Người Tìm Xác
Lâm Hải giật mình: “Sao? Có phải giáo sư Tôn có vấn đề gì không? Ông ấy là giáo sư đại học đó!”
Tôi quay sang nhìn về phía cánh cửa nhà giáo sư Tôn, nói bằng giọng lạnh tanh: “Chẳng những có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn cơ! Giáo sư? Thời đại này nhiều súc sinh đội lốt người lắm…”
Đinh Nhất nghe tôi nói thế thì từ từ đi đến cửa nhà họ Tôn kia, cẩn thận nghe ngóng tiếng động bên trong, sau đó quay sang bảo tôi: “Có cần tôi vào xem không?”
Tôi thở dài: “Tạm thời chưa cần, chúng ta vào nhà trước đi đã…”
Lâm Hải còn rất thắc mắc nhưng vẫn mở cửa nhà ra, sau đó đem bia cất vào trong tủ lạnh, rồi kéo tôi và hỏi vừa rồi tôi đã nhìn ra cái gì?
Nói thật, từ lúc hành nghề đến nay, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải chuyện đáng sợ như vậy. Tôi thật sự không nghĩ rằng trên đời lại có loại ác ma như thế này! Những lần trước gặp phải mấy tên ác ma giết người, cùng lắm chúng chỉ giết chết nạn nhân là xong, nhưng lão già biến thái sát vách nhà Lâm Hải lại thích cất giữ thi thể ở trong nhà mình?!
Nhìn hai người họ đang chờ đợi đáp án, tôi bèn bảo Đinh Nhất đưa mình một cốc bia, tôi phải uống một ngụm để ổn định lại thần kinh rồi mới nói được. Đinh Nhất nghe tôi bảo thì lo lắng: “Cậu đừng uống say!”
Tôi lắc đầu: “Không đâu, tôi chỉ uống một ngụm thôi!”
Uống ngụm bia vào bụng rồi, đúng là tôi đã bình tĩnh hơn vừa nãy rất nhiều, thế là tôi bắt đầu kể cho bọn họ nghe những thứ mà tôi cảm nhận được trong căn phòng sát vách…
Vừa rồi, tôi cảm nhận được mấy xác chết trẻ con được bảo quản hoàn hảo ở trong nhà của vị giáo sư Tôn ra vẻ đạo mạo kia… Trong đó có một xác chết chính là của cô bé La Tử Huyên mất tích nửa năm trước!
Một buổi chiều cách đây sáu tháng, bé Tử Huyên tan học về nhà như mọi ngày, nhưng khi cô bé chuẩn bị ngồi xuống đất để làm bài tập thì đột nhiên nghe thấy cửa căn hộ bên cạnh mở ra.
La Tinh đã từng nói với bé Tử Huyên rằng, ông ở cạnh nhà là giáo sư đại học, khi nào gặp phải lễ phép chào. Nên khi giáo sư Tôn tươi cười đứng trước mặt bé Tử Huyên, cô bé nhanh chóng đứng lên chào hỏi lão: “Cháu chào ông Tôn ạ!”
Giáo sư Tôn dùng vẻ mặt “hiền từ” nói với bé Tử Huyên: “Sao cháu lại ngồi ở cửa vậy? Mẹ cháu đâu?”
Bé Tử Huyên ngây thơ nói: “Mẹ cháu vẫn chưa tan làm ạ, cháu ngồi ở cửa làm bài tập một lúc nữa là mẹ cháu về.”
Giáo sư Tôn chỉ sang nhà mình và nói: “Cháu vào nhà ông chờ nhé, cháu có thể ngồi trên ghế salon viết bài, không cần phải ngồi dưới đất làm gì. Hơn nữa trong nhà ông còn có kem ngon đấy, cháu có muốn ăn không?”
Lúc ấy bé Tử Huyên do dự, bởi vì cô bé nhớ mẹ đã từng dặn mình không nên tùy tiện ăn đồ người lạ đưa cho. Nhưng mẹ cũng đã từng nói với cô bé rằng, ông nhà bên cạnh là thầy giáo dạy đại học, là người được rất nhiều người tôn kính…
Do dự một lúc, cuối cùng bé Tử Huyên cũng bị món kem mà giáo sư Tôn nói hấp dẫn, thế là cô bé mang theo cặp sách, đi vào trong cánh cửa địa ngục kia… Tôi chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung đoạn ký ức cuối cùng của bé Tử Huyên, đó chính là “vô cùng hoảng sợ”.
Cô bé không hiểu người ông mà mẹ nói được người ta tôn kính kia tại sao lại đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy? Tôi không miêu tả kỹ càng cho bọn họ nghe quá trình giáo sư Tôn ngược đãi, đánh đập và xâm phạm bé Tử Huyên, phải nhìn thấy quá trình kia đối với tôi mà nói đã là sự dày vò rồi, nếu còn phải kể lại một lần nữa thì chẳng khác gì đang tra tấn bản thân cả…
Đối với một cô bé chín tuổi mà nói, bé Tử Huyên đã học được cách làm thế nào khống chế sự sợ hãi của mình, cô bé cố gắng ngoan ngoãn, không khóc cũng không làm loạn, hi vọng sẽ đổi được sự thương hại của giáo sư Tôn.
