài.
Phát quân lương xong, Lục Thất dẫn theo 100 tên lính rời khỏi giáo trường, tới xã lộ thông hành đến Vọng Giang Bảo. Lúc này đến xã lộ đã dựng một tòa canh gác bằng gỗ cao đến 20m. Cả đài canh gác chiếm mất khoảng 50m2. Chỉ có một cái thang lớn nối lên đỉnh trạm.
Lục Thất chỉ vào đài canh gác lớn tiếng nói:
- Các vị, đây là trạm canh gác phong hỏa, dùng để theo dõi hành tung của thổ phỉ. Chỉ cần bọn giặc xuất hiện thì người theo dõi trên đài canh gác phải đốt cỏ khô khói đặc cuồn cuộn đi truyền tin.
Đám lính nghe xong liền đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn trạm cách gác cao lớn này. Lục Thất lại lớn tiếng nói:
- Các vị, bản quan phụ trách tuần tra trị an hai xã. Bởi vậy sẽ có 2 phong hỏa đài. Bắt đầu từ hôm nay mỗi trạm canh gác sẽ có 10 người trông coi. 100 binh dũng sẽ thay nhau mà làm việc.
Lục Thất nói xong rồi nhìn quét binh lính một lượt, rồi lại trang nghiêm nói:
- Các vị, canh gác là một trách nhiệm trọng đại, cũng là một việc làm vô cùng nguy hiểm. Nếu đạo tặc muốn cướp dọc đường thì việc đầu tiên là phải hủy đài canh gác này. Vì thế ta nhắc nhở các vị, muốn sống thì đừng có coi thường việc canh gác. Bản quan không yêu cầu các ngươi lúc nào cũng phải căng hai mắt lên nhìn, mà 10 người chia làm 5 tổ. Yêu cầu này cũng không khó, nếu bản quan tuần tra thấy có người lơ là nhiệm vụ, người đang trực…. thì những người khác cũng mắc tội liên đới.
Đám lính nghe xong liềng gật đầu. Lục Thất lại nghiêm trang nói:
- Bản quan còn phải nói phải cảnh giác hơn nữa. Thứ nhất 10 người không có chuyện gì thì phải dốc sức mà canh gác, không trực đêm thì có thể ngủ, nói chuyện phiếm nhưng tuyệt đối không được đánh bài bạc. Nếu để bản quan biết sẽ bị phạt 10 côn. Thứ hai, không được để người lạ đến gần trạm canh gác, nếu các ngươi không muốn sống thì cứ nhiệt tình tiếp xúc với người ta. Với kinh nghiệm trong quân của bản quan, bản quan chỉ nói cho các ngươi biết một bí mật. Tất cả những người không nghe lời cảnh báo đến gần trạm canh gác cứ bắn tên chết. Tội giết người đã có bản quan đỡ tội thay ngươi. Các ngươi hãy nhớ, đừng vì sơ suất mà khiến bản thân mình mất đi chỗ dựa.
Câu nói này nghe đầy tình người khiến đám binh lính cảm động. Có không ít người lớn tiếng hô sẽ ghi nhớ lời đại nhân, họ càng thêm kính phục Lục Thất.
- Được, Đỗ Mãnh, hôm nay ngươi hãy dẫn 3 tổ binh dũng ở trạm canh gác canh phòng.
Lục Thất nghiêm túc dặn dò, mỗi tổ 3 người lính theo thứ tự là Đao thuẫn binh, Trường thương binh và Cung tiễn binh.
- Vâng, tuân lệnh đại nhân.
Đỗ Mãnh lớn tiếng đáp.
Lục Thất nghiêm mặt nói:
- Đỗ Mãnh, ta sẽ không nói nhiều nữa, ta nói lần nữa cho ngươi biết, thổ phỉ rất tàn độc muốn sống thì hãy phòng bị nhiều một chút.
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ có đi vệ sinh dưới đài cũng phải xem trước trong vòng 100m có người hay không.
