Tinh Giới
- Tên ngô là Tử Thiên, coi như là tổ sư của các ngươi đi. Điều thứ nhất ta muốn nói với các ngươi là Từ Hàng Tịnh Trai không chỉ có lịch sử sáng phái ba ngàn năm mà là ba ngàn vạn năm. Hôm nay vừa lúc là thịnh điển Từ Hàng Tịnh Trai sáng phái ba ngàn vạn năm, Tiên giới cũng rất náo nhiệt, ha ha. Thứ hai ta muốn nói nếu các ngươi tìm đủ bảy chìa khóa hình ngôi sao hãy phá phong ấn, khiến hành tinh của các ngươi trở về Tu Chân giới đi. Thứ ba, làm tổ sư ta không thể quá keo kiệt, tặng cho các ngươi món quà nhỏ vậy, hy vọng có thể thấy các ngươi trong Tiên giới.
Thanh âm trên bầu trời biến mất nhưng những mây tía hóa thành mưa bảy sắc rơi xuống.
Mưa bảy sắc vừa tiếp xúc với cơ thể Lâm Thiên liền cảm nhận trái tim mình bình yên như được tẩy rửa, một số cảm xúc âm u sinh ra khi giết người cũng mất hết.
- Thứ tốt!
Lâm Thiên lòng máy động định dùng chút thủ đoạn chiếm lấy hạt mưa bảy sắc, nhưng hắn giật mình nhận ra mình không thể khống chế cơ thể. Lâm Thiên muốn nhưng không nhúc nhích được, không dùng pháp bảo được.
Những người khác cũng giống Lâm Thiên, không thể nhúc nhích. Bọn họ vừa hưởng thụ mưa bảy sắc tẩy rửa linh hồn vừa sợ hãi, bọn họ không hiểu tại sao mình không thể kiểm soát thân thể.
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, người đó vì phòng ngừa các ngươi giành mưa bảy sắc nên dùng thủ đoạn đó.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh có thể tìm cách thu gom một ít mưa bảy sắc không, thứ này rất có ích. Ta nghĩ về sau sẽ càng giết nhiều người, nếu có mưa bảy sắc giữ cho linh hồn tinh thuần cũng tốt.
Cơ thể không nhúc nhích được nhưng tư duy vẫn thuộc về Lâm Thiên.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Tại sao chủ nhân muốn cất chứa nó? Tiểu Linh đã tiếp xúc mưa bảy sắc thì tự nhiên có thể sử dụng giới lực phục chế lại, sau này chủ nhân có cần thì tiêu phí giới lực là Tiểu Linh sẽ chế tạo một ít cho chủ nhân.
Lâm Thiên hỏi:
- A, ý của Tiểu Linh là nếu chưa từng tiếp xúc thì có vài thứ không thể chế tạo ra? Không đúng, thứ như vậy làm sao Tiểu Linh chưa từng tiếp xúc được? Tiểu Linh ở chung với lão chủ nhân của ngươi nhiều năm như vậy tại sao chưa gặp qua?
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, không phải Tiểu Linh chưa từng thấy mà là chủ nhân không gặp qua. Lão chủ nhân để lại một trong những lệnh cấm là thứ chủ nhân chưa từng tiếp xúc thì không cho Tiểu Linh chế tạo ra.
Lâm Thiên cười khổ:
- Lão chủ nhân của ngươi đang chơi ta sao?
Không bao lâu sau mưa bảy sắc tạnh, vẻ mặt mọi người thả lỏng, thư giãn từ tận linh hồn. Khuôn mặt giả tạo của Giáo Hoàng cũng cười hết sức chân thành.
Giáo Hoàng cười nói với Diệu Vân trai chủ:
- Diệu Vân trai chủ, lần này đến Từ Hàng Tịnh Trai thật đáng giá, Phạn Ân hiểu được nhiều điều.
Diệu Vân trai chủ thẫn thờ: Ba ngàn vạn năm, Từ Hàng Tịnh Trai chúng ta có lịch sử sáng phái ba ngàn vạn năm!
Trong mắt Cổ Mộng Dao tràn đầy khao khát nói:
- Sư tỷ, vừa rồi chắc là tiên nhân đúng không? Là tổ sư của chúng ta!
Cổ Mộng Dao một lòng thành tiên, chuyện vừa rồi kích thích nàng rất lớn. Có lẽ trước kia Cổ Mộng Dao còn hơi nghi ngờ tiên nhân tồn tại, nghi ngờ sự cố gắng của nàng cuối cùng không được đền đáp. Nhưng hiện tại Cổ Mộng Dao kiên định quyết tâm thành tiên.
