Sủng Phi Đường
Ăn xong cơm tối, Lâm Tam Tư ru Hi Nhi đi ngủ, sau đó ngồi trong phòng học Lý tẩu cách đan áo, nàng chọn len màu đỏ và màu lam, ý định đan cho Hi Nhi một cái áo len nhỏ.
Trong phòng bật lò sưởi ấm áp, Hi Nhi nằm trong nôi ngủ ngon lành, Phục Linh và Bách Hợp ngồi bên cạnh trông, cuộc sống yên bình như lúc này là điều mà nàng đã chờ đợi suốt hai năm qua, hôm nay tất cả đã thành hiện thực.Lâm Tam Tư nở nụ cười mãn nguyện, sự ấm áp từ từ tràn ngập trong ánh mắt.
Lý tẩu nghĩ Lâm Tam Tư còn đang ở cữ, ngồi đan áo nhiều sẽ không tốt cho mắt, liền khuyên nhủ: “Lâm cô nương, không còn sớm nữa, hay là người đi nghỉ trước đi, ngày mai nô tỳ sẽ dạy người đan áo len.”
Phục Linh và Bách Hợp cũng ngồi trong phòng làm thủ công, nghe thế cũng liền khuyên nhủ: “Đúng vậy đó tiểu thư, người lên giường nghỉ ngơi đi, người vừa mới sinh tiểu công tử, thân thể vẫn còn yếu, phải nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lâm Tam Tư không cảm thấy mệt, ban ngày nàng chẳng có việc gì, đồng hồ sinh học cũng trở nên rối loạn, lúc này nàng lại thấy tỉnh táo lạ thường.
Với lại Lâm Tam Tư cũng muốn chờ thêm một chút, không biết hôm nay Hoắc Dực có trở về không, đêm qua lúc hắn trở lại thì nàng đã ngủ mất, nên tối nay nàng muốn đợi hắn về.
Lâm Tam Tư nhìn ra cửa, nhẹ nhàng nói: “Để ta đan thêm một lúc nữa thôi.”
Phục Linh và Bách Hợp nhìn nhau cười nói: “Không phải tiểu thư đang đợi điện hạ về đấy chứ?”
Lâm Tam Tư nói: “Trời lạnh thế này, không biết tối nay điện hạ có về không nữa.”
Phục Linh đứng lên đi tới bên cạnh Lâm Tam Tư, giúp nàng khép lại cổ áo, nói: “Tiểu thư yên tâm, điện hạ sẽ ngồi xe ngựa về, mà xe của điện hạ chúng nô tỳ đã che chắn cẩn thận rồi, sẽ không bị gió lùa, điện hạ tuyệt đối không bị lạnh đâu.”
Phục Linh làm việc luôn cẩn thận chu đáo, Lâm Tam Tư tất nhiên rất yên tâm, xoay người vỗ tay Phục Linh, nói: “Mấy ngày ta chưa tắm rửa rồi, em vào nhà tắm pha cho ta chút nước nóng, ta muốn ngâm mình một lát.”
Lý tẩu vội vàng khuyên: “Lâm cô nương, người mới sinh tiểu công tử được mấy ngày thôi, không thể chạm nước được, sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Lâm Tam Tư lắc đầu, cười nói: “Lúc sinh Hi Nhi ta đổ rất nhiều mồ hôi, lúc đó không thể động đậy nên vẫn chưa tắm rửa, hiện tại ta không sao rồi, nếu còn không được tắm thì chắc ta khó chịu chết mất.”
“Nếu điện hạ biết chuyện thì nhất định sẽ mắng nô tỳ là không chăm sóc tốt cho người.”
“Nếu điện hạ muốn phạt các ngươi thì cứ nói là ta cho phép các ngươi làm như vậy, để điện hạ tới phạt ta là được.”
Lý tẩu khẽ mỉm cười, nói thì nói vậy thôi, chứ điện hạ thương Lâm cô nương còn không hết, sao mà nỡ phạt nàng chứ! “Vậy nô tỳ với Phục Linh đi đun nước, trời lạnh lắm, phải đun nhiều nước nóng một chút mới được!”