Đỗ Mãnh cam đoan một cách thô tục, có không ít lính bị chọc cười.
- Được, lên đài gác đi.
Lục Thất ôn tồn nói, Đỗ Mãnh lập tức thổi kèn bước ra khỏi hàng chào Lục Thất theo nghi thức rồi dẫn theo chín người leo lên trạm canh gác.
Lục Thất dẫn theo 90 tên lính đi về hướng đường xã Đông Lưu, rồi cũng lệnh cho một gã lính khác dẫn theo 9 người lên đài canh gác. Sau khi dẫn 80 tên lính đi đến sân luyện võ thì luyện tập không ngừng nghỉ. Lục Thất công bố, tuần tra thổ phỉ ngoài thành lần này được thưởng 50 lượng, hắn sẽ mang hết về chia cho binh lính, để binh lính yên tâm nghỉ ngơi luyện tập, có lửa báo động sẽ lập tức xuất binh trợ giúp. Đám binh dũng vừa nghe thấy làm nhiệm vụ, lần này còn có tiền thì ai cũng vui yên tâm ở lại sân tập luyện.
Khoảng hơn nửa tháng trôi qua, vì để tăng sức chiến đấu hắn đã huấn luyện cho 20 tên lính rất nghiêm khắc. Dạy bọn họ các cưỡi ngựa xung phong, dùng đao chém bia cỏ. Đỗ Mãnh tiếp thu nhanh nhất, một ngựa xông vào trong đám bia cỏ, trường đao tả xung hữu đột một lúc đã chém đứt 90 cái bia cỏ. kỵ chiến đã tiếp cận Lục Thất rất gần, nhờ sự giúp đỡ của hắn mà người có võ công thấp kém nhất cũng trở nên mạnh mẽ. Lục Thất kiểm tra sự dũng mãnh của Đỗ Mãnh, cho y đảm nhiệm làm Binh dũng kỵ úy, khi Lục Thất không có mắt thì sẽ do Đỗ Mãnh toàn quyền phụ trách quân vụ.
Trong quân huấn, mỗi ngày Lục Thất đều dẫn 4 gã lính đi tuần tra lộ xã từ giờ tý. Mỗi lần đi tuần tra hắn đều mang cho binh lính trên đài canh gác hoa quả, đồ ăn, dặn đám lính không được mua đồ ăn ở vùng đài canh gác. Đám binh lính tự lĩnh giáo, cũng tận lực canh gác.
Vì 4 đường đều có đài canh gác hỏa phong khiến nhân dân trong thành rất yên tâm. Việc buôn bán trong thành cũng được đẩy mạnh. Nhưng việc xây dựng phong hỏa đài cũng đã đắc tội với Triệu huyện úy. Nguyên nhân là ông ta xuất thành làm việc, khi đi qua phong hỏa đài của xã Đông Lưu, đã mệnh thủ hạ bắt binh dũng trên đài xuống chào hỏi.
Kết quả là binh dũng trên đài từ chối, còn cảnh cáo nếu Triệu huyện úy đến gần sẽ bắn tên. Triệu huyện úy nghe xong tức giận cố tình đến gần, kết quả bị bắn suýt nữa thì bị thương. Trong cơn tức giận ông ta nói sẽ kiện lên Huyện Thừa, yêu cầu nghiêm trị đám binh lính phạm thượng đó. Sau khi Vương chủ bộ biết đã phái người đi trách cứ Lục Thất.
Lục Thất đang ở trên sân tập thấy người của Vương chủ bộ phái đến, nghe trách cứ xong hắn cũng không nói gì thét lệnh binh dũng xếp thành hàng, ở ngay trước mặt mọi người thưởng cho 10 tên lính kia mỗi người 1 xâu tiền, cũng nghiêm khắc nói rõ với mười người này, nếu vi phạm quân lệnh của hắn mà xuống đài canh gác, hôm nay không những không được thưởng một xu mà còn bị phạt 10 gậy, người đến kia thấy thế mặt lại trầm xuống rồi quay về.