Lâm Thiên thầm nghĩ: Kỳ lạ, dù có là tiên nhân nhưng sao biết trên Trái Đất hiện có bảy chìa khóa hình ngôi sao? Hơn nữa Từ Hàng Tịnh Trai ở trong Trái Đất phong ấn sao có thể khiến tiên nhân chú ý?
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân, Tiểu Linh có một giải thích, muốn nghe không?
Lâm Thiên thầm trợn trắng mắt:
- Có gì nói mau, lề mề, đang đùa với chủ nhân ta đây sao?
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, ta nghĩ là vì Chu Dao. Muốn phá giới truyền âm thì tu vi của Tử Thiên đó ít nhất là cấp Tiên Quân, Chu Dao cũng có tu vi cấp Tiên Quân nên có lẽ hai người biết nhau. Chắc là Chu Dao nhớ chủ nhân nên nhờ vị kia phá giới truyền âm, nếu không bằng vào Từ Hàng Tịnh Trai nhỏ bé rách nát trước mắt sao có thể hấp dẫn cấp Tiên Quân Tiên giới chú ý?
Lâm Thiên ấp úng nói:
- Nếu tu vi cấp Tiên Quân có thể phá giới truyền âm, Dao nhi cũng có tu vi cấp Tiên Quân, vậy sao nàng không truyền âm cho ta?
- Chủ nhân ngốc quá, nếu Chu Dao làm vậy thì chủ nhân nghĩ sẽ không lộ ra chủ nhân sao? Thần nhân tuy rằng không phải vạn năng nhưng nếu hiện tại Chu Dao bị chú ý, còn truyền âm cho chủ nhân thì chủ nhân không bị nghi ngờ mới là lạ. Chu Dao làm như vậy cũng bị nguy hiểm, chủ nhân nên sớm tìm ra chìa khóa hình ngôi sao rồi chạy mau.
Lâm Thiên nói:
- Theo cách nói lần đầu tiên của Tiểu Linh thì chìa khóa hình ngôi sao còn cần hai năm nữa mới đi ra đúng không?
- Chủ nhân, đó không phải ta nói, ta chỉ biết được từ một ít tư liệu trên mạng. Sự thật thì những tư liệu đó có chút khác biệt, ban đầu ta nói chìa khóa hình ngôi sao thứ sáu cần một năm mới xuất hiện, nhưng chỉ nửa năm là nó đã ra. Ta nghĩ không lâu sau chìa khóa hình ngôi sao thứ bảy cũng sẽ lộ ra.
Nghe Giáo Hoàng nói, qua một lúc lâu Diệu Vân trai chủ tỉnh táo lại, cười nói:
- Giáo Hoàng các hạ khách sáo, nếu chìa khóa hình ngôi sao thứ bảy khai quật ra hy vọng Giáo Hoàng và Huyết Đế chấp nhận thất tinh tụ tập mở phong ấn ra.
Giáo Hoàng nhíu mày nói:
- Việc này chờ tới lúc đó rồi tính.
- Giáo Hoàng định để Trái Đất luôn phong ấn, luyến tiếc quyền lợi Giáo Hoàng sao?
Lâm Thiên cười khẩy nói:
- Cũng đúng, nếu giải phong ấn thì chút tu vi hiện tại của chúng ta đáng là gì? Chúng ta ở Trái Đất hưởng thụ ức người tôn sùng, chờ khi phong ấn giải e rằng tu vi Nguyên Anh kỳ đầy đường, chúng ta ở tầng chót nhất.
Giáo Hoàng nói:
- Thiên Đế các hạ. Hiện chúng ta không biết mở ra phong ấn sẽ đối mặt cái gì.
Lâm Thiên lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ Giáo Hoàng các hạ chưa nghe vị tiên nhân kia nói gì sao? Nếu chìa khóa hình ngôi sao thứ bảy ra thì nhanh chóng khiến Trái Đất trở về Tu Chân giới, chúng ta sẽ đối mặt khiêu chiến, nhưng nếu sợ hãi khiêu chiến thì chúng ta làm sao trở thành cường giả trong thiên hạ được? Hôm nay Lâm Thiên ta nói thẳng tại đây, nếu chìa khóa hình ngôi sao thứ bảy ra đời mà Giáo Hoàng nhà ngươi không đồng ý phá mở phong ấn thì ta sẽ đi thánh thành của Giáo Đình ngươi bái phỏng!
Giáo Hoàng lạnh nhạt nói:
- Phạn Ân tùy thời xin chờ đại giá của Thiên Đế.
Diệu Vân trai chủ lên tiếng:
- Hai vị, hôm nay là ngày vui, xin nể mặt Diệu Vân mà bớt cãi vài câu đi. Tiếp theo đồ nhi Thanh Ngưng của Diệu Vân sẽ mang đến một bài hát, hy vọng mọi người sẽ vui vẻ.
