Nương Nương, Thỉnh Thăng Cấp!
Editor: Vĩ Nguyên
Bạch Tiểu Du yên lặng dẫn Hương Lăng cùng Tiểu Hân Tử trở về sườn điện, sau đó an an ổn ổn ngủ một giấc.
Về phần lúc nào hoàng đế ngựa đực làm xong với Vũ Chiêu nghi rồi rời đi, hoàn toàn không rõ ràng lắm. Chỉ biết là đợi lúc nàng tỉnh lại lúc tỉnh lại ra cửa, toàn bộ hạ nhân điện Thủy Lộ đều hớn hở, không khí ngập tràn vui sướng. Bởi vì nếu Vũ Chiêu nghi được sủng ái, những tiểu cung nữ và thái giám cũng được thơm lây.
Vũ Chiêu nghi chỉ ở bên trong điện chủ, dù là theo thường lệ Bạch Tiểu Du ăn cơm xong đến thỉnh an, đều không gặp, chắc là bị hoàng đế giày vò.
Sau khi Bạch Tiểu Du ăn xong, trời còn sớm, hiện tại chắc chắn không ngủ được, nghĩ rằng giờ đã là thời gian ăn tối sẽ không gặp phi tử nào, dứt khoát quyết định đi ra ngoài một chút.
Ngay cả Hương Lăng cũng không mang theo, chỉ có một mình Bạch Tiểu Du đi về đường phía đông điện Thủy Lộ tản bộ. Về phần vấn đề lạc đường, dù sao cũng có côn trùng, cùng lắm thì đến lúc đó bị côn trùng khinh bỉ một cái, hiện tại nàng đã không còn cảm giác gì với việc này.
Một đường đi, chỉ thấy phía trước có một mảnh rừng trúc xanh biếc. Nhìn từ xa, chỉ thấy giống như một khối phỉ thúy không tỳ vết, đến gần lại cảm thấy như là đai lưng ngọc màu xanh lá. Một gốc trúc xanh cao ngất, đỉnh thiên lập địa, hình như có một cỗ tích cực vươn lên, khí thế ngoan cường phấn đấu.
Bạch Tiểu Du vốn thích cây trúc, giờ phút này dừng bước. Nhìn một mảnh rừng trúc mênh mông như một mảnh đại dương xanh bao la. Gió thổi qua, trong rừng trúc bỗng vang lên tiếng "sàn sạt", khiến cho người nghe chẳng những không khó chịu mà lòng cũng càng tĩnh lặng. Đi vào bên trong, đến bên cạnh một gốc trúc, ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Tiểu Du thấy nhớ nhà đến lạ. Ở sau nhà dưới quê cũng có rừng trúc, lúc nhỏ nàng thường vào đấy chơi...
Ngốc dưới cây trúc một lúc, đột nhiên nhớ tới một bài ngày xưa bà ngoại thường xuyên hát, không nhịn được xướng lên: " Cỏ ven sông xanh mượt, thời gian qua bao lâu vẫn tươi tốt, dù lửa có thiêu vẫn sống, dù mưa gió có thổi cũng không ngã, cỏ xanh ven sông trải dài tới biển, đường tới biển dài vô tận, tình cảm, tương tư không dứt. La la la la la la la la la la...(1)"
Càng hát Bạch Tiểu Du càng thấy ghiền, hơn nữa nàng thực ngoài ý muốn khi biết được thân thể này có giọng hát cực kì tốt, hơn bao nhiêu lần giọng hát của nàng, giờ nàng có thể hát giọng cao đi. Thấy xung quanh không có ai, giọng Bạch Tiểu Du lớn dần, hát hồi lâu, cảm thấy khô họng mới dừng lại.
Bên ngoài rừng trúc, đúng lúc Vân Khinh Ngạo mang theo một phi tử mới tấn phong đi tới phía này. Lúc đi ngang qua rừng trúc, đột nhiên nghe được tiếng nữ tử hát.
