Soán Đường
Mặc dù Trịnh Ngôn Khánh nguyện ý gọi Trưởng Tôn Thịnh làm sư phụ nhưng trong lòng hắn thủy chung vẫn đem Lý Cơ là sư phụ duy nhất. Mã Tam Bảo nói những lời này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh càng thêm xác định thân phận của Lý Cơ.
Sư phụ hóa ra là tộc nhân của Lý tộc.
Chỉ là Lý Cơ đã làm ra chuyện gì mà phải mai danh ẩn tích, trốn đông trốn tây như vậy?
Trịnh Ngôn Khánh không biết nhưng Mã Tam Bảo cũng không có khả năng biết quá nhiều. Hắn mặc dù là được Lý Uyên phái tới nhưng hắn không đáng tin cậy để Lý Uyên nói cho biết nhiều chuyện.
- Sư phụ... ông ấy thế nào rồi?
Trịnh Ngôn Khánh run rẩy nhìn Mã Tam Bảo rồi hỏi, trong mắt lại hiện thêm vài phần ấm áp.
Mã Tam Bảo cung kính trả lời:
- Vào năm ngoái, cửu gia có đi Cô Thịnh, hiện nay cũng đã làm khách ở Lũng Tây đường
- Lũng Tây là chỗ ở của Lý thị.
Trịnh Ngôn Khánh kỳ quái hỏi:
- Sư phụ đi tới Tây đường làm gì?
- Nghe nói là bái phỏng Lý tộc trưởng, chuyện cụ thể tiểu nhân cũng không rõ lắm, tiểu nhân trước khi đến, Đường quốc công chỉ nói tiểu nhân chiếu cố thiếu gia cho tốt, nghe thiếu gia phân phó, còn mọi chuyện đều không nói rõ.
Trịnh Ngôn Khánh lên tiếng bảo Mã Tam Bảo ngôii xuống.
- Mã Tam Bảo, ta cũng không có chuyện gì khẩn cấp.
Chỉ là Mao Vượng dưới nhà đã lớn tuổi, đi đứng cũng không linh hoạt, như vậy đi, sau này những chuyện mua đồ dùng ngươi sẽ phụ trách, cần gì cứ nói cho Mao Vượng là được.
Mã Tam Bảo liền cung kính đáp ứng.
Trịnh Ngôn Khánh nói với hắn một lúc rồi cho Mã Tam Bảo rời khỏi.
Hắn từ trên giá sách tìm lấy một cuốn Nguyên Thị chí, lật hai trang thì thấy được sự ghi chép về Lý gia tộc.
Lũng tây Lý thị là một trong năm họ lớn.
Trong năm họ, phân ra mười ba tộc phòng, quy mô khổng lồ, gia chủ chính là Lý Hành Chi, tự là Nghĩa không, nhu dãnh là Sư Tử.
Lý Cơ chạy đi tìm Lý Hành Chi, rốt cuộc là có mục đích gì đây?
Trịnh Ngôn Khánh không cách nào lý giải được vì vậy đem quyển Nguyên Hợp Chí gấp lại, đi tới phía cửa sổ trúc lâu nhìn ra bên ngoài xem thế nào.
Đầu mùa xuân, trúc viên xanh mượt.
Ánh trăng như tắm, chiếu vào từng cành trúc tạo nên một mảng yên tĩnh, Trịnh Ngôn Khánh phủ thêm áo choàng, mang theo Tế Yêu và Tứ Nhãn tản bộ trong rừng.
Đi đến đầu rừng trúc, hắn loáng thoáng thấy có người, Trịnh Ngôn Khánh liền đứng xem xét.
Đã non nửa năm, Tế Yêu và Tứ Nhãn đã lớn lên không ít.
Tuy không thể một mình đi săn xong nghe thấy tiếng động nó đều cảnh giác.
- Từ đại ca?
Trịnh Ngôn Khánh nhận ra người nọ là Từ Thế Tích, vội vàng triệu hồi Tế Yêu và Tứ Nhãn đi tới trước mặt của Từ Thế Tích.
- Đã trễ như vậy ngươi tại sao vẫn chưa nghỉ ngơi?
Từ Thế Tích cười cười:
- Ngủ không được cho nên ra ngoài này một chút.
- Từ đại ca, có phải huynh có tâm sự gì không?
Trịnh Ngôn Khánh nhìn ra được Từ Thế Tích hình như lo lắng trong lòng.
Từ Thế Tích ngồi ngang xuống một cành trúc, rồi nói:
- Ngôn Khánh, ngươi hôm nay được xuất thân vVn Kỵ Úy, lại bái nhập Phích Lịch đường làm môn hạ, ngày sau thành tựu không thể đếm được.
