Quyển 3 – Chương 103: Di Lặc là thuộc hạ của ta

Soán Đường

Đóa Đóa nhìn thấy Mao Tiểu Niệm, ánh mắt trở nên ngưng tụ.

Tiểu Niệm lúc này trong lòng tràn ngập ghen tuông, nhưng vẫn cắn răng đi lên phía trước.

- Tiểu Niệm, để ta giới thiệu cho ngươi, đây là hảo hữu lúc nhỏ của ta, Đóa Đóa.

- Đóa Đóa, đây là tiểu Niệm.

Trịnh Ngôn Khánh nói xong nắm lấy tay của Đóa Đóa, Đóa Đóa hơi đỏ mặt lên, có ý muốn tránh nhưng cuối cùng do dự một lúc, vẫn để cho Trịnh Ngôn Khánh nắm chặt lấy.

Bàn tay của nàng hơi thô ráp, ngón tay so với nữ hài tử bình thường thì rộng hơn một chút.

Chắc hẳn, đây là do nàng luyện võ nhiều năm, Trịnh Ngôn Khánh kéo cánh tay của nàng, đi vào bên trong.

- Đóa Đóa, ngươi tại sao lại leo tường vào đây?

- Hừ, ngươi bây giờ thật khó lường, cửa ra vào có một tên gia hỏa canh giữ, ta thấy có nhiều người đến đây đều bị hắn ta cản lại, ta là một nữ tử yếu ớt, lại không có danh khí gì, người ta làm sao có thể cho ta vào. Vốn ta còn tưởng ngươi bị trọng thương nên tới hăm, không ngờ ngươi vẫn rất nhàn nhã, không hề có vẻ bị thương gì cả.

Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu cười ha hả.

Tiểu Niệm ở bên cạnh liền chen vào.

- Ai bảo công tử nhà ta không bị thương, hắn bị tên cướp kia đả thương tới tận tâm mạch, nếu như trên đường không phải nhờ Thiếu lâm đại sư dùng đại hoàn đan kéo dài tính mạng rồi sau đó suốt đêm mời Sào Nguyên Phương tiên sinh tới dùng Cửu Cửu đan cùng thuật châm kim cứu chữa thì chỉ sợ đã nguy hiểm rồi.

- Bị thương tâm mạch sao?

Trên khuôn mặt của Đóa Đóa lộ ra vẻ lo lắng, chuyện này lại khiến cho Tiểu Niệm ở bên cạnh tối tăm phiền muộn.

Trịnh Ngôn Khánh lúc này cũng phát hiện ra hai cô gái này ở cạnh nhau có gì đó không thích hợp.

- Tiểu Niệm ngươi đi xem Tứ Nhãn và Tế Yêu đi.

- Vừa rồi ta nhìn thấy chúng hơi uể oải, Thẩm đại ca huynh cũng đi qua thuận tiện giúp tiểu Niệm một lúc.

Ở đây không khí quá khẩn trương, Thẩm Quang ước gì có thể chạy đi.

Tiểu Niệm mặc dù không tình nguyện nhưng nàng cũng quan tâm Tứ Nhãn và Tế Yêu, do dự một lúc rồi cùng đi với Thẩm Quang.

- Tiểu tử này, cô gái kia tựa hồ rất quan tâm tới ngươi.

Trịnh Ngôn Khánh nghe được không nhịn được cười nói:

- Đóa Đóa, ngươi vẫn như cũ.

- Hừ.

Đóa Đóa hơi lộ vẻ mất hứng sau đó lấy từ trong người ra một cái hộp bạch ngọc đặt trong tay của Trịnh Ngôn Khánh.

- Đây là gì vậy?

- Ta nghe nói ngươi bị thương cho nên mang nó tới đây, đây là một viên Bích Ngọc đan.

- Nó dùng tài liệu thượng đẳng chế thành, chưa chắc có tác dụng bằng đại hoàn kia nhưng cũng rất trân quý, chỉ là hiện tại nhìn người sinh long hoạt hổ, xem ra không cần tới nó nữa.

Trịnh Ngôn Khánh lấy Bích Ngọc đan ra:

- Ai nói là không cần, ta buổi sáng còn ho khan đây này.

Đóa Đóa cười phì phì:

- Bích ngọc đan này là do bí phương chế tạo, nếu để Cáp công công trị liệu ho khan, không tức chết mới là lạ, tuy nhiên hiện tại thấy ngươi không có gì trở ngại ta cũng không yên tâm lắm.

Trịnh Ngôn Khánh trong lòng cảm thấy ấm áp, nắm lấy bàn tay mềm mại của Đóa Đóa.

