Soán Đường
Trưởng Tôn Thịnh nói xong đứng dậy:
- Ngươi từ nay về sau cần phải nhận thức sự ảodiệu của kình lực, tuy nhiên cũng cần phải nghiên cứu binh pháp, đến lúc takiểm tra thấy binh pháp của ngươi chưa tiến bộ thì đừng trách ta trách móc.
Trưởng Tôn Thịnh đi rồi, Vô Cấu liền lập tứctiến tới.
- Tiểu ca ca, mau kể chuyện xưa cho muội nghe.
Tiểu nha đầu này ở đây cũng vì chuyện này,muốn Ngôn Khánh kể chuyện, Ngôn Khánh không khỏi cười khổ nhìn thoáng qua TrưởngTôn Vô Kỵ.
Mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì lại hiện ra một vẻkhẩn cầu.
Ngôn Khánh cười hắc hắc, kéo cánh tay nhỏ bécủa nàng:
- Đi, hôm nay ca ca kể cho muội nghe câuchuyện về tiểu Thiến.
- Có hay không?
- Có dọa người không?
- À, rất dọa người, không biết Quan Âm tỳ códám nghe không?
Quan Âm tỳ lúng liếng đôi mắt đen, trong mắthiện ra vẻ sợ hãi nhưng cũng có vài phần khát vọng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ vỗ vỗ trán một cái:
- Xong rồi chỉ mong tiểu nha đầu kia nửa đêmkhông làm ta sợ.
Trịnh Ngôn Khánh rời khỏi Phích Lịch đường thìtrời đã chạng vạng tối.
Gió thổi cũng không làm cho người ta cảm thấymát, vì gió cũng là gió nóng.
Ngôn Khánh mặc một bộ thanh sam đơn bạc, cùngThẩm Quang và Mã Tam Bảo trở về.
Mã Tam Bảo đã hoàn thành nhiệm vụ mà NgônKhánh giao cho, khi trở về Ngôn Khánh cũng trọng dụng, một phần vì hắn làm việcrất tốt thứ hai hắn là người được Lý Cơ giới thiệu nên Ngôn Khánh cũng rất tínnhiệm.
Ba người từ từ đi qua Thông Xa phố, đột nhiêncó người cản đường bọn họ lại.
- Xin hỏi, ai là Trịnh công tử?
Ngôn Khánh khẽ giật mình, không biết người tớilà ai, hắn gật đầu nói:
- Tại hạ chính là Trịnh Ngôn Khánh.
- Tiểu thư nhà ta muốn cho ngài một chữ.
- Tiểu thư nhà ngươi là ai, thật xin lỗi takhông biết.
- Trời cũng đã muộn rồi, ta cũng phải về nhà,thật xin lỗi.
- Tiểu thư nhà ta nói nhất định phải mời ngàitới.
Nói xong hắn vươn tay ra.
Thẩm Quang vô ý thức đặt tay lên chuôi đao, chămchú nhìn người kia.
Ngôn Khánh vội vàng khoát tay ý bảo Thẩm Quangkhông cần lo lắng.
Tay của ngườikia viết một chữ Đóa, bàn tay kia mở ra, trong đó nắm một khối ngọc bội, phíatrên khắc một đóa hoa sen.
Là Đóa Đóa?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ rung động.
Hắn nhớ lúc ở Yển Sư Đóa Đóa đã từng nói qua sẽgặp lại hắn.
Chẳng lẽ nàng chưa rời khỏi Lạc Dương hay sao?Nha đầu ngốc tại sao vẫn còn ở Lạc Dương, không sợ gặp nguy hiểm sao?
Phòng Ngạn Khiêm dùng biện pháp chiêu an để đốiphó với Di Lặc áo trắng, tìm ra rất nhiều giáo đàn, bắt được hơn mười Di Lặc đệtử, cộng thêm Trưởng Tôn Thịnh và Vũ Văn Thuật không ngừng gây áp lực lên sôngLạc, khiến cho không gian sinh tồn của Di Lặc càng thêm nhỏ hẹp.
Nha đầu kia ở Lạc Dương, không chừng sẽ bị ngườikhác phát hiện.
Ngôn Khánh lông mày hơi nhăn lại mà khẽ nói:
- Nếu thế thì ta đi cùng ngươi.
Sau đó hắn nói với Mã Tam Bảo:
- Tam Bảo, ngươi trở về nói với lão thái gia,buổi tối nay ta còn có việc không về dùng cơm được.
Mã Tam Bảo ứng tiếng rồi thúc ngựa rời đi.
- Thẩm đại ca, theo cùng ta đi.