Cổ Mộng Dao bên cạnh Thạch Huyên Hiên kinh ngạc hỏi:
- Thì ra sư tỷ cũng có tiết mục?
Thạch Huyên Hiên mỉm cười, nàng lên đài cao đến bên Lâm Thiên.
Thạch Huyên Hiên nói:
- Mới rồi mọi người đã nghe tiên nhạc, thanh âm phàm tục của Thanh Ngưng hy vọng còn lọt vào pháp nhĩ của các vị.
Một cây ngọc tiêu xanh biếc nằm trong tay Thạch Huyên Hiên.
Lâm Thiên không nghe tiếng tiêu, hắn say mê ngửi mùi thơm trên người Thạch Huyên Hiên. Lâm Thiên đã được nghe tiếng tiêu của Thạch Huyên Hiên, xứng là số một trên đời, bây giờ cho nhiều người hưởng thụ tiếng tiêu của nàng làm hắn hơi khó chịu.
Khi Thạch Huyên Hiên thổi âm tiết đầu tiên thì nhiều người dỏng tai nghe, trong bọn họ khá nhiều người sớm nghe đồn tiếng tiêu của Thạch Huyên Hiên số một thiên hạ nhưng mãi chưa được nghe, giờ đã có cơ hội hoàn thành tâm nguyện.
Mới rồi linh hồn mọi người được mưa bảy sắc tẩy sạch nên cực kỳ nhạy cảm với âm nhạc, trong lòng bọn họ không có nhiều tạp niệm. Tiếng tiêu của Thạch Huyên Hiên vang lên thành công kéo trái tim bọn họ đến thế giới tiếng tiêu vẽ nên. Đó là một thế giới tuyệt đẹp, có nước suối trong vắt, có cá bơi lội, có bươm bướm bay trong khóm hoa, có sâu kêu trong bụi cỏ.
Khúc nhạc kết thúc, mười phút đã qua nhưng mọi người còn chìm đắm trong thế giới tiếng tiêu của Thạch Huyên Hiên chưa lấy lại tinh thần.
Bốp! Bốp! Bốp!
Lâm Thiên vỗ tay:
- Huyên Hiên tiến bộ.
Lâm Thiên thường nghe Thạch Huyên Hiên thổi nên nghe ra nàng tiến bộ trong âm nhạc.
Thạch Huyên Hiên vui vẻ nói:
- Mới rồi nghe tiên nhạc từ mây tía nên hơi xúc động.
Trừ tu luyện ra âm nhạc là sở thích lớn nhất của Thạch Huyên Hiên, tiến bộ về âm nhạc khiến nàng vui vẻ còn hơn đột phá tu vi.
Tiếng vỗ tay của Lâm Thiên đánh thức những người khác, trong phút chốc vỗ tay rầm rầm.
Có người hét to:
- Thêm bài nữa, thêm bài nữa đi!
Nhiều người hòa cùng, nguyên Từ Hàng Tịnh Trai rộ lên tiếng la bài nữa.
Lâm Thiên hắng giọng, phát tán uy áp nhẹ:
- Khụ!
Đám người la ó im bặt.
- Thổi như Huyên Hiên cực kỳ hao tổn tinh thần, khúc nhạc này dài như vậy đã là cực hạn năng lực của nàng.
Huyết Đế lên tiếng:
- Được nghe Thạch Huyên Hiên cô nương thổi một khúc đã là vinh hạnh lớn lao, không dám mơ xa hơn.
Thạch Huyên Hiên hành lễ hướng mọi người:
- Một khúc nhạc đã là cực hạn của Thanh Ngưng, dù miễn cưỡng thổi cũng không đến trình độ vừa rồi, sẽ làm các vị thất vọng. Nên Thanh Ngưng không bêu xấu, hy vọng mọi người bao dung cho.
Diệu Vân trai chủ nói:
- Hôm nay là thịnh điển của Từ Hàng Tịnh Trai ta, nhân cơ hội này ta tăng thêm một phái quy cho Từ Hàng Tịnh Trai. Hễ là thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai, nếu tự cảm thấy không đủ năng lực hoặc vì lý do gì đó, với điều kiện người khác đồng ý gánh trách nhiệm thánh nữ nặng nề thì có thể thoái vị nhường hiền, thánh nữ thoái vị không bị trói buộc vào lễ thánh nữ nữa. Mong các vị làm chứng cho!
Diệu Vân trai chủ tuyên bố gây xôn xao.
Một đệ tử Từ Hàng Tịnh Trai hỏi:
- Trai chủ, việc này do một mình trai chủ quyết định sao?
Diệu Vân trai chủ nhíu mày nói:
- Đương nhiên không, ta, sư tôn của ta, sư huynh của ta, Thanh Ngưng đều đồng ý.
