Chương 87: Kẻ nào nắm đấm nhỏ chắc chắn vô lý

Ta Là Võ Học Gia

"Ha, thằng nhóc nhà ngươi, nói còn không thèm nghe!"

Vương Vũ vừa hỏi như vậy, tên Thích khách kia lập tức tỏ ra không vui, chỉ tay vào mũi Vương Vũ, mắng: "Một là ngươi thành thật ở lại chỗ này, hai là ngươi cút con mẹ luôn đi. Nếu không ngươi có tin là ta cho ngươi về thành miễn phí ngay bây giờ không?"

"Không tin!" Vương Vũ lắc đầu, thản nhiên đáp.

"Con mẹ mày chứ!" Thấy Vương Vũ khinh thường chính mình, tên Thích khách kia hơi sững sờ, bèn mắng một tiếng, sau đó hắn ta rút dao găm ra định đâm Vương Vũ.

Tên này chỉ là một loại tặc, thậm chí còn không Tiềm Hành đã phi thẳng tới trước mặt Võ sư, lại còn là Võ sư như Vương Vũ, chẳng phải là hắn ta đang muốn chết à.

Vương Vũ không thèm né tránh, hắn giơ tay túm lấy tóc tên Thích khách kia rồi kéo xuống, đột nhiên tung đầu gối đánh lên, trực tiếp đánh vào mặt tên Thích khách kia, khiến hắn ta hóa thành một vệt sáng.

Rào rào... Tên thích khách làm rớt một đống đồ, trang bị trên người hắn ta rơi hết xuống đất.

Mẹ nó, không biết tên này đã chém giết bao nhiêu người chơi nghề nghiệp ở trong mỏ quặng này rồi, không ngờ lại làm rơi hết thế này.

"Ngươi dám gây chuyện ở nơi này?"

Thấy Vương Vũ đột nhiên ra tay, đám đồng bọn của tên Thích khách kia hơi ngẩn ra, hiển nhiên là bọn họ rất bất ngờ. Nhưng bọn họ lập tức phản ứng nhanh lẹ, bao vây Vương Vũ lại. Một kẻ trong số đó vội vã cúi xuống nhặt trang bị dưới đất lên. Ở trong game, trang bị còn đáng giá hơn cả mạng...

"Ai gây sự? Ai gây sự?"

Cùng lúc đó, người bên trong mỏ quặng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, bảy tám người rầm rập chui ra.

Đám thợ đào mỏ bên trong đều buông quốc chim trong tay xuống, quây tới đứng xem.

"Mẹ nó, tên này là ai, lại dám ngang tàng như vậy, dám giết cả người của Tung Hoành Thiên Hạ?"

"Mặc kệ hắn là ai, hôm nay coi như hắn đụng phải thứ dữ rồi..."

"Đúng thế, giao tiền xong thì cứ thành thật ở bên ngoài đào quặng đi, sao cứ phải mò vào trong làm gì? Giờ thì hay rồi, có khi sau này ngay cả đường tiền bạc của chúng ta cũng xong luôn!"

Trong lúc những người xung quanh xì xào bàn tán, một tên Chiến sĩ đẩy đám người bước ra, chỉ thẳng vào mặt Vương Vũ, mắng: "Ê tên kia, chỗ này không phải là nơi cho ngươi gây sự, Tung Hoành Thiên Hạ cũng không phải nghiệp đoàn mà ngươi có thể chọc vào, sau này mỏ quặng này, người của thành Dư Huy không được vào nữa!"

Tên Chiến sĩ kia có vóc dáng cao to cường tráng, trên người là một bộ trang bị Thanh Đồng lóe lên ánh sáng xanh mượt, tay cầm một thanh kiếm Bạch Ngân tỏa ra ánh sáng màu lam, xem ra tên này chính là đại ca của nhóm người này.

Nghe tên Chiến sĩ kia nói thế, Vương Vũ nhíu mày lại: "Ồ? Ý của ngươi là, mỏ quặng này đã được Tung Hoành Thiên Hạ các ngươi nhận thầu rồi?"

Tên Chiến sĩ kia lạnh lùng nói: "Hừ, nếu ngươi có thể quét sạch lũ quái trong mỏ, ngươi cũng có thể nhận thầu nó!"

