Chương 26: Trộm gà không được còn mất nắm gạo

Lược Thiên Ký

Hắc hắc, ngươi dám đen ăn đen, tưởng lão tử không có đối sách ư?"

Phương Hành cười lạnh, ánh mắt lóe lên, thần thái buông lỏng, tựa như căn bản không đem Hậu Thanh để vào trong mắt, cười lạnh nói: "Đừng đùa với lão tử, tu vi của ta mặc dù không bằng ngươi, nhưng cho ngươi mười lá gan ngươi cũng không dám đụng đến ta, nếu không ngươi đừng hòng thấy được mặt trời ngày mai! Hừ, ngươi còn nghĩ mình giấu diếm thân phận vô cùng tốt sao? Sớm đã bị ta khám phá, còn tỏ vẻ..."

Hậu Thanh trên trán rỉ mồ hôi, tâm niệm vừa động, ngân quang tiến tới gần Phương Hành, hàn quang âm trầm làm tâm hồn lạnh lẽo.

Đây là một thanh ngân kiếm khắc rõ ký hiệu, thoạt nhìn linh động dị thường.

"Ta hỏi ngươi làm thế nào lại biết thân phận của ta..."

Hậu Thanh sát cơ lan tỏa bốn phía, khủng hoảng vì đột nhiên bị người vạch trần thân phận, để cho hắn suýt nữa đã hạ sát thủ.

Nhưng Phương Hành ra vẻ thong dong, lại làm cho hắn có chút tâm hoảng ý loạn, cho là đối phương còn hậu chiêu nên có chút kiêng kỵ.

Phương Hành bị hắn dọa cho cuống lên, vạch trần thân phận của Hậu Thanh, chẳng qua là muốn giữ chân Hậu Thanh mà làm hành động bất đắc dĩ mà thôi, nhưng giờ khắc này, chính mình phải nghĩ ra một cái lý do thuyết phục hắn, nếu không hắn thật dám giết người.

Đầu óc nhanh chóng chuyển động, hắn đột nhiên thốt lên: "Ngươi ngu xuẩn như vậy, cũng chưa từng nghĩ sao, bên trong ngoại môn đệ tử, vội vã cần Thạch Tinh tán như vậy lại có mấy người?"

Hậu Thanh nhất thời ngẩn ngơ, dưới chân quơ quơ, trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Đúng vậy, chính mình vốn tưởng rằng không hề sơ xuất, lại không nghĩ rằng, còn có phương pháp này làm cho mình bại lộ thân phận.

Bên trong đám ngoại môn đệ tử, trừ đệ tử nửa năm trước mới vừa bái nhập đạo môn ra, chỉ có một chút từ đạo đồng tấn chức. Mà trong đám đệ tử cũ cũng có những người mặc dù không đột phá Linh Động tứ trọng, nhưng có quan hệ, cho nên tiếp tục được ở lại trong môn phái tu hành, mà đệ tử mới vừa nhập môn nửa năm trước, vô luận tu vi cao bao nhiêu, có thể đạt tới trình độ cần phá giai đan cũng không nhiều...

Trên thực tế, Hậu Thanh trong lòng mình cũng biết, trong hơn ngàn tên đệ tử, cũng chỉ có chính mình có tu vi như thế.

Nguyên nhân chính là mình trước lúc bái nhập đạo môn, đã có tu vi Linh Động nhị trọng, sau khi nhập môn, được một vị cố nhân tương trợ, phục dụng đại lượng linh đan diệu dược, lúc này mới nhanh chóng tăng lên, đạt đến Linh Động tam trọng đỉnh phong.

Mà người biết tu vi của mình, đạo môn thật là không ít, dù sao lúc ban đầu mình đi Tê Hà cốc tìm Hứa sư muội, đã từng cùng người khiêu khích mình động thủ, cũng một người một kiếm, nhẹ nhàng đánh bại bọn hắn.

Dĩ nhiên chuyện này có chút tự đắc, bây giờ nghĩ lại, đây đúng là một chuyện dễ dàng làm mình lộ ra thân phận...

"Không đúng, coi như là như vậy, ngươi cũng chỉ có thể có đoán được là ta, vì sao chắc chắn mà hô tên ta như vậy?"

Hậu Thanh bỗng nhiên nghĩ thông suốt điểm này, ngân kiếm lần nữa bức tới phía trước.

Hắn cũng không phải thiếu gia thế gia chưa từng trải qua thế sự, mà là người kinh nghiệm giang hồ rất là phong phú.

Bất quá, Phương Hành sau khi thông suốt, suy nghĩ như suối, rất nhanh đã cười lạnh nói: "Quả thật có mười mấy người là đối tượng mà ta hoài nghi, bất quá, tiểu gia là ai? Từ nhỏ đã sinh hoạt ở ngoại môn, mười mấy người này, ít nhất ta biết được một nửa, thanh âm của ngươi không giống bọn họ, tự nhiên có thể loại bỏ rồi, cộng thêm việc người khác vào quỷ thị, đều là khăn đen che mặt, nhưng ngươi người này lại dùng khăn trắng, y phục trên người sạch sẽ giống như vừa giặt sạch, điều này nói rõ hoặc là ngươi thích màu trắng, hoặc là người thích sạch sẽ, sau khi ta nghe ngóng, phạm vi đã rút nhỏ một chút, hơn nữa, trên người của ngươi có một mùi xạ hương nồng đậm..."