Phục Linh và Bách Hợp đã quen hầu hạ Lâm Tam Tư, nên đương nhiên hiểu là nàng khó chịu thế nào, liền không khuyên can nữa.Sau khi Phục Linh và Lý tẩu đi đun nước, Bách Hợp liền ở trong phòng chuẩn bị xiêm y.
Lâm Tam Tư thấy cái nôi lắc lư nên đi tới nhìn, Hi Nhi không biết đã dậy từ bao giờ, hai mắt to tròn lúng liếng nhìn xung quanh, thấy Lâm Tam Tư nhưng cũng không khóc, chỉ hơi uốn éo vặn vẹo thân thể.
Lâm Tam Tư biết Hi Nhi nếu không ngủ thì cũng chỉ có ăn, bây giờ tỉnh lại, nhất định là vì đói bụng rồi. “Hi Nhi dậy rồi à! Có phải đói bụng không con?” Lâm Tam Tư nhẹ nhàng bế Hi Nhi lên, thuần thục cho con bú.
Hoắc Dực theo mật đạo trở về phủ thái tử, vừa lúc gặp Phục Linh đang bê thùng nước nóng đi vào phòng tắm.
“Thái tử điện hạ, người trở lại rồi.” Phục Linh vui mừng nói, đặt thùng nước xuống rồi hành lễ với Hoắc Dực, khác với Bách Hợp luôn rụt rè trước mặt thái tử thì Phục Linh có phần bình tĩnh hơn nhiều, dù sao nàng cũng lớn hơn Bách Hợp mấy tuổi, lại sống ở Tần phủ một thời gian nên rất biết cách ứng xử. “Tiểu thư vẫn còn chưa đi nghỉ, đang đợi điện hạ trở lại đấy!”
Nghe thấy Tam Tư muộn vậy rồi mà vẫn còn chờ hắn, Hoắc Dực chỉ ừ một tiếng rồi nhìn thùng nước nóng, hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”
“Mấy ngày nay tiểu thư chưa được tắm rửa, nên muốn…”
Phục Linh còn chưa nói xong thì đã nghe tiếng Hoắc Dực quát lên: “Hồ nháo.”
Giọng nói tuy trầm thấp nhưng rất có lực, dọa cho Phục Linh toát mồ hôi lạnh, thấy Hoắc Dực cau mày, nàng liền vội vàng quỳ xuống: “Là chủ ý của nô tỳ, tiểu thư không có…”
Hoắc Dực căn bản không muốn nghe Phục Linh nói nhiều, “Nàng ở đâu?”
Phục Linh luôn nghe Bách Hợp kể là thái tử điện hạ cưng chiều tiểu thư ra làm sao, nhưng lúc này thấy dáng vẻ lãnh khốc của Hoắc Dực, trong lòng nàng lại có phần lo sợ bất an: “…Tiểu thư đang ở trong phòng chiếu cố tiểu công tử.”
Hoắc Dực xoay người đi đến phòng, đột nhiên hắn dừng bước, không quay đầu lại mà nói: “Chuẩn bị thêm nước nóng, sau đó lui ra hết cho ta.”
Phục Linh cứ cho là hôm nay tiểu thư không thể ngâm mình được rồi, nhưng ai ngờ lại nghe điện hạ bảo chuẩn bị thêm nước nóng, đầu óc lại trở nên choáng váng, suy nghĩ một chút mới hiểu được ý của điện hạ.Cố gắng nhịn cười, nàng đáp: “Nô tỳ tuân lệnh.”
Lúc Hoắc Dực đẩy cửa bước vào nhà, cũng là khi Lâm Tam Tư vừa cho Hi Nhi bú xong.Nàng đứng lên đặt Hi Nhi lại vào trong nôi, khuôn mặt dịu dàng, lông mi dài cong vút, môi khẽ mỉm cười, nhỏ nhẹ hát ru, cổ áo còn chưa kịp cài lại, lộ ra một phần da thịt trắng nõn, hình ảnh đẹp này khiến cho Hoắc Dực nhìn đến không thể rời mắt.
