Chương 125

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Edit:Linhlady

"Ai nha nha, tiểu bạch bạch sinh một cái tiểu hắc hắc a ~" Giọng nói trêu chọc truyền tới lỗ tai Mạc Vân Quả, cô vặn vẹo đầu muốn tìm ra nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy nơi đó có một người phụ nữ đứng, quần áo hoa lệ, nhìn qua có chút cao gầy, có vẻ có địa vị.

"Phu nhân." Bên cạnh người giúp việc cung kính gọi người kia, dư quang ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Mạc Vân Quả.

Người phụ nữ hơi cuối người xuống nói: "Tiểu Hiên không phải muốn sủng vật sao? Anh ôm con chó nhỏ màu đen này qua đi."

"Dạ." Người giúp việc cung kính trả lời, hắn đi lại chỗ Mạc Vân Quả, sau đó thật cẩn thận bế Mạc Vân Quả lên.

Cha mẹ nhìn thấy tất cả mọi chuyện, cũng không có ngăn cản động tác người giúp việc, nó giống như biết được đứa con mình mới sinh ra sẽ được đưa đi nơi nào.

Mạc Vân Quả bị người ôm lên, ngây thơ mở mắt to nhìn về phía hắn.

Người kia hơi hơi mỉm cười, cúi đầu từ đi qua người phụ nữ kia, băng qua một hành lang thật dài, đi tới trước một căn phòng.

Nhưng mà trọng điểm của người trong phòng phát sóng trực tiếp người lại ở câu nói của người phụ nữ kia......

"Tiểu hắc hắc......"

"Tên này...... Phốc!"

"Tiểu Quả Quả, tiểu hắc hắc! Ha ha ha ha!"

"Đây là kỳ thị! Hừ ╭(╯^╰)╮, không thể bởi vì tiểu Quả Quả nhà ta có một bộ lông dài màu đen đã gọi người ta là tiểu hắc hắc a!"

"Vậy theo ngươi nên gọi là gì?"

"Nhị Cẩu Tử? Cẩu Đản? "

"Ta cảm thấy vẫn là tiểu hắc hắc dễ nghe......"

"Đồng ý......"

Mạc Vân Quả nhìn phòng phát sóng trực tiếp, đối với tên "Tiểu hắc hắc"này, cô không hề có cảm giác gì.

Tên nói đến cùng cũng chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, cho nên gọi là gì, lại có quan hệ gì đâu?

Người giúp việc gõ cửa, sau đó còn không có chờ cửa mở, hắn liền đem Mạc Vân Quả đặt ở trên mặt đất, sau đó xoay người rời đi.

Mạc Vân Quả:......

Qua một hồi lâu, của mới được mở ra.

Đầu tiên đập vào mắt Mạc Vân Quả là một đôi dép lê màu trắng, cô ngẩng đầu lên chỉ có thể thấy hình dáng chiếc cằm.

Thiếu niên ngồi xổm xuống, chậm rãi vươn tay, phương hướng không hề sai lầm hướng tới Mạc Vân Quả.

Lúc này, Mạc Vân Quả mới thấy rõ ràng bộ dáng thiếu niên.

Đây là một gương mặt vô cùng sạch sẽ, mặt mày tuy rằng không phải tinh xảo, nhưng lại rất dễ coi.

Nhất mấu chốt chính là, đôi mắt kia, không có một chút tiêu cự, nói cách khác, thiếu niên này chính là mục tiêu nhiệm vụ lần này của cô.

Mạc Vân Quả nức nở một tiếng, lại khiến người con trai kia cười khẽ.

"Em chính là sủng vật mẹ cho anh sao? Cảm giác dáng vẻ thật đáng yêu."

Mạc Vân Quả quỳ rạp trên mặt đất, không nói gì, ừm...... Trên thực tế, cô không có cách nào nói chuyện.

Thiếu niên bế cô lên, xoay người hướng tới nơi nào đó nói: "Cô giáo, cô xem, nó có đẹp không?"

Đào Ngải Linh nhìn chàng trai trước mặt cười sáng lạn, trái tim mẫn cảm của cô ấy lại càng thêm rung động.

Nhưng cô ấy biết, cô ấy phải kìm nén mình lại.

Đào Ngải Linh chớp chớp mắt, đem lực chú ý từ trên người chàng trai dời đến trên người Mạc Vân Quả.

Đây là một con chó nhỏ toàn thân màu đen, có lẽ do mới sinh không lâu, nó có vẻ đặc biệt nhỏ xinh.

"Thật đẹp." Đào Ngải Linh trả lời.

Chàng trai nghe được lời này, tươi cười trên mặt càng thêm sáng lạn.

Khuôn mặt vốn dĩ thanh tú lại vì nụ cười này mà có thêm hương vị dụ hoặc.

Đào Ngải Linh nuốt nuốt nước miếng, chàng trai càng ngày càng xuất sắc, cô ấy càng ngày càng không đành lòng thương tổn hắn......

- ------

Nhấn Mở Bình Luận