Quyển 3 – Chương 44: Thiếu người

Soán Đường

- Hiền đệ, ngươi cuối cùng có thể đánh kích cúc được không?

Trịnh Ngôn Khánh gãi đầu cười khổ nói:

- Ta đã nói qua, sở trường của ta không phải là kích cúc.

- Ngươi không biết kích cúc, tại sao đáp ứng Mạch Tử Trọng tham chiến.

- Ngươi cho rằng ta đồng ý sao, đây là do tên họ Ngư đó đáp ứng chứ ta chưa đáp ứng.

Tiết Vạn Triệt cất tiếng nói:

- Ngư lão trụ quốc đúng là có thói quen này.

Nếu hắn nhận định như thế thì Trịnh hiền đệ chỉ sợ không dễ dàng thăng tên họ Mạch này.

Hai chuyên gia đều nhận định Trịnh Ngôn Khánh thua nhiều hơn thắng khiến cho Ngôn Khánh cảm thấy hơi ủ rũ.

Từ Thế Tích nói:

- Cho nên Thẩm đại ca trước đó cùng ta đã luyện tập cho hắn, trong mấy mươi ngày luyện thành toàn bộ kỹ xảo thì không được nhưng Ngôn Khánh thông minh, luyện tập một hai kỹ xảo thì chắc chắn được.

Cứ để cho hắn làm tay đánh kích cúc cuối cùng.

Bọn người Bùi Hành Nghiễm liền sáng ngời con mắt.

Tiết Thu nói:

- Nếu vậy thì những động tác kia của chúng ta cần phải sửa lại.

- Hiền đệ tạm thời không tập theo đội mà dứt khoát chuyên chú đến động tác đánh kích cúc cuối cùng, chúng ta chỉ cần phối hợp tốt cho Trịnh hiền đệ một không gian là có cơ hội phát huy.

Bùi Hành Nghiễm gật đầu:

- Cũng chỉ có biện pháp này mà thôi.

Vì vậy sáu người liền ở cùng một chỗ, thương lượng chiến thuật đánh kích cúc cụ thể, mà Ngôn Khánh thì tự mình luyện tập.

Thời gian một ngày cứ như vậy mà trôi qua.

Trong chớp mắt năm ngày đã trôi qua, sáu người Bùi Hành Nghiễm thương nghị chiến thuật cho thật tốt, bắt đầu luyện tập, mà Ngôn Khánh thì tiếp tục ở lại trúc viên, luyện tập những độc tác buồn tẻ kia.

- Thiếu gia.

Ngôn Khánh đánh xong một trăm cái mộc cúc thì nghỉ ngơi một chút.

Mao Tiểu Niệm lặng lẽ tiến đến, sau đó khẽ nói:

- Phật di lặc áo trắng bỗng nhiên biến mất.

Trịnh Ngôn Khánh lập tức phản ứng:

- Biến mất?

- Theo lẽ thường thì bọn họ phải bố thí vài ngày nữa, hôm trước người bố thí còn giới thiệu cho cha mẹ tiểu nữ gia nhập làm đệ tử của phật di lặc, nhưng bỗng nhiên hôm nay lại nói rằn bố thí hủy bỏ về sau chúng ta đợi hai ngày vẫn không có biến chuyển mà tìm tên đệ tử phật di lặc kia thì không thấy đâu.

Trịnh Ngôn Khánh ngây ngẩn cả người.

- Có phải ngươi để lộ sơ hở gì không.

Mao Tiểu Niệm lắc lắc đầu:

- Lúc đầu tiểu nữ cũng cho là như vậy, nhưng về sau phát hiện những đệ tử phật di lặc khác cũng bỏ đi không thấy đâu.

- Cha của tiểu nữ mấy ngày gần đây rất lo lắng cho ca ca, thiếu gia, thiếu gia nói hắn liệu có xảy ra chuyện gì không?

Mao Tiểu Niệm không dám gọi thẳng tên của Mao Tiểu Tám. Trịnh Ngôn Khánh liền nghĩ nghĩ hắn cảm thấy chuyện này rất bất thường, vài ngày gần đây hắn ngoài gặp bọn Tiết Thu thì cũng không có những hành động nào khác, nói như vậy bên trong đám đệ tử phật di lặc áo trắng có chuyện xảy ra.

Ngôn Khánh nghĩ nghĩ đột nhiên nói:

- Tiểu Niệm ngươi đừng có gấp, ta đoán rằng trong thời gian này chúng xảy ra chuyện gì đó nên mới tạm ngừng bố thí, ngươi cứ từ từ mà chờ đợi.