“Nước pha xong chưa?” Lâm Tam Tư nghĩ người tới là Phục Linh, vừa giúp Hi Nhi đắp chăn vừa hỏi.
Hồi lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại, nàng liền nghi ngờ quay đầu ra sau nhìn, lập tức thấy Hoắc Dực mặc bạch y đứng bên cạnh bình phong, hai tay khoanh trước ngực, hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt u ám ẩn lên tia sáng, đứng chăm chú nhìn nàng.
Lâm Tam Tư cười nói: “Sao điện hạ lại trở về rồi?”
Hoắc Dực đi tới trước mặt Lâm Tam Tư, ngón trỏ nâng cằm nàng lên, cười đáp: “Ta nghe nói có người nhớ ta đến mức không ngủ được, cho nên không còn cách nào khác là phải từ trong hoàng cung trở về phủ rồi.”
“Vậy sao?” Lâm Tam Tư chớp mắt, đưa tay chỉ về phía cái nôi: “Sao ta lại không biết là Hi Nhi nhớ chàng đến vậy nhỉ?”
“Hả?” Hoắc Dực tiến gần thêm một bước, đưa tay ôm chặt Lâm Tam Tư vào lòng, nàng vừa mới cho con bú, cả người tỏa ra mùi sữa thơm nồng, hòa với mùi hương thơm nhẹ trên cơ thể, làm cho Hoắc Dực mê say, đôi môi nở nụ cười xấu xa, nói: “Để cho ta nhìn xem, rốt cuộc là nàng không biết chỗ nào?”
Lâm Tam Tư kiễng chân, vươn tay ngọc ra vòng lên cổ Hoắc Dực, cơ thể nàng cũng theo động tác của nàng mà càng tỏa ngát hương thơm, bao trọn lấy khứu giác của Hoắc Dực, “Được rồi, ta thừa nhận là ta đang nhớ chàng.Trời lạnh như vậy, cổ của chàng cũng sắp thành băng rồi, mau ra lò sưởi làm ấm đi, để ta bảo Lý tẩu làm chút thức ăn, ăn một chút người cũng sẽ ấm lên.”
Hoắc Dực nghe xong vẫn không buông Lâm Tam Tư ra, ngược lại còn ôm chặt hơn, ngón tay thon dài từ trên người đi đến gương mặt bầu bĩnh của nàng, sờ nhẹ đôi mắt, cái mũi, cuối cùng đến đôi môi, cảm giác mềm mại tựa như có ma lực, thu hút ánh nhìn của hắn.
Hoắc Dực cúi xuống hôn lên đôi môi kia, cuốn lấy cái lưỡi thơm mềm của nàng, bàn tay nắm bên hông nàng khẽ dùng lực, vững vàng giữ chặt nàng trong ngực, môi lưỡi triền miên dây dưa, thanh âm từ tính của hắn truyền vào tai nàng: “Ta đói bụng, chỉ muốn ăn nàng thôi.”
Lâm Tam Tư mơ màng trả lời: “Không…Được…Đã mấy ngày…Không…Tắm rửa…Rồi…”
Cho dù Lâm Tam Tư nói không rõ ràng, nhưng Hoắc Dực nghe thế là hiểu ngay, càng hôn một cách mạnh bạo hơn.Lâm Tam Tư mềm nhũn ngã vào lòng hắn, vốn cảm thấy nhiệt độ trong phòng rất vừa phải, nhưng mặc ít thì sẽ thấy hơi lạnh, thế mà bây giờ cổ áo nàng còn chưa cài vào, hở nguyên cả vùng ngực mà vẫn thấy hơi nóng.
Hoắc Dực hôn lâu thật lâu, đến khi Lâm Tam Tư không thở nổi nữa, hắn mới nhẹ nhàng hôn nhẹ một cái lên môi nàng, nói: “Ta cũng…chưa tắm rửa.”
