Phù Hành Mạt Thế
"Ngoan." Thuật Dung không trêu chọc nàng nữa, nắm lấy tay Tạ Ngọc Trì, ngón tay nghịch nghịch, "115 tích phân, 3 điểm kỹ năng? Hiện tại em có thể học cái gì không?"
"Để xem nào...!Hình như không phải không có.
Chà, em có cần học thông thạo ngôn ngữ không?" Tạ Dư Trì nhìn 159 tích phân của mình, sờ sờ cằm.
Kiếm pháp là 150 tích phân, nhưng Tạ Dư Trì không có ý định dành tất cả gia sản của mình để học nó.
"Em cảm thấy như thế nào?"
"Em cảm thấy không cần." Tạ Dư Trì cười cười, có Thuật Dung ở đây, sao nàng phải lãng phí tích phân để học thông thạo ngôn ngữ chứ.
"Này, Thuật Dung, cậu không định đảm nhận việc lái xe thay Sùng Linh sao?" Thanh Hòa hừ hừ nói, "Sùng Linh lái xe lâu lắm rồi đấy."
"Không lâu đâu, khi bọn em vào phó bản thì thời gian ở đây không thay đổi chút nào." Tạ Dư Trì vạch trần lời nói dối của Thanh Hòa, nhưng nàng dừng lại một chút, "Nếu để em lái xe thì sao?" Tạ Dư Trì rất muốn thử, từ sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ cùng các đại lão, nàng vẫn luôn không được lái xe.
Cảm thấy trước đây học lái xe thật uổng công!
"Đừng đừng đừng, tiểu tổ tông, em ngồi đó đi." Thanh Hòa, người đích thân dạy Tạ Dư Trì lái xe, giật mình một cái, "Chị tùy tiện nói thôi, em vẫn thích hợp rúc trong lòng Thuật Dung hơn."
Tạ Dư Trì:...
Nàng lái xe đáng sợ thế sao? Kỹ thuật có tệ lắm đâu!
"Ngày mai rồi đổi." Sùng Linh nói, "Hai người mới trở về từ nhiệm vụ, nghỉ ngơi trước đi."
"Đi căn cứ E." Thuật Dung đột nhiên nói, "Sau đó rồi trở về."
"Không đi nước D sao?"
"Về căn cứ chỉnh đốn một chút, trực tiếp đưa người vượt biển đến nước D, không đi từ nước E."
"Ồ? Trở về liền vượt biển sao? Cậu xác định sẽ không ở lại tòa nhà nghiên cứu, không thể lôi ra ngoài sao?" Thanh Hòa nhướng mày, không hoàn toàn tin tưởng kế hoạch của Thuật Dung.
"Ha." Thuật Dung cười lạnh.
...
Căn cứ E.
"Phó căn cứ trưởng! Bên ngoài căn cứ có bốn người ngoài đến! Một trong số đó...!Chắc là người phụ nữ trong ảnh! Cho vào không?" Người đàn ông cầm máy truyền tin, nghe binh lính nói vậy liền sững sờ, hiển nhiên không kịp phản ứng.
Họ? Hình ảnh...
Phá hủy con rối máy rồi lại còn dám đến căn cứ E? Là chán sống hay là thực lực đã...
Nghĩ đến thông tin của cấp dưới cung cấp, hắn mím môi, nhanh chóng đưa ra phán đoán.
"Đi thông báo căn cứ trưởng." Người đàn ông vội vàng chỉnh thẳng cổ áo, nhìn thoáng qua hình tượng của mình, sải bước đi ra ngoài, mệnh lệnh hai binh sĩ, "Cậu, còn có cậu, theo tôi ra cửa."
"Vâng!"
*********
"Khách quý từ xa tới, Trần mỗ không thể tới đón ngài từ xa." Khi người đàn ông đi tới cửa, nhìn thấy chiếc xe bọc thép đang dừng lại và bốn người phụ nữ trong xe, không khác gì bốn người trong video thông tin.
Hắn cười lớn bước tới, cởi bỏ đôi găng tay trắng, bắt tay với Thuật Dung vẻ mặt lạnh nhạt.
"Xin chào, tùy tiện tới chơi, mong rằng không làm phiền."
"Sự xuất hiện của tiến sĩ Thuật Dung thực sự làm cho căn cứ của chúng tôi rất vinh hạnh, làm sao có thể nói là làm phiền chứ?" Người đàn ông nói, sau đó nhìn Tạ Dư Trì và những người khác, "Không bằng đi theo Trần mỗ vào trước? Tìm một nơi đàm phán một phen? Trần mỗ đã cho người đi thông tri căn cứ trưởng, rất nhanh cô ấy sẽ đến."
"Từ chối thì thất lễ." Thuật Dung khẽ gật đầu, nắm tay Tạ Dư Trì cất bước đi theo.
"Xe của chúng ta thì sao?" Tạ Dư Trì thấp giọng hỏi.