Vân Khinh Ngạo không khỏi dừng lại, cẩn thận lắng nghe thanh âm du dương kia, giai điệu bài hát nhanh nhẹn, không biết phi tử nào lại có giọng hát tuyệt vời như vậy, hắn hình như chưa bao giờ thấy qua. Phi tử bên cạnh tuy có trăm ngàn cái không muốn nhưng chỉ có thể dừng lại theo, tay xoắn cái khăn, trong lòng cảm thấy không ổn, hôm này nàng rất vất vả mới có thể đi dạo tối với hoàng thượng, tuyệt không thể để phi tử khác xuất hiện cướp đoạt cơ hội.
Vào lúc nghe đến xuất thần, lại phát hiện tiếng hát đã dừng lại, Vân Khinh Ngạo ngẩn người, trong nội tâm còn có chút chưa thỏa mãn.
"Hoàng thượng?..." Phi tử bên cạnh không thể không gấp, rất sợ hoàng thượng bị phi tử hát quyến rũ, vội nhỏ giọng kêu một tiếng.
"Ừ?" Vân Khinh Ngạo bị phi tử kia gọi mới khôi phục thần trí, "Chúng ta vào xem, không biết vị ái phi nào có tiếng hát như vậy, thật hiếm có" Nói xong cũng mặc kệ phi tử kia, đi vào rừng trúc. Phi tử kia cắn cắn môi dưới, dậm chân một cái, cuối cùng vẫn đi theo.
Trong rừng, Bạch Tiểu Du ngừng hát, đi mỏi nhừ chân mới tìm được một đình nhỏ, bên trong còn có một cái bàn đá và chỗ ngồi bằng đá nhỏ. Bạch Tiểu Du ngồi xuống, đặt tay lên cằm, nghĩ nghĩ.
Lúc nào không hay, nàng đã xuyên không được vài ngày, mặc dù bây giờ ăn no ngủ kĩ nhưng mà nàng vẫn rất muốn về nhà! Nàng nhớ ba mẹ, nhớ chú chó trong nhà, nhớ cuộc sống ở thế kỉ 21, nhớ mỗi ngày đều được đọc truyện trên ngôn tình 123... Ở đây không TV không internet, nàng phải sống thế nào?
Nghĩ hồi lâu, Bạch Tiểu Du vô lực gục xuống bàn, thầm nói: "Côn trùng, ngươi nói xem bao giờ ta có thể thăng cấp về nhà?"
Trong tay áo truyền đến tiếng của côn trùng: "Lập tức có cơ hội rồi"
Bạch Tiểu Du nhất thời không kịp phản ứng: "Ách, cái gì?"
Không chờ côn trùng trả lời nàng, sau lưng truyền đến tiếng nam nhân quen thuộc.
"Người vừa hát lúc nãy... là ngươi?"
Loảng xoảng! Bạch Tiểu Du có cảm giác như vừa bị thiên lôi đánh trúng. Giọng nói này, nàng tuyệt đối không nghe lầm. Đây là tiếng ngựa đực mới nghe hôm nay mà? Sao nàng xui xẻo vậy. Bạch Tiểu Du khóc không ra nước mắt, xoay người lại.
Quả nhiên nhìn thấy Vân Khinh Ngạo một thân tử bào, cũng không phải bộ ban ngày đã thấy, đung đưa cây quạt giấy mạ vàng, đang cười nhìn nàng. Sau lưng còn có một phi tử lạ lẫm mặc cung trang hồng nhạt.
Phốc! Ban ngày là Vũ Chiêu nghi, buổi tối lại đổi người mới! Không hổ là ngựa đực! Bạch Tiểu Du nhìn phi tử nhìn là lạ bên cạnh Vân Khinh Ngạo, nội tâm vô cùng khinh bỉ nhưng vẫn nhận mệnh quỳ xuống hành lễ với ngựa đực. Ôi, ai bảo hắn nắm trong tay quyền sinh sát nàng, còn có đường về nhà đấy!