So về sự tin tưởng thì Thẩm Quang vẫn đượcTrịnh Ngôn Khánh tín nhiệm hơn, không chỉ Thẩm Quang võ nghệ cao cường mà đãtừng kề vai chiến đầu, đối với Thẩm Quang hắn hiểu rõ hơn Mã Tam Bảo.
Thẩm Quang không phải là người lắm mồm.
Điểm này Ngôn Khánh rất yên tâm.
Hai người bọn họ tiến vào Phong đô thị, vòngvo một chút ba người bọn họ cũng đã dừng chân trước một tiệm tạp hóa nhỏ, từbên trong đi ra hai người cản Thẩm Quang lại.
- Trịnh công tử, thật sự xin lỗi, tiểu thư nhàchúng ta chỉ muốn gặp một mình công tử.
Trịnh Ngôn Khánh nhăn mày lại, trong lòng rấtkhông vui:
- Đây là hầu cận của ta.
- Chúng tiểu nhân biết rõ, nhưng đại tiểu thưnói qua chỉ muốn mời một mình công tử.
- Đã vậy thì được.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn thoáng qua Thẩm Quangsau đó xoay người xuống ngựa giao dây cương cho Thẩm Quang.
- Thẩm đại ca, phiền huynh ở đây chờ một chút.
Thẩm Quang gật đầu khẽ nói:
- Công tử cẩn thận một chút, ta thấy những ngườinày có vẻ không lương thiện.
- Ta biết.
Trịnh Ngôn Khánh dứt lời theo ba hạ nhân xuyênqua hậu đường tiến vào trong một tiểu viện.
- Khởi bẩm thánh nữ, Trịnh công tử đã tới.
- Mau mau mời vào.
Thanh âm kia quá quen thuộc với Trịnh NgônKhánh đúng là thanh âm của Đóa Đóa.
- Trịnh công tử mời.
Ngôn Khánh hít sâu một hơi, cất bước tiến lên,đẩy cửa phòng ra hắn chỉ thấy bên trong bày ra một bàn rượu và thức ăn.
Đóa Đóa yêu kiều duyên dáng ở trong phòng, málúm đồng tiền cười cười lẳng lặng nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
- Tú tài ngươi thật sự đã đến.
Trịnh Ngôn Khánh cười nói:
- Đóa Đóa tỷ tỷ đã mời tới, Tiểu Tú làm saokhông dám tuân mệnh.
Lúc trước ở Trịnh gia Đóa Đóa luôn bắt TrịnhNgôn Khánh gọi nàng là tỷ tỷ, khi đó Ngôn Khánh đối với nàng có vài phần sợhãi, dù sao đối với một nữ hài nhi động chút là rút dao, hắn vẫn hơi lo lắng.
Từ lúc nào bọn họ đã đổi cách xưng hô?
Trịnh Ngôn Khánh không nhớ rõ lắm, nhưng hắnbiết rằng sau đêm mình giết người, hắn đã bắt đầu tin tưởng cô gái này.
- Đóa Đóa, ngươi tìm ta có chuyện gì không?
- Ta không phải đã nói với ngươi, đừng ở Lạc Dương,nơi này rất nguy hiểm, quan phủ tuy đã buông lỏng gây áp lực với các ngươi nhưngtrên thực tế vẫn không hề xem nhẹ, các ngươi nếu tiếp tục chỉ sợ rất nguy hiểm.
Thấy vẻ trang trọng của Trịnh Ngôn Khánh, Đóa Đóarất vui vẻ.
Một tháng nay, nàng đã nghe rất nhiều chuyệnxấu của Trịnh Ngôn Khánh, trong đó có chuyện Ngôn Khánh cùng với Bùi cô nương,nhưng trong mắt của Đóa Đóa, Trịnh Ngôn Khánh không phải là người hoa tâm.
- Tiểu Tú, hôm nay kỳ thật ta không phải tìmngươi mà là có người muốn gặp ngươi.
Cùng với Ngôn Khánh sóng vai ngồi chung mộtchỗ, Đóa Đóa do dự nói:
- Ta đã đem những lời ngươi nói cho Cáp côngcông nghe, Cáp công công nói muốn gặp ngươi nói chuyện cho nên ta mời ngươi tớiđây.
- Cáp công công, là Cáp Sĩ Kỳ sao?
Trong lòng Trịnh Ngôn Khánh cả kinh, nhưng sauđó hắn trấn định lại.
Đóa Đóa nói Cáp Sĩ Kỳ tới đây chắc chắn làkhông có ác ý.
Nhưng mà hắn muốn nói gì với mình? Trịnh NgônKhánh trong lòng còn đang nghi hoặc thì đã thấy ngoài cửa có tiếng bước chân,cánh cửa bị người khác kéo ra.