- Nếu ta suy đoán không lầm thì những người kia sớm muộn gì cũng liên hệ với các ngươi, lúc đó ngươi cần phải hành động cho tốt. Hiện tại ta muốn cho ngươi đi Huỳnh Dương một chuyến.

- Đi Huỳnh Dương?

- Đúng thế, lão gia hiện tại đang ở Huỳnh Dương, ta rất lo lắng cho nên muốn ngươi tới đó chiếu cố một phen, sau đó ngươi cùng với lão thái gia trở về, ngươi cũng biết, những người ở bên cạnh lão thái gia ta đều không tin ai.

- Càng nghĩ, càng thấy chỉ có ngươi là thích hợp.

Trong lòng Mao Tiểu Niệm liền cảm thấy ngọt ngào.

Thế nhưng nàng không nỡ rời khỏi trúc viên cho nên cúi đầu nhẹ giọng nói:

- Thiếu gia, vậy chuyện trong nhà phải làm sao bây giờ? Vạn nhất phật di lặc tìm tới nhà mà tiểu nữ không có ở đó thì phải làm sao cho phải.

Trịnh Ngôn Khánh vươn tay khẽ vuốt đầu của Mao Tiểu Niệm.

Không biết từ lúc nào, hắn đã phát hiện ra đầu của Mao Tiểu Niệm đã thấp hơn mình.

- Ngươi đừng lo lắng, phật di lặc áo trắng đột nhiên biến mất, ta đoán chừng trong chốc lát sẽ chưa lộ diện.

- Chuyện này... tiểu nữ nghe thiếu gia phân phó.

Mao Tiểu Niệm đã đáp ứng.

Trịnh Ngôn Khánh nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Mặc kệ Trịnh Nhân Cơ có phải là đang giam lỏng Trịnh Thế An hay không, chậm nhất là năm sau phải để Trịnh Thế An quay trở về. Về phần tung tích của phật di lặc áo trắng Trịnh Ngôn Khánh cũng không gấp.

Sau giờ ngọ Trịnh Ngôn Khánh vào trong phòng đọc sách một lát rồi tiếp tục luyện tập.

Đột nhiên bên ngoài trúc lâu truyền tới một hồi thanh âm ngựa hí, cực kỳ rầu rĩ, Ngôn Khánh đi ra thì thấy bọn người Bùi Hành Nghiễm đang ủ rũ.

- Các ngươi bị làm sao vậy?

- Trịnh hiền đệ, chúng ta vừa nhận được tin tức từ Đậu gia, tên tiểu tử Hiếu Tuyên kia đánh người ở mười ngày trước đã bị người ta đánh què chân, chưa hết tám mươi ngày thì không xuống giường được.

Trịnh Ngôn Khánh lắp bắp kinh hãi:

- Hắn đánh nhau với ai?

Nghe người ta nói là đánh nhau với đệ tử thương nhân người hồ, nghe nói rất bị nghiêm trọng. Gã đệ tử thương nhân người hồ kia cũng đã bị giam vào trong lao.

Trịnh Ngôn Khánh rất bất ngờ.

Lúc bắt đầu hắn không muôn để Đậu Hiếu Tuyên tham gia cuộc xung đột giữa mình và Mạch Tử Trọng.

Nhưng sau khi nghe Bùi Hành Nghiễm nói, hắn không thể chối từ.

Nhưng hôm nay hắn đã bị đệ tử của người hồ đả thương.

Chỉ là chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Thế gia đệ tử đều tập võ, tinh lực vượt trội hơn so với người bình thường, dễ dàng xung đột với người khác.

Ngôn Khánh nghĩ nghĩ:

- Vậy bây giờ có thể tìm được người thay thế không? Chuyện này... đúng là không dễ dàng lắm.

Tham gia kích cúc ngoài phải phù hợp tuổi tác còn phải là những người không ngại đắc tội với Mạch Tử Trọng.

- Có một người, chỉ là ta không biết hắn có thể tới kịp hay không, chỉ là có thể thử một phen.

- A, hiền đệ, ngươi có người thích hợp sao?

Trịnh Ngôn Khánh nghĩ nghĩ một lúc rồi nói tiếp:

- Đúng thế, lại nói tiếp vị này là đồng tông với hai vị tiết huynh, hắn tên là Tiết Nhân Cao.

Tiết Thu ngạc nhiên vô cùng mà cất tiếng hỏi:

- Tiết Nhân Cao là ai?

- Chính là Kim Thành giáo úy, đại công tử của Tiết Cử,Tiết Nhân Cao.

Nhấn Mở Bình Luận