Ý của hắn ta rất rõ ràng, ai có thể quét sạch được quái vật ở nơi này, người đó chính là chủ nhân của nơi đây, và rất hiển nhiên là bọn họ có năng lực đó.

"Ta không bảo các ngươi dọn dẹp quái giúp ta, cũng không bảo các ngươi bảo vệ ta! Nói chuyện thì phải có lý chút..." Vương Vũ thản nhiên nói.

Tên Chiến sĩ kia lười nói với Vương Vũ, đâm thanh kiếm xuống đất, nói: "Đừng có lắm mồm nữa, giết người thì đền mạng, muốn nói lý thì hỏi các anh em của ta đã!

Vương Vũ nhìn đám người chơi bên Tung Hoành Thiên Hạ sau lưng tên Chiến sĩ kia, thản nhiên hỏi: "Ý của ngươi là, nắm đấm ai to hơn thì người đó có lý?"

"Lắm lời, người có nắm đấm to chưa chắc đã có lý, nhưng kẻ có nắm tay nhỏ chắc chắn là không có lý rồi!" Tên Chiến sĩ nói xong, lập tức vung kiếm lên. Tất cả người sau lưng hắn ta lao tới tấn công với cái thế như muốn đánh chết Vương Vũ chỉ trong một hiệp.

"Nói hay lắm!" Vương Vũ nghiêng người sang một bên né tránh thanh kiếm của tên Chiến sĩ kia, tung một Băng Quyền đánh lên lồng ngực hắn ta. Tên Chiến sĩ bị đánh cho người cứng ngắc, Vương Vũ lại tung thêm một đòn Đấm Xốc, đánh cho tên Chiến sĩ đó hóa thành ánh sáng trắng.

Lúc này đòn tấn công của những kẻ khác đã giáng xuống, Vương Vũ nghiêng trái né phải, nhanh chóng tránh được những đòn công kích của các nghề nghiệp cận chiến khác, sau đó hắn bắt lấy tên Thích khách ở gần mình nhất, tiện tay ném ra ngăn cản những mũi tên và các đòn ma pháp đánh tới.

Đá Tống Ngang!

Đấm Móc!

Quay người né tránh, tung đòn đá đấm.

Trong lúc giơ tay, Vương Vũ đánh hai tên Thích khách và một tên Chiến sĩ vừa lấn tới gần người hắn thành vệt sáng trắng.

Người của Tung Hoành Thiên Hạ mang theo vài tên ở bên ngoài mỏ quặng ban nãy, có tất cả là mười hai người.

Hai Pháp sư, hai Cung thủ, hai Mục sư, bốn Thích khách và hai Chiến sĩ.

Ba tên Thích khách với hai tên Chiến sĩ đã bị Vương Vũ xử lý nhanh gọn, còn một tên Thích khách thì bị chính mũi tên và ma pháp của đồng đội tiêu diệt, lúc này chỉ còn lại sáu nghề nghiệp đánh tầm xa.

So với ngoài kia, bên trong mỏ quặng này phải nói là tương đối hẹp, chỗ để chạy có vẻ khá vất vả.

Vương Vũ nhấc chân nhảy từng bước một tới chõ cách hai tên Pháp sư ba mét.

Hai tên Pháp sư đã đánh Băng Chùy ra, Vương Vũ né tránh một đòn, lại dùng Khí Ba Thuẫn né Băng Chùy còn lại, rồi tiện tay tung một Niệm Khí Ba giết chết một tên Pháp sư ngay lập tức. Tên còn lại quay người định lui ra sau thả diều Vương Vũ, Vương Vũ đã vung tay lên, một luồng khí trắng xộc ra, tên Pháp sư bị cuốn tới trước người Vương Vũ mà không thể kiểm soát được.

Tên Pháp sư kia còn đang hoảng hốt thì đã bị Vương Vũ túm đầu nện vào vách đá một bên, khi mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện ở khu hồi sinh.

Hai tên Cung thủ thấy Vương Vũ có thủ đoạn như thế, sợ tới mức lập tức quay người bỏ chạy. Cung thủ là nghề nghiệp đứng đầu về nhanh nhẹn, một khi đã chạy thì đương nhiên chẳng sợ ai cả, nhưng bọn họ vừa mới chạy được hai bước thì đã đâm đầu vào người Vương Vũ.

