Phát Sóng Trực Tiếp: Kim Chủ, Cầu Đánh Thưởng!
Edit: Linhlady
Cung Hân không nói lời nào, cứ như vậy bình tĩnh nhìn Mạc Vân Quả.
Hách Trường Nhạc cũng không nói lời nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm Cung Hân.
Một màn này nhìn qua rất xấu hổ, những người khác thấy một màn này, sôi nổi suy đoán quan hệ của bọn họ.
Có vài người não bổ, anh yêu cô, mà cô lại yêu hắn, chính hắn lại yêu anh.
Tóm lại, cái ngày nhìn qua giống như chuyện tình tay ba……
Mạc Vân Quả chuyên tâm với các loại ăn, cô có thể cảm nhận được bên cạnh đang có người nhìn mình, chẳng qua cô không có ý định quan tâm người đó mà thôi, ít nhất là trước khi cô ăn xong cô sẽ không quan tâm.
Khi Mạc Vân Quả ăn cơm xong, cô mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Cung Hân.
Cung Hân vốn dĩ đã làm tốt tâm lý có thể phải đợi lâu dài, lại thấy Mạc Vân Quả lập tức ngẩng đầu.
Cặp mắt màu đen kia gắt gao nhìn chằm chằm anh, Cung Hân lập tức sững sờ ở nơi đó.
Ánh mắt không đúng……
Trong lòng anh âm thầm nói với chính mình, Quả Nhi của hắn, sẽ không bao giờ có đôi mắt như vậy.
Đôi mắt này giống như không che đậy bất cứ thứ gì, anh thẩm chí còn không tìm ra được đồ vật được gọi là "Tình" trong mắt cô.
Mà Quả Nhi của anh, trong mắt đều là hơi thở vui vẻ, trong đôi mắt kia, cũng có tình yêu dành cho anh……
Cung Hân nhấp nhấp miệng, người này là ai?
Nếu cô thật là Mạc Vân Quả, như vậy mấy ngày anh không bên cạnh cô, cô đã xảy ra chuyện gì, lại có thể biến cô thành ra như vậy?
Trái tim Cung Hân từng đợt co rút đau đớn, anh giật giật môi, muốn nói cái gì đó, lại phát hiện chính mình không lời nào để nói.
Mạc Vân Quả nhìn người trước mắt có chút khó hiểu, quay đầu lại nhìn về phía vẻ mặt ngốc lăng của Hách Trường Nhạc.
Nhìn tiểu hoàng mao bay bay, Mạc Vân Quả nghiêng đầu nghĩ nghĩ, bằng vào thân mình nhỏ xinh nhanh chóng lẻn đến bên cạnh Hách Trường Nhạc, vui vẻ xoa xoa tóc của hắn.
Như thế, tâm tình của cô mới tốt lên một chút, tuy rằng bên ngoài không nhìn ra có gì thay đổi……
Cung Hân thấy Mạc Vân Quả thân thiết với Hách Trường Nhạc như vậy, trong lòng không nói lên là tư vị gì.
Anh thật sâu nhìn thoáng qua Mạc Vân Quả, sau đó quay đầu rời đi.
Mạc Vân Quả:……
Hách Trường Nhạc:…… Thần tượng có độc!
Hách Trường Nhạc nghiễm nhiên đã thành thói quen khi bàn tay nhỏ trên đầu hắn lộn xộn, hắn thực không ưu nhã trợn trắng mắt nhìn Mạc Vân Quả nói: “Sao chị lại không gọi anh trai?”
Mạc Vân Quả cúi đầu nhìn hắn, lặp lại một câu: “Anh trai?”
Hách Trường Nhạc lại bày một ánh mắt xem thường, “ Chị lại dùng câu nghi vấn là cái quỷ gì? Cung Hân kia không phải anh trai chị sao? Anh trai chị đứng đó lâu như vậy, chị đều không gọi Thanh ca ca? Vẫn là nói, hai người cãi nhau? Hắc! Tiểu mỹ nữ nháo cái gì ~”
Mạc Vân Quả nhìn thoáng qua vị trí của Cung Hân vừa rồi, sau đó lắc đầu nói: “Hắn không phải anh trai tôi.”
Hách Trường Nhạc:…… Chẳng lẽ tư liệu mình điều tra có lỗi? Không có đạo lý a!
Mạc Vân Quả nhìn Hách Trường Nhạc vẻ mặt mộng bức, xem phân lượng mình thích mái tóc màu vàng kia của hắn, cô “Hảo tâm” giải thích: “Mạc Vân Quả yêu hắn.”
Tuy rằng nàng cũng không biết yêu là cái gì.
Hách Trường Nhạc: Ta ngọa cái đại tào! Ta vừa rồi nghe được cái gì? Nghe được cái gì!
Hách Trường Nhạc dùng vẻ mặt “Ta thế giới sụp đổ”, hắn không thể tin tưởng nhìn Mạc Vân Quả, ý đồ muốn từ trên mặt cô tìm ra dấu vết nói dối.
Mạc Vân Quả gật đầu, lại gật gật đầu, hung hăng gật đầu, tỏ vẻ cô nói chính là thật sự……
- ------