Quyền lợi của Từ Hàng Tịnh Trai cơ bản nằm trong tay Diệu Vân trai chủ, Lý Sư Sư, Ngộ Pháp Chân Nhân hiện có tu vi Nguyên Anh kỳ. Ba người đã đồng ý thì dù người khác phản đối cũng vô ích.
Thạch Huyên Hiên đột nhiên quỳ xuống nói với Diệu Vân trai chủ:
- Sư tôn, đồ nhi tự cảm thấy không đủ năng lực đảm nhiệm chức thánh nữ, đức hạnh không đủ bảo vệ vinh dự thánh nữ. Đặc biệt xin sư tôn cho thoái vị nhường hiền, đồ nhi cho rằng Cổ Mộng Dao, sư muội của đồ nhi mới là lựa chọn thánh nữ Từ Hàng Tịnh Trai không chê vào đâu được.
Diệu Vân trai chủ nhìn hướng Cổ Mộng Dao:
- Mộng Dao có đồng ý nhận chức thánh nữ thay sư tỷ của ngươi không?
Cổ Mộng Dao tiến lên hai bước, quỳ xuống nói:
- Sư tôn, đồ nhi nguyện ý hết lòng hết sức vì sư môn!
Diệu Vân trai chủ nói:
- Tốt, nếu Thanh Ngưng thoái vị nhường hiền thì từ hôm nay ngươi là thánh nữ của Từ Hàng Tịnh Trai ta. Thanh Ngưng không cần trói buộc lễ thánh nữ nữa.
Cổ Mộng Dao lên tiếng:
- Đồ nhi cẩn tôn sư mệnh!
Thạch Huyên Hiên mừng rỡ nói:
- Đa tạ sư phụ thông cảm, đồ nhi dù không làm thánh nữ nữa nhưng mãi mãi trung với sư môn. Nếu sư môn có nguy nan thì dù cách ngàn vạn dặm, khi đồ nhi biết được sẽ hết sức chạy về!
Diệu Vân trai chủ gật đầu nói:
- Thanh Ngưng, Mộng Dao, các ngươi đứng lên đi.
Thạch Huyên Hiên, Cổ Mộng Dao đứng dậy.
Lâm Thiên quỳ một gối xuống:
- Trai chủ, Lâm Thiên yêu Huyên Hiên sâu đậm, hy vọng có thể suốt đời suốt kiếp chăm sóc cho nàng, xin trai chủ thành toàn!
Hành động của Lâm Thiên làm nhiều người giật nảy mình, bọn họ không ngờ hắn nhanh tay như vậy. Thạch Huyên Hiên vừa thoát thân phận thánh nữ là Lâm Thiên đã trình diễn màn thổ lộ tình cảm.
Nhiều người ánh mắt sát khí nhìn Lâm Thiên. Thạch Huyên Hiên không làm thánh nữ tức là bọn họ có cơ hội theo đuổi nàng, nhưng Lâm Thiên chạy ra tỏ tình ngay. Nếu Diệu Vân trai chủ đồng ý thì mỹ nhân tuyệt sắc Thạch Huyên Hiên sẽ thuộc về Lâm Thiên ngay, bọn họ làm gì có cơ hội nữa?
Một thanh niên áo trắng tiến lên một bước, mỉm cười nói:
- Diệu Vân tiên nữ, tại hạ cho rằng Lâm Thiên làm vậy là không ổn. Tuy Thạch Huyên Hiên không còn là thánh nữ nhưng mới rời khỏi thân phận đã đồng ý người khác tỏ tình sẽ đả kích danh vọng Từ Hàng Tịnh Trai.
Lâm Thiên nghe thế liền biết hôm nay không có hy vọng, hắn đứng dậy nhìn thanh niên, lạnh lùng hỏi:
- Các hạ là ai?
Thanh niên nói:
- Tại hạ là Vệ Trì của Đông Hải!
Lâm Thiên hỏi:
- Phái Đông Hải sao? Vệ Trì, ngươi giỏi lắm.
Vệ Trì nói:
- Lâm Thiên, tuy tu vi của ngươi cao thâm nhưng tại hạ nghĩ chuyện tình cảm không phải tu vi cao là ép buộc được. Cuối cùng Thạch Huyên Hiên theo ai nên theo cô nương thích.
Lâm Thiên bật cười hỏi:
- Ý của ngươi là ta dựa vào tu vi cao thâm bắt ép Huyên Hiên?
Vệ Trì hét to:
- Không phải vậy sao? Thạch Huyên Hiên cô nương, hôm nay nhiều người ở đây, nếu trước kia Lâm Thiên quen với cô nương có ý ép uổng thì hãy nói ra đi, tất cả chúng ta sẽ làm chủ cho cô nương!
Tả Vân Phi đứng gần Vệ Trì bĩu môi lẩm bẩm:
- Ngu ngốc.