Chương 129

Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!

Edit: Linhlady

Bạch Hiên ngâm mình một lúc, sau đó đứng dậy.

Hắn tự nhiên giúp Mạc Vân Quả tắm rửa, nếu như không phải biết từ trước, đến cô cũng phải nghi ngờ hắn có phải mù thật hay không.

Bạch Hiên có thể nắm rõ các vật dụng ở phòng tắm này như lòng bàn tay, vô luận nghĩ muốn cái gì, hắn đều có thể chuẩn xác tìm được chúng nó.

Bạch Hiên giúp Mạc Vân Quả tắm xong, lúc sau, ôm nó lên trên giường, tắt đèn chuẩn bị ngủ.

Mạc Vân Quả vẫn luôn bị Bạch Hiên ôm trong lòng có thể cảm giác lạnh lẽo từ người hắn, cho dù đã ngâm người lâu như vậy, bây giờ lại nằm trong chăn, cũng không khiến cho người hắn ấm lên được.

Bạch Hiên ôm Mạc Vân Quả, vuốt đầu nhỏ của cô, bàn tay truyền đến xúc cảm xù xù của lông, hắn khẽ thở dài một hơi.

"Linh nhi, ngươi nói cô giáo sẽ nghĩ sao đây?"

Mạc Vân Quả:?

"Rõ ràng cô ấy có thể có không gian phát triển tốt hơn, lại còn là con gái duy nhất của Đào gia, cô ấy lại nghĩ gì đây?"

Mạc Vân Quả:? Ngươi đang nói cái gì? Tại sao một chút cũng nghe không hiểu.

Bạch Hiên lại than nhẹ một tiếng, cười lắc đầu nói: "Tại sao ta lại quên mất, ngươi chỉ là một con súc sinh mà thôi, làm sao có thể hiểu được tình cảm con người?"

Mạc Vân Quả: Ngươi mới là súc sinh, cả nhà ngươi đều là súc sinh.

"Linh nhi, ta chỉ có ngươi, chỉ có ngươi......"

Bạch Hiên gắt gao ôm Mạc Vân Quả, lẩm bẩm lặp lại một câu này, giọng nói càng ngày càng nhỏ lại.

Chậm rãi, giọng nói biến mất ở trong phòng, Bạch Hiên nghiễm nhiên đã ngủ rồi.

Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp cũng đến thời gian đóng cửa.

Mạc Vân Quả mở to đôi mắt chó, toàn bộ thế giới giống như chỉ còn lại một người là cô, nha, không, là một con chó.

Hô hấp của Bạch Hiên rất nhẹ, nếu không cẩn thận nghe, còn nghĩ rằng hắn không có hô hấp.

Vòng tay của Bạch Hiên rất lớn, hắn gắt gao ôm Mạc Vân Quả, khiến cô như bị đè nén.

Có lẽ là có chút mệt mỏi, có lẽ là tất cả mọi người đã ngủ, có lẽ là bởi vì chuyện khác, Mạc Vân Quả dưới sự áp bách của Bạch Hiên chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau bình tĩnh tỉnh lại, Bạch Hiên vẫn như cũ ôm cô, hắn rời giường thả Mạc Vân Quả xuống, đi đánh răng rửa mặt, tất cả làm bình thường tự nhiên.

Bữa sáng bị đặt ở ngoài cửa, Bạch Hiên tự đi lấy vào ăn, hắn cũng không quên phần Mạc Vân Quả.

Bữa sáng sau khi kết thúc, hắn lười nhác nằm ở nơi đó tắm nắng.

Trong căn phòng này có duy nhất một nơi có ánh mặt trời chiếu xuống là chỗ ghế nằm, xem dấu vết của nó, có lẽ đã được đặt ở đây từ lâu.

Nghĩ đến, sinh hoạt mỗi ngày của Bạch Hiên hẳn là theo quy luật.

Bạch Hiên cứ như vậy ôm Mạc Vân Quả nằm, ánh mắt trời ấm áp chiếu vào trên người một người một chó, nhìn qua có vài phần hài hòa.

"Linh nhi, ngươi biết vì sao ta chọn ngươi không?" Bạch Hiên cười hỏi.

Bị đột nhiên bị hỏi một vấn đề Mạc Vân Quả "Uông" một tiếng.,

Bạch Hiên khẽ cười một tiếng nói: "Từ ngày hôm qua khoảng khắc khi ta ôm ngươi, ta đột nhiên nhận ra, ta và ngươi giống nhau, thân thể đều lạnh lẽo như vậy."

Mạc Vân Quả:...... Nha ( lạnh nhạt mặt)

"Mỗi ngày ta đều sẽ nằm phơi nắng thật lâu, nhưng mà, rõ ràng ánh nắng rất nóng, mà tại sao thân thể ta lại không ấm lên?" Tuy rằng đây là câu hỏi của Bạch Hiên, ngữ khí lại vô cùng bình thản, giống như hắn đã biết rõ đáp án vậy.

Mạc Vân Quả bị hỏi tới đã sớm vươn móng vuốt của mình ra, muốn bắt lấy một tia nắng mặt trời, cô nhìn ánh nắng chiếu lên móng vuốt của mình, ừm...... Hình như là không có độ ấm.

- ------

Nhấn Mở Bình Luận