Mà ta... một tháng nữa là khảo thí nhập quan học rồi, nghe nói lần này cũng có rất nhiều đệ tử quan lại nhập quan, ta trong lòng vẫn không biết phải làm thế nào.
Chính xác là năm nay Nhập Quan học khảo thí khó hơn so với mọi năm rất nhiều.
Dương Quảng tổ chức di dời đại quy mô từ Trường An tới Lạc Dương, khiên cho quan học Lạc Dương ngày càng bị áp lực hơn.
Ngôn Khánh đã nghe nói qua, nhân tài trong năm Nhân Thọ rất đông đúc, Lạc Dương quan học theo thống kê đã tuyển chọn từ hai mươi chọn một lên tới 150 chọn một, độ khó tăng lên gấp bảy lần, khó trách Từ Thế Tích lại sầu lo như vậy. Hắn sợ rằng hắn học hành không tốt, thì sẽ bị thất bại trong gang tấc.
Hắn đi vào Trịnh gia làm môn hạ, vào Lạc Dương chính là để hi vọng có thể nhập quan học.
Nhưng hiện tại khó khăn chồng chất.
Ngôn Khánh cũng không biết phải làm sao để trợ giúp cho Từ Thế Tích.
Những đệ tử bình thường như Từ Thế Tích, muốn đạt được một danh ngạch quả thực không phải là điều dễ dàng.
- Nếu không, ít ngày nữa, ta mời sư phụ ra mặt giúp ngươi được không?
Từ Thế Tích sáng ngời hai mắt, nhưng rồi lại lắc đầu khẽ nói:
- Đại tướng quân thu ngươi làm đệ tử đều là phúc khí của ngươi, nếu như vì chuyện này mà đại tướng quân có cái nhìn khác về ngươi thì chẳng phải là hỏng mất tiền đồ hay sao?
- Ngôn Khánh, ngươi thông minh, học thức lại tốt, không thể lỗ mãng hành sự.
- Ta ở bên này xử lý, nếu như thực sự không thể gia nhập quan học Lạc Dương thì cha ta tuổi tác cũng đã lớn cũng cần người đỡ đần, ta tham gia huyện học cũng được, cũng chênh lệch không quá lớn.
Chênh lệch không lớn?
Trịnh Ngôn Khánh không tin vào lời nói này của Từ Thế Tích, quan học và huyện học chênh lệch với nhau càng lúc càng lớn, một bên là học phủ thị trấn địa phương, một bên là học xá đế đô, địa vị trong mắt mọi người chênh lệch rất nhiều. Cả nước chỉ có hai quan học là Trường An và Lạc Dương, những trường học bình thường làm sao có thể so sánh.
Lạc Dương càng lúc càng xác định là Đông Đô, sự chênh lệch với Trường An ngày càng nhỏ, chênh lệch so với địa phương ngày càng lớn.
Trịnh Ngôn Khánh thò tay ôm lấy vai của Từ Thế Tích:
- Từ đại ca, ngươi không cần phải cân nhắc quá nhiều, ngược lại rối loạn tâm tư, theo ta thấy, ngươi thi vào quan học khả năng đậu cũng rất lớn, cho dù không trúng cử thì cũng không phải là tội của ngươi, về nhà học tiếp, trời sinh ngươi có tài tất có chỗ hữu dụng, tại sao phải câu nệ học xá quan học? Ít nhất ngươi binh pháp mưu lược đều hơn xa ta.
Từ Thế Tích lẩm bẩm nói:
- Trời sinh ta tài tất hữu dụng sao?
Hắn đột nhiên phấn chấn tinh thần, đứng lên, quay đầu cười nói:
- Nghe ngươi nói như vậy, trong lòng ta liền thoải mái hơn rất nhiều.
- Bất kể thế nào, không gượng nổi thì ta trở về nhà, ở nhà dù sao cũng còn rất nhiều chuyện cần ta phải làm.
Thấy Từ Thế Tích có tâm tình như vậy, Trịnh Ngôn Khánh cũng nở ra một nụ cười.
Hai người cùng đi bên cạnh trong rừng trúc, nói chuyện vui vẻ, ánh sáng chiếu vàng khiến cho họ càng thêm rực rỡ.
Đối với việc chỉnh đốn những lưu dân Lạc Dương kia, những đệ tử quyền quý hung ác bị đả kích trọn vẹn ba ngày, Phòng Ngạn Khiên lúc này đã bắt mười bảy tên đệ tử quyền quý ngang ngược hung hăng, dẫn tới cho tất cả các gia tộc quyền thế không ai không run sợ, cảnh cáo đệ tử trong nhà ra ngoài không được làm bậy. Nhưng nói thật đối với hành vi này của Phòng Ngạn Khiêm, Trịnh Ngôn Khánh thầm nghĩ đúng là ngu ngốc, lấy trứng chọi đá.