" Nô tì khấu kiến hoàng thượng vạn suy vạn suy vạn vạn suy!" Bạch Tiểu Du cố ý đọc "vạn tuế" giọng Đài Loan thành "vạn suy"(2), không thể công khai mắng hoàng đế, vậy thì nàng âm thầm chửi có làm sao đâu?
Vân Khinh Ngạo đương nhiên là không nghe được âm điệu trong lời nói Bạch Tiểu Du khác thường, mà nếu như hắn biết cũng sẽ nghĩ đến phương diện xấu kia. Thời điểm hắn thấy rõ dung mạo cô gái trước mắt không khỏi lắp bắp kinh hãi, không nghĩ tới người hát lại là Bạch Mỹ nhân ban ngày vừa bái kiến ở điện Thủy Lộ, lập tức ngạc nhiên nói: "Không ngờ giọng hát tuyệt vời, du dương làm cho trẫm phải tới đây nghe lại là của Bạch Mỹ nhân! Hình như tên là... Bạch.. Tiểu Du, đúng không, nào, Du nhi mau bình thân"
Nghe được Vân Khinh Ngạo bị tiếng hát của mình hấp dẫn tới, Bạch Tiểu Du như bị dội một gáo nước lạnh, rất muốn ôm mặt khóc. Đứng lên, treo trên mặt nụ cười ngọt ngào, Bạch Tiểu Du mới nói: "Tạ hoàng thượng khích lệ! Trong lúc rảnh, nô tì tùy ý hát thôi, để hoàng thượng chê cười"
"Trời sinh Du nhi có giọng hát tốt, trẫm phải tán dương là đương nhiên rồi, tiếng hát thực tuyệt vời" Vân Khinh Ngạo lôi kéo Bạch Tiểu Du, vừa nói, vừa ngồi xuống ghế đá. Phi tử kia cũng chỉ có thể ngồi xuống theo, hai mắt trừng Bạch Tiểu Du tràn đầy ghen ghét trần trụi và hận thù.
Đối diện với ánh mắt của nàng ta, Bạch Tiểu Du tỏ ra vô tội, là hoàng đế tới tìm nàng chứ nàng có đi quyến rũ đâu, trừng nàng làm gì, giỏi thì mang hoàng thượng nhà ngươi đi đi, nàng cầu còn không được đây này!
"Đúng rồi Du nhi, ngươi mới hát bài gì, sao trẫm chưa từng nghe?"
"Ách,... đây là khi nô tì còn bé nghe bà ngoại hát, tên là "Cỏ ven sông xanh xanh", xem như là một bài dân giao(ca dao dân gian), hoàng thượng chưa nghe là chuyện bình thường" Bạch Tiểu Du hơi sững sờ, tùy tiện lấy lí do.
Nghe vậy, Vân Khinh Ngạo hiểu ra, gật đầu: "Ra thế, không trách được, lời ca đơn giản dễ hiểu, âm điệu cũng khác những bài ca khác nhưng mà thật làm cho người ta nghe xong khó quên"
"Hoàng thượng thích là tốt rồi" Khóe miệng co giật cười cười, Bạch Tiểu Du không quên vuốt mông ngựa.
Vân Khinh Ngạo cười cười, còn nói thêm: "Không biết Du nhi có thể hát cho trẫm một khúc dân giao hay không? Trẫm rất muốn nghe, xem có êm tai giống lúc nãy không"
"Ha ha, đương nhiên có thể, chỉ là nô tì hát dân giao phổ thông, cũng không biết có hợp ý hoàng thượng không" Cho nên ngươi vẫn là đi chỗ khác đi... Bạch Tiểu Du nghĩ thầm.
Vân Khinh Ngạo khẽ lay động cây quạt, thản nhiên nói: "Không sao, chỉ cần là ái phi hát trẫm tin nhất định sẽ hay"
"Khụ khụ, vậy hoàng thượng đợi một lát, cho nô tì nghĩ lại đã" Bạch Tiểu Du ho nhẹ một tiếng, đau đầu nghĩ đủ loại ca khúc.