Lâm Tam Tư thật thà nói: “Vậy điện hạ đi tắm trước đi, điện hạ tắm xong rồi đến ta tắm.”
Hoắc Dực khẽ lắc đầu, “Thế thì tốn thời gian lắm.”
Lâm Tam Tư ngẩng lên nhìn Hoắc Dực: “…”
Hoắc Dực thấy dáng vẻ kinh ngạc của nàng thì cười nói: “Ta đã bảo tất cả người lui xuống rồi.”
Lâm Tam Tư cúi đầu: “…Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm?” Hoắc Dực nhẹ cọ lên chóp mũi nàng, hôn lên trán nàng một cái, trong giọng nói tràn đầy sự cưng chiều: “Ý của ta là, bây giờ không có ai hầu hạ nàng tắm rửa rồi, nếu nàng không ngại thì để ta giúp nàng tắm, được không?”
“Ơ?” Như vậy không tốt lắm đâu! Nên là nàng hầu hạ điện hạ tắm rửa mới phải chứ!
“Ơ cái gì hả?” Hoắc Dực véo nhẹ gương mặt non mềm của nàng, trong lòng nghĩ thầm: Ừm, dạo này nuôi nàng rất tốt, cái mặt này càng nắn càng thấy thích!
“Sao vậy? Sợ ta à?”
Lâm Tam Tư vẫn còn muốn thương lượng lại một chút: “Không phải đâu điện hạ, không bằng để ta hầu hạ chàng tắm rửa trước nhé, ngày mai ta tắm cũng được.”
Hoắc Dực cười lắc đầu, không cho nàng cự tuyệt: “Không được.”
Lâm Tam Tư: “…”
Không đợi Lâm Tam Tư lên tiếng lần nữa, Hoắc Dực đã bế thốc nàng lên rồi đi đến phòng tắm, Phục Linh và Lý tẩu đã sớm đổ đầy nước nóng, lúc này trong bồn đang nóng hôi hổi.Lâm Tam Tư vô cùng thẹn thùng, hận không thể chôn mặt vào ngực Hoắc Dực, không bao giờ ngẩng lên nữa.
Hoắc Dực nở nụ cười đắc ý, hài lòng nhìn người trong ngực, thỉnh thoảng lại cưỡng chế bắt nàng quay mặt ra ngoài, nhìn thấy mặt nàng đỏ bừng, liền không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Hoắc Dực một lần nữa nắm lấy cằm Lâm Tam Tư, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên để nàng phải nhìn thẳng vào mắt hắn, vừa thân mật vừa yêu thương nói: “Đâu phải lần đầu tiên, sao nàng vẫn còn xấu hổ như vậy?”
Lâm Tam Tư ôm chặt cổ Hoắc Dực, vì khoảng cách gần, nàng có thể nhìn thấy những tia sáng nhỏ như ánh sao ẩn trong đôi mắt hắn, “…Mới lần thứ hai mà…”
Hoắc Dực cười càng thêm sâu, xấu xa “Ừm” một tiếng: “Ý của nàng là cảm thấy quá ít đúng không?”
Lâm Tam Tư hận không thể cắn đứt lưỡi mình, nàng không có ý này đâu! “Không phải, ta chỉ đáp lại lời của điện hạ thôi mà.”
Hoắc Dực nhướn mày, khẽ nhếch môi nói: “Ta biết.”
Lâm Tam Tư nghi ngờ hỏi: “Điện hạ…Biết ư?”
“Ừ.” Hoắc Dực gật đầu, ra vẻ thờ ơ nói: “Sau này ta phải cùng nàng luyện tập thật nhiều mới được, thế mới có thể trị được cái tật hay xấu hổ của nàng.”
Bách Hợp thấy Hoắc Dực bế Lâm Tam Tư vào phòng tắm, liền nhắm hai mắt, cẩn thận đặt hai bộ quần áo lên giá ở cửa phòng tắm, sau đó lại nhắm chặt hai mắt chạy vù ra ngoài.