Phương Hành tựa như không nhịn được, đưa tay ở trước mũi phẩy phẩy, ghê tởm nói: "Muốn không tìm thấy ngươi cũng rất khó khăn!"

Hậu Thanh thân hình chấn động, giơ tay lên ngửi ngửi tay áo của mình, có chút lúng túng quơ quơ thân thể, lui về phía sau nửa bước.

Phương Hành lại rèn sắt ngay khi còn nóng: "Hừ, ngày đó sau khi trở về, ta đã tìm người âm thầm hỏi thăm, có nhiều đầu mối như vậy, nếu là tìm không được ngươi, vậy thì quá kém cỏi rồi, trên thực tế, ta đã từng quan sát ngươi ở cự ly gần, chỉ dựa vào nốt ruồi nhỏ bên đầu lông mày, đã xác định ngươi là ai, vốn chỉ là vì an toàn giao dịch, cũng không muốn vạch trần ngươi, lại không nghĩ rằng ngươi dám lừa gạt lão tử!"

Hậu Thanh đáy lòng có chút bối rối, đồng thời cảm giác lạnh sống lưng.

Hắn vốn cho rằng Phương Hành chính là một đạo môn nhị thế tổ bất học vô thuật, trong lòng hơi coi thường hắn, lại không nghĩ rằng, đối phương còn có trí kế như vậy, vừa nghĩ tới hắn âm thầm quan sát chính mình, chính mình không hề có cảm giác, đáy lòng liền phát rét. Cùng lúc đó, hắn cũng không nhịn được mà đánh giá Phương Hành, muốn nhìn xem hắn có phải người nào mình gặp trong chín ngày qua không...

Phương Hành thấy hắn vẻ mặt phức tạp, phi kiếm tế trên không trung cũng không thu hồi, liền biết trong lòng hắn còn có nghi ngờ, chi bằng thêm chút lửa.

Hắn đột nhiên vạch khăn đen của mình ra, lạnh lùng nói: "Lão tử chính là muốn hoàn thành lần giao dịch này mà thôi, không nghĩ sinh thêm sự cố, hiện tại ta cho ngươi nhìn diện mục thật của ta, đem Yêu Linh đan của ngươi giao ra đây, bắt đầu từ hôm nay chúng ta không quen biết lẫn nhau, ngươi cũng không cần lo lắng ta lừa ngươi, thật sự sợ ta trả thù mà nói, bằng ngươi gặp qua ta chân diện mục, cũng đủ để ngươi uy hiếp ta..."

"Ngươi..."

Hậu Thanh thấy Phương Hành lộ ra chân diện mục, ngược lại trong bụng lại càng cả kinh, không nhịn được lui về phía sau một bước.

"Sưu..."

Đột nhiên bên cạnh Phương Hành có kim quang chợt lóe, một đạo phi kiếm lóe lên kim quang bay lên, chung quanh thân kiếm có chín con rắn nhỏ bay múa.

Uy thế của thanh kiếm này ước chừng so với thanh kiếm nhỏ màu bạc của hắn mạnh hơn mấy lần, hàn khí lạnh thấu xương.

Hậu Thanh nhất thời lấy làm kinh hãi, cẩn thủ tâm thần, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn động thủ với ta ư?"

Phương Hành cười lạnh nói: "Ta chính là muốn hoàn thành giao dịch mà thôi, đồng thời cũng nói cho ngươi biết, mặc dù ngươi tu vi cao hơn ta, nhưng ta không thiếu nhất chính là pháp khí thượng hạng, thật muốn động thủ, ngươi chưa chắc đã được lợi ích gì..."

Hậu Thanh nhìn Cửu Xà Kim Viêm kiếm bay múa trên không trung, chậm rãi gật đầu.

Trong suy nghĩ của hắn, chuôi kim kiếm này quả thật rất phiền toái, thật muốn động thủ, mình coi như không sợ, chỉ sợ cũng không thoải mái gì.

Từ trên thanh kiếm này, hắn cảm nhận được uy hiếp mãnh liệt.

Bọn đạo môn nhị thế tổ này, thường thường có rất nhiều pháp bảo thượng hạng, quả thật để cho người ta đau đầu.

"Tốt, nếu sư huynh chỉ muốn hoàn thành giao dịch, Hậu mỗ ở chỗ này bồi tội với ngài..."

Hậu Thanh chậm rãi đem ngân kiếm thu hồi bên cạnh, từ từ thi lễ với Phương Hành, trong lúc thi lễ cũng không buông lỏng cảnh giác.