Nhưng giáo sư Tôn lại lợi dụng điểm này của bé Tử Huyên để làm ra những chuyện độc ác mà không hề kiêng kỵ gì. Mà điều đáng sợ nhất trong căn nhà đó chính là ngoại trừ thi thể của bé Tử Huyên ra, thì còn bốn cái xác nữa!
Chúng đều là những đứa trẻ bị giáo sư Tôn lừa ở bên ngoài về, đứa lớn nhất mười một tuổi, nhỏ nhất sáu tuổi, bốn bé gái và một bé trai. Bé trai kia là đứa bị đánh thảm nhất, nhưng cũng là đứa sống thời gian dài nhất trong nhà ông ta.
Đáng thương cho bé Tử Huyên, bởi vì lúc đó cả thành phố đang sục sôi tìm kiếm cô bé, giáo sư Tôn sợ bị người khác phát hiện, thành thử đến đêm ngày hôm sau, lão dùng một cái gối làm bé chết ngạt…
Nhưng có một chuyện khiến tôi rất hiếu kì, đó là vì sao tên giáo sư Tôn này lại không đem thi thể đi xử lý? Mà bên ngoài cửa nhà hắn cũng không ngửi thấy mùi gì khác thường, chẳng lẽ trong nhà hắn có mấy cái tủ lạnh dung tích lớn?
Nhưng ở trong trí nhớ của những đứa trẻ này, trong nhà giáo sư Tôn không hề có một cái tủ lạnh cỡ lớn nào cả, hình như chỉ có duy nhất một cái tủ lạnh trông rất cũ thì phải?!
Tôi nhìn Lâm Hải, sắc mặt anh ta trắng bệch! Ngẫm lại thấy cũng đúng, người bình thường mà biết sát vách nhà mình có giấu mấy cái xác thì không bị dọa chết mới lạ! Biểu hiện của anh ta bây giờ cũng coi là khá rồi.
Bỗng Đinh Nhất hỏi tôi: “Cậu có muốn tôi vào nhà ông ta xem qua trước không?”
Tôi lắc đầu: “Bây giờ thì không được, chẳng ai trong số chúng ta biết thời gian ông ta sẽ quay về nhà, ngày mai là thứ hai, chắc chắn ông ta sẽ đi làm, đến ngày mai rồi hãy nói sau!”
Đinh Nhất gật đầu, sau đó đi tới trước cửa sổ và nhìn xuống dưới, tôi nghe thấy anh ta nói: “Lão già biến thái đó trở về, hình như vừa rồi hắn chỉ đi siêu thị mua đồ…”
Bỗng, Đinh Nhất ồ lên một tiếng.
Tôi biết mắt Đinh Nhất rất tốt, chắc chắn anh ta đã nhìn ra cái gì đó, tôi vội hỏi anh ta: “Sao vậy? Anh thấy cái gì à?”
Đinh Nhất dùng vẻ mặt rất thắc mắc nói: “Hình như lão già biến thái này mua rất nhiều đồ ăn vặt, đều là những món bọn trẻ thích ăn!”
Tôi nghe mà nghĩ thầm không ổn rồi, lão già này mua nhiều đồ ăn vặt cho trẻ con như vậy, chắc chắn là đang có ý đồ, hoặc lão đang chuẩn bị ra tay với con nhà nào đó, hoặc là… trong nhà lão đang có đứa trẻ còn sống!
Sau khi cho ra kết luận này, ba chúng tôi đều rất khiếp sợ, không biết lúc này có nên báo cảnh sát ngay không, nhưng chúng tôi không rõ tình huống bên trong căn hộ của lão, nhỡ đâu không như chúng tôi nghĩ thì chẳng phải đến lúc đó sẽ khiến lão cáo già ấy nổi khùng sao?
Cuối cùng vẫn là Đinh Nhất phân tích ra và nói: “Mặc kệ lão già biến thái đó muốn làm gì, bây giờ đứa bé kia tạm thời cũng chưa gặp nguy hiểm, nếu không lão đã chẳng mua nhiều đồ ăn vặt về như thế.”
Hiểu rõ được điểm ấy, chúng tôi cũng thoáng an tâm hơn một chút, bây giờ tất cả đều muốn đợi ngày mai lão biến thái kia đi làm, sau đó chúng tôi sẽ vào trong để thăm dò tình huống rồi mới tính tiếp được!
Ba chúng tôi ngoan ngoãn đợi trong nhà, chẳng ai có tâm tư xem phim cả, chúng tôi ngồi ăn món cổ vịt cay và uống một ít bia.
Đến nửa đêm, tôi vẫn còn say trong giấc mộng, trong mộng, bé Tử Huyên đi đến trước giường của tôi và nói: “Nhà bên cạnh có một anh trai bị đánh rất đau… Chú có thể mau cứu anh ấy được không…”
Tôi nói với cô bé ở trong mơ: “Sáng ngày mai chú sẽ đi cứu cậu ấy và cũng sẽ cứu cả cháu nữa…”