- Đóa Đóa, ngươi ngày đó đi đâu vậy.

Đóa Đóa khẽ nói:

- Kỳ thật ngày đó ta cùng mẹ phải đi tìm bộ hạ của cha ta lúc trước, chỉ là mẹ ta thấy không chào mà đi cũng không tốt, cho tên một mực tìm cơ hội, ngày đó sự tình xảy ra, mẹ sợ hãi liên lụy đến ngươi cho nên quyết định khởi hành rời khỏi, tiểu Tú, mấy năm nay ta một mực nghe tới tên ngươi, nào là Ngỗng công tử, Bán Duyến Quân ta còn chưa tin về sau mới biết được thật sự là ngươi.

- Mẹ còn dạy đệ đệ là phải học ngươi.

- Đệ đệ của ngươi?

- Đúng thế, ta không phải đã nói, nhà ta có một đệ đệ, tuổi cùng với ngươi không khác biệt lắm, nhưng hình như còn nhỏ hơn cả ngươi.

- Từ mẫu dạo này sao rồi?

Trịnh Ngôn Khánh đối với Từ mẫu rất có cảm tình.

Dù sao lúc hắn còn là hài nhi, cũng nhờ sữa của Từ mẫu nuôi dưỡng.

Từ lúc nào, Từ mẫu đã giống như mẫu thân của hắn.

- Mẹ ta chết rồi.

- Sao vậy?

- Đầu xuân năm ngoái mẹ ta bệnh nặng, sau đó triền miên trên giường, đến trời thu thì...

Trịnh Ngôn Khánh đau xót trong lòng, hắn theo bản năng vươn tay ra khẽ ôm Đóa Đóa vào trong người.

Hắn và Đóa Đóa ôm nhau, qua lớp xiêm y hắn có thể cảm nhận được da thịt mềm mại của nàng. Năm năm trôi qua Đóa Đóa đã trưởng thành, mang theo khí tức của thiếu nữ thành thục, Ngôn Khánh cũng cảm nhận được lúc hắn ôm nàng vào lòng, cánh tay khẽ run rẩy.

Kỳ thực Đóa Đóa không thích bị ôm như vậy.

Năm năm trước sau một màn kia đã lưu lại trong trí nhớ của nàng rất sau.

Nhưng không hiểu tại sao nàng không cách nào cự tuyệt việc bị Trịnh Ngôn Khánh ôm, nhớ năm năm trước, Ngôn Khánh cũng ôm nàng như vậy, lúc đó nàng cảm thấy rất bình yên, hôm nay lại có một hưởng thụ kỳ diệu.

- Vậy ngươi những năm nay vẫn ở đâu?

- Hán Nam.

- Hán Nam?

Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình:

- Ngươi mấy năm nay vẫn một mực ở quận Tương Dương sao?

- À ngay từ đầu ta cùng với mẹ ta vẫn ở Tương Châu, về sau Cáp Công Công giới thiệu cho ta một vị sư phụ cho nên ta đi Hán Nam.

Hán Nam chính là thành Hồ Bắc ngày sau.

Ngôn Khánh có thể cảm nhận được cảm xúc của Đóa Đóa, vì vậy chuyển chủ đề:

- Công phu của ngươi hiện tại nhất định rất lợi hại.

Đóa Đóa giãy dụa ở trong người của Trịnh Ngôn Khánh ra, má lúm đồng tiền đỏ bừng, giống như hoa anh đào tháng ba.

Nàng xoa vệt nước mắt trên người mà khẽ nói:

- Dù sao so với việc bị tên tiểu tử nào đó làm thương tâm thì vẫn tốt hơn rất nhiều.

Câu nói này ẩn chứa chút dư vị mập mờ.

Đóa Đóa đỏ mặt không dám nhìn thẳng Trịnh Ngôn Khánh.

Ngôn Khánh cầm lấy bàn tay mềm mại của nàng:

- Đóa Đóa, vậy ngươi lần này trở về còn đi nữa không?

- Phải đi.

Đóa Đóa nói xong rút bàn tay mềm mại ra, nàng khẽ nói:

- Ta lần này, muốn nói hai từ xin lỗi với ngươi.

- Xin lỗi?

Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì hơi giật mình:

- Ngươi xin lỗi gì ta vậy?

Đóa Đóa hơi khó xử, không biết phải mở miệng thế nào.

Nàng như vậy nửa ngày, sau đó mới dùng thanh âm trầm thấp mà nói:

- Kỳ thật, Di Lặc áo trắng là thuộc hạ của ta.

Nhấn Mở Bình Luận