Phương Hành không nhịn được khoát tay áo, nói: "Đừng dài dòng thêm nữa, đưa Yêu Linh đan cho ta!"

Hậu Thanh cười cười xấu hổ, đưa tay vào ngực, lấy một bình sứ nhỏ, ném cho Phương Hành.

Phương Hành nhận lấy, mở nút lọ vừa nhìn, xác định đây là đồ thật, hắn vừa giả dạng ngửi ngửi thêm một chút, mới một lần nữa đóng vào, cười lạnh nhìn Hậu Thanh nói: "Một cuộc giao dịch đơn giản, lại bị ngươi làm phức tạp như vậy, sư đệ a, sau này tâm tư không cần nặng như vậy, sẽ rước họa vào thân đó! Hừ, đi thôi, mọi người sau này tốt nhất đừng bao giờ... gặp nhau nữa..."

Vừa nói, cười lạnh xoay người, Cửu Xà Kim Viêm kiếm lơ lửng bên cạnh vẫn không thu hồi.

"Lần nữa xin lỗi sư huynh..."

Hậu Thanh ở sau lưng khách khách khí khí hành lễ, hắn cũng không muốn chọc tới một cái đạo môn nhị thế tổ như vậy.

Trên thực tế, hắn hiện tại đã hối hận, lo lắng đối phương sau này sẽ dùng quyền thế của đạo môn chèn ép hắn.

Bất quá nghĩ tới, mình cũng nhớ rõ bộ dáng của đối phương, cùng lắm thì mọi chuyện vỡ lở, cũng không ai chiếm được tiện nghi.

Còn nữa, mình ở Thanh Vân Tông cũng có chút quan hệ, nếu không cũng không thể Linh Động nhị trọng tu vi, đã bái vào được đạo môn.

Nghĩ như vậy, hắn thu hồi phi kiếm, bước nhanh đi tới dưới chân núi.

Trên đường đi, sơn phong tạt tới, một thân mồ hôi mới tiêu tan, nhưng chân mày của hắn vẫn nhíu chặt: "Người kia rốt cuộc là ai? Gương mặt này, ta hẳn là chưa từng thấy hắn, bất quá phòng ngừa vạn nhất, cần mời Hứa sư muội thay ta hỏi thăm người này một chút, phải, đặc điểm của người này chính là thích tự xưng ‘ lão tử ’, cao cao gầy teo, dùng một thanh phi kiếm màu vàng..."

"Chậm đã, phi kiếm màu vàng, trên có chín con rắn nhỏ vờn quanh..."

"Tựa như đã nghe ở nơi đâu..."

Hậu Thanh từ từ đứng lại, qua thật lâu, mới chợt nhớ tới, từng có người nói với hắn, có đạo tặc quang lâm quỷ thị, đánh cắp một thanh Cửu Xà Kim Viêm kiếm, rất bất phàm... Điều này làm cho Hậu Thanh nhất thời trong lòng cả kinh, tựa hồ nghĩ tới điều gì, lập tức lấy ra Thạch Tinh tán kiểm tra một chút, càng xem càng có gì đó không đúng, đợi đến khi phát hiện trên tay mình có màu sắc mờ mờ ảo ảo dính vào...

Thạch Tinh tán có chút ướt, đó là bởi vì dính mồ hôi của hắn, chẳng qua là, trôi đi màu sắc thì thật là kỳ lạ...

Một tên đạo môn nhị thế tổ, làm sao cần lẻn vào quỷ thị?

Đồng dạng, một tên đạo tặc, làm sao lại biến hóa nhanh chóng thành đạo môn nhị thế tổ chứ?

"Ta muốn giết ngươi!"

Một khiếu thông, trăm khiếu thông, rất nhiều nghi điểm đều hiện lên rõ ràng ở trong lòng Hậu Thanh.

Hắn đã tức sắp nổi điên, gân xanh trên cổ nổi lên, tiếng hô đầy tức giận, ngoài ba bốn dặm cũng có thể nghe được đến.

Rống lớn một tiếng, hắn lập tức quay đầu, vọt tới đỉnh núi thật nhanh, sau đó dọc theo con đường Phương Hành lên núi điên cuồng đuổi theo.

Chẳng qua lúc này Phương Hành đã vòng qua một con đường khác mà xuống núi, hơn nữa đi thật nhanh, hắn làm sao đuổi kịp được?

Hết thảy nhắc tới cũng là Hậu Thanh tự làm tự chịu, nếu hắn không nghĩ đen ăn đen, hãm hại Phương Hành, vì vậy ở thời điểm kiểm tra Thạch Tinh tán phân thần, cũng chưa chắc đã không phát hiện sơ hở của Thạch Tinh tán, chỉ tiếc, hắn khi đó, phần lớn tâm tư cũng đặt trên việc làm như thế nào để lừa Phương Hành, căn bản không dụng tâm đi kiểm tra, thật có thể nói là trộm gà không được còn mất nắm gạo...

Nhấn Mở Bình Luận