Trời ơi! Bài nào mới phù hợp? Tiếng anh trực tiếp vứt, quá hiện đại cũng không được, quá cổ cũng không được, đã nói là dân giao kia mà, vậy thì có mỗi nhạc thiếu nhi là...
Ngay tại thời điểm Bạch Tiểu Du nghĩ nát óc, trong đầu chợt lóe linh quang. Đã có, bài này không tệ, khá ngắn hơn nữa vừa dễ hát lại dễ nghe!
"Hoàng thượng, nô tì nghĩ tới một bài dân giao, tên là 'Côn trùng bay'. Ngài có muốn nghe hay không?"
Vân Khinh Ngạo nghĩ một chốc rồi cười đáp: "Côn trùng bay(3)? Tên thật thú vị, ngươi hát cho trẫm nghe xem"
"Vâng" Bạch Tiểu Du lên tiếng, bắt đầu nhớ lại lời ca, xướng lên.
"Màn đêm buông xuống, những ngôi sao sáng cũng theo đó mà hiện ra
Côn trùng bay, côn trùng bay, ngươi đang nhớ đến ai
Ánh sao sáng trên bầu trời kia tựa như đang khóc, dưới mặt đất hoa hồng tàn lụi
Gió lạnh có đến, gió lạnh có thổi, chỉ cần có ngươi bên cạnh
Côn trùng bay, hoa ngủ, một đôi lại thêm một đôi mới thành
Không sợ trời tối, chỉ sợ tan nát cõi lòng
Mặc kệ chông gai thế nào, mặc kệ tương lai rồi sẽ ra sao…."
"Bốp! Bốp! Bốp!" Đợi âm điệu cuối cùng phát ra, tiếng vỗ tay lập tức vang lên, Vân Khinh Ngạo khen không dứt lời, "Thật tuyệt diệu, thật tuyệt vời! Lời đẹp, nhạc hay, người càng tuyệt vời! Tiếng hát Du nhi quả thực như là tiếng ngân quanh tai, tuyệt không thể tả!"
Bạch Tiểu Du đầu đầy hắc tuyến, cười cười: "Sao có thể tốt như vậy? Hoàng thượng nâng đỡ rồi, nô tì chỉ là tùy tâm hát mà thôi"
"Vậy càng đáng quý rồi, tùy tâm mà có thể hát hay nhường này, vậy nếu dụng tâm chẳng phải trở thành tiên khúc (đại khái là khúc hát chỉ có trên trời) sao?"
"Hoàng thượng nói đùa, nô tì nào có bản lãnh ấy" Bạch Tiểu Du tiếp tục cười nhưng nội tâm rất muốn ném hoàng đế cách xa vạn dặm, ngươi không thấy tiểu phi tử bên cạnh ngươi oán niệm hồi lâu rồi sao? Nàng phải rời đi ngay và luôn mới được...
"Hoàng thượng, sắc trời cũng không còn sớm, nô tì sẽ không làm phiền ngài và vị tỷ tỷ này đi dạo, nô tì có chút mệt mỏi, xin cáo lui trước" Bạch Tiểu Du nhìn trời có chút tối, kiên quyết đứng lên, cúi người hành lễ, chuẩn bị cáo lui.
Vân Khinh Ngạo nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn trời: "Ồ, không còn sớm, ta nhớ nàng ngụ ở sườn điện của điện Thủy Lộ. Trẫm liền đến đó nghỉ ngơi một chút!"
Lưng Bạch Tiểu Du lập tức cứng ngắc.
* Chú thích:
(1) ; (3) : Đây là hai bài hát bên trung quốc, mọi người có thể tham khảo tại đây
(2) : vạn tuế trong tiếng Trung và vạn suy trong tiếng Đài Loan có cùng cách đọc là [wànsuì]