"Ha ha, tiểu hữu không cần lo lắng, Trần mỗ nhất định sẽ ủy thác người trông nom xe của các cô, đàm phán xong sẽ trả lại nguyên vẹn cho các cô!" Thính lực của cường giả 4 Sao không kém, hơn nữa khoảng cách giữa họ không xa, vì vậy người đàn ông ngay đã nghe thấy câu hỏi của Tạ Dư Trì, hắn cảm thấy có chút đáng yêu nên đã mỉm cười trả lời.
"Nếu có chuyện gì xảy ra, Trần mỗ sẽ trả cho các cô một chiếc máy bay chiến đấu."
"Máy bay chi3n đấu?"
"May mắn có được máy bay chiến đấu Su-35BM, nếu như các cô có hứng thú, Trần mỗ có thể cho các cô xem." Trong lời nói của người đán ông có chút tự hào, tuy rằng tàn nhẫn với kẻ yếu, nhưng chỉ có vậy mới có thể duy trì hiệu quả chiến đấu của căn cứ.
Tạ Dư Trì rụt cổ lại, nắm lấy tay Thuật Dung không nói nữa.
Thanh Hòa trợn mắt một chút, nháy mắt với Sùng Linh, "Người đàn ông này..."
Sùng Linh xoa xoa tóc Thanh Hòa, nhìn bóng lưng người đàn ông, "Không sao."
Khi đến phòng họp lớn, đã có một người ngồi trên ghế chủ tọa, điều khiến Tạ Dư Trì ngạc nhiên là người này là một phụ nữ? Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh ghế chủ tọa, "Tùy ý ngồi là được."
Thuật Dung kéo Tạ Dư Trì ngồi xuống, Thanh Hòa và Sùng Linh ngồi cạnh nhau.
Các nàng vừa ngồi xuống, một người ăn mặc như người hầu bước tới dọn tách trà và rót trà nóng vào.
"Để Trần mỗ giới thiệu với mọi người một chút." Người đàn ông đứng dậy, "Vị này là căn cứ trưởng của căn cứ E, Lâu Cư An."
Người phụ nữ không đứng dậy mà chỉ thản nhiên gật đầu, dựa vào ghế đánh giá các nàng.
"Tôi họ Trần, Trần Dật Chi, là phó căn cứ trưởng."
"Thuật Dung, căn cứ trưởng thành phố Z của nước A, cũng là thủ lĩnh của Liên minh nước A." Thuật Dung giới thiệu cũng ngắn gọn không kém, "Đây là phu nhân của tôi, Tạ Dư Trì, hai người này là phó căn cứ trưởng, Thanh Hòa và Sùng Linh."
Trần Dật Chi nghe Thuật Dung giới thiệu có chút kinh ngạc, có như thế nào thì hắn cũng không thể nhìn ra Thuật Dung thích phụ nữ? Còn nữa...!Hắn cũng không có biểu lộ ra ngoài, chỉ là cười nói: "Vậy Trần mỗ chúc hai vị bách niên giai lão."
"Cảm ơn."
"Tạ Dư Trì, Phù Chú Sư của nước A?" Lâu Cư An nghiêng đầu, Tạ Dư Trì mới phát hiện người phụ nữ này có đôi mắt phượng tam giác tỏa sáng, hai hàng lông mày lá liễu cong cong.
"Đúng..."
"Lâu Cư An." Lâu Cư An đứng lên, duỗi ra tay phải, "Tôi rất có hứng thú với phù chú."
"A, cám ơn." Tạ Dư Trì kinh hoảng đứng dậy đáp lại, lại bị Thuật Dung ấn xuống, nàng ngẩng đầu liền thấy khóe miệng Thuật Dung lộ ra một tia cười lạnh, tay phải bắt tay với Lâu Cư An.
"Việc đối ngoại, tôi sẽ làm."
"Căn cứ trưởng thành phố Z hộ thê sốt ruột." Lâu Cư An cũng không khó chịu, bắt tay xong liền nhàn nhã ngồi xuống, nhìn Trần Dật Chi, "Anh tiếp tục đi."
"...!Không biết các cô tới đây có chuyện gì?" Trần Dật Chi tỏ vẻ thực bất đắc dĩ với căn cứ trưởng của hắn, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Các cô cũng nên biết, thông tin của các cô đã được gửi đến căn cứ chúng tôi, hơn nữa, nước D cũng biết các cô."
"Nước D đã thèm muốn nước A từ lâu."
"Ouch, đúng vậy." Trần Dật Chi không ngờ Thuật Dung lại nói thẳng như vậy, "Vậy các cô tới nước E của chúng tôi làm gì?"
"Con rối máy." Thuật Dung và Lâu Cư An nhìn nhau, "Là các người phát minh ra nó? Các người biết gì?"
"Chúng tôi? Không không không, chúng chỉ mua mà thôi, hơn nữa còn là thế hệ thứ nhất, cho nên chúng tôi đã tốn rất nhiều vật tư." Trần Dật Chi bảo trì nụ cười, "Hơn nữa, nó chỉ dùng để dẹp yên loạn lạc ở nước E chúng tôi mà thôi."
"Xin lỗi, chúng tôi đã phá hủy nó." Thuật Dung nói, nhưng trên mặt cô không có chút áy náy nào.