"A? Sao có thể như vậy được?"

Cung thủ sợ chết khiếp, Vương Vũ thì lại chẳng có hơi sức đâu mà mà bốc phét với bọn họ cái gì gọi là Tịch Chi Dược Thiên. Hắn giơ hai tay ra, vặn gãy cổ hai người kia.

Cuối cùng chỉ còn lại hai tên Mục sư...

Hai người kia đã hoàn toàn ngây ra như phỗng... Chơi nghề nghiệp trị liệu, cho tới bây giờ bọn họ không hề nghĩ rằng sẽ có ngày bọn họ thậm chí còn chưa kịp trị liệu, đồng đội đã rời bỏ bọn họ mà đi.

Đối phó với loại nghề nghiệp không hề có lực đánh trả này, Vương Vũ không hề nương tay. Hai tên Mục sư còn đang ngơ ngác thì đã bị Lôi Đình Cước của Vương Vũ đá trúng, cùng nhau lên đường...

"Mẹ nó..."

Những thợ đào quặng khác trong mỏ đều trố mắt ra nhìn.

Từ khi người chơi vào thành, Tung Hoành Thiên Hạ vẫn luôn chiếm giữ lấy mạch khoáng này. Những người chơi chức nghiệp sinh hoạt như bọn họ đương nhiên đã quá quen với điều này.

Từ lúc mới cấp 10, những người bên Tung Hoành Thiên Hạ đã có thể dọn dẹp được mỏ quặng cấp 20, chứng tỏ thực lực bọn họ mạnh cỡ nào. Nhưng ngay vừa rồi, chỉ trong nháy mắt, những người có "thực lực hùng mạnh" này lại bị người ta tiêu diệt chỉ trong giây lát... Lại chết một cách giòn tan như vậy, thậm chí còn chưa kịp động vào kẻ địch.. Đây quả thực là điều không thể tưởng tượng được.

"Người này là ai vậy?"

Những thợ đào mỏ nhìn Vương Vũ, không khỏi suy đoán.

Trong game Trọng Sinh này, Võ sư là nghề nghiệp được công nhận là quá phế, tất cả mọi người đều biết người có thể chơi nghề nghiệp này tới mức xuất sắc như vậy, ở thành Dư Huy này chỉ có một mà thôi...

Thành Dư Huy, Võ sư... Chẳng lẽ là đại thần Thiết Ngưu?

Cao thủ như đại thần Thiết Ngưu cũng tới đây đào quặng sao? Đám thợ mỏ cảm thấy đầu óc mình không đủ để sử dụng...

Mà lúc này Vương Vũ đã chui vào trong mỏ.

Bên trong mỏ quặng này có vẻ còn rộng rãi hơn cả bên ngoài mỏ, trong này có treo đèn đuốc, mười mấy thợ mỏ đang ra sức đào quặng ở trong. Trên ngực những thợ mỏ này đều có dấu hiệu giống với người của Tung Hoành Thiên Hạ, xem ra đều là người một nhà.

Những thợ mỏ bên Tung Hoành Thiên Hạ này cũng biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, khi thấy Vương Vũ bước vào, cả lũ câm như hến, thậm chí còn không dám thở mạnh vì sợ tên cuồng sát nhân này sẽ thịt luôn bọn họ.

Khi chết tuy người chơi mất không nhiều kinh nghiệm, nhưng sẽ rớt độ thông thạo kỹ năng, nhất là độ thông thạo của kỹ năng nghề nghiệp sinh hoạt thì lại quá ư là khó cày.

Nhưng Vương Vũ không ra tay với bọn họ, ngay cả người chơi nghề nghiệp sinh hoạt mà cũng giết, Vương Vũ chưa phát rồ đến mức đấy... Dù sao đều là người chơi nghề nghiệp cả, Vương Vũ cũng biết bọn họ vất vả như nào.

Vương Vũ liếc nhìn những người này một cái, rút cây đuốc trên vách mỏ xuống, tiếp tục đi sâu vào trong mỏ quặng.

 

Nhấn Mở Bình Luận