"À, không sao.
Tiến sĩ Thuật Dung thông thạo kết cấu bên trong của con rối máy, nó gặp được cô cũng là định mệnh sắp đặt." Trần Dật Chi thở dài, "Chúng tôi không định truy cứu, cho nên...!Các cô đến đây, là có chuyện gì sao?"
"Ai đã phát minh ra con rối máy?"
"Cái này, có lẽ ngài đã có đáp án trong lòng rồi."
Thuật Dung im lặng.
"Nước nào?"
"Thứ lỗi cho tôi không thể nói cho cô biết...!Nhưng, chỉ còn lại hai căn cứ lớn, không phải sao?" Trần Dật Chi kéo cà vạt, cười nói: "Nguyên tắc bảo mật không thể tiết lộ.
Nhưng tiến sĩ Thuật Dung có thể điều tra ra."
"Ừm." Thuật Dung nhéo đầu ngón tay có chút trắng bệch, trầm mặc hồi lâu, "Các người đã từng gặp tiến sĩ rồi?"
"Không, là chuyên gia giao dịch với tôi."
"Cũng phải." Thuật Dung cười cười, "Quấy rầy rồi."
"Có lẽ câu này hơi đường đột, nhưng mà..." Trần Dật Chi nói, "Nước E hiện tại không có ý định trở thành kẻ thù của nước A."
"Đương nhiên, cũng không có ý định kết liên minh." Lâu Cư An cười đến đường hoàng, cô ta khiêu khích liếc nhìn Thuật Dung một cái, "Trung lập."
"Không còn gì tốt hơn." Thuật Dung cũng không bởi vì lời nói của Lâu Cư An mà có bất kỳ dao động cảm xúc nào, cô đứng dậy, "Trò chuyện vui vẻ."
"Nếu có thể để Phù Chú Sư trong căn cứ của cô nói chuyện với tôi, cuộc trò chuyện này sẽ khiến tôi cảm thấy vui vẻ hơn." Lâu Cư An nghiêng đầu, "Tôi đã nghe nói về sự kỳ diệu của phù chú từ lâu, tôi hy vọng mình sẽ đủ may mắn để được nhìn thấy."
Thuật Dung liếc nhìn Tạ Dư Trì một cái, không trả lời.
"Đã muộn rồi, chúng tôi đi xe mệt mỏi, không phải trước tiên nên sắp xếp chỗ ở sao, để chúng tôi nghỉ ngơi một đêm, ngày sau lại nói những chuyện này?" Thanh Hòa cười hòa giải nói, "Cô có nghĩ vậy không?"
"Đúng vậy, Trần mỗ tiếp đãi không tốt, lại quên mất!" Trần Dật Chi phản ứng thực mau, sau đó nói: "Trần mỗ sẽ thu xếp chỗ ở ngay!"
"Trần Dật Chi!" Lâu Cư An nhướng mày.
"Lối này." Trần Dật Chi mở cửa phòng họp, làm động tác mời, "Mời đi theo tôi."
Khi Tạ Dư Trì đi theo Thuật Dung ra ngoài, nàng nhịn không được quay lại nhìn khuôn mặt của Lâu Cư An, người phụ nữ chống cằm nhìn các nàng, thấy Tạ Dư Trì nhìn qua liền nhướng mày, mắt phượng híp lại, lộ ra một nụ cười minh diễm.
Tạ Dư Trì run rẩy, nắm lấy lòng bàn tay của Thuật Dung nhanh chóng chạy trốn.
"Căn cứ trưởng của chúng tôi có tính cách như vậy đó, cô ấy cũng không có ác ý gì." Trần Dật Chi cảm thấy mình vẫn cần phải giải thích một chút, dù sao hiện tại nước E cũng không có ý định làm kẻ thù với nước A.
"Không sao." Thuật Dung nhéo nhéo cổ tay Tạ Dư Trì, "Thời gian không nhiều lắm."
"Thuật Dung không hay mang thù đến vậy." Tạ Dư Trì cười nói, ý bảo Trần Dật Chi không cần khẩn trương như vậy.
Thuật Dung đạm mạc liếc nhìn Tạ Dư Trì một cái, không lên tiếng.
Ngược lại, chính là Thanh Hòa ở phía sau phụt cười ra tiếng, cười đến nỗi cả người mềm nhũn dựa vào Sùng Linh.
...
"Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, phu nhân của chị." Sau khi đóng cửa, Thuật Dung liền đi vào phòng tắm, cô cúi người hôn lên trán Tạ Dư Trì rồi mới bước vào, nói như vậy.
Tạ Dư Trì ngơ ngẩn nhìn cô, cho đến khi người phụ nữ đóng cửa lại vẫn chưa hoàn hồn.
Tim đập có chút nhanh, một lúc sau mới bị tiếng gõ cửa kéo suy nghĩ trở lại, nàng xoa xoa gò má nóng bừng, mở cửa liền nhìn thấy người phục vụ bưng đồ ăn lên, bưng bữa tối vào.
Haizz, Thuật Dung cái